"Sao ko viết về anh ?"
trieuam 02.03.2008 09:03:07 (permalink)
Nè nhỏ, sao anh đọc, anh tìm đỏ con mắt không thấy mình trong đó vậy?
- Anh tìm kỹ chưa?
- Tìm nát ra rồi, nhưng vẫn không thấy tí gì.
- Vậy là tìm chưa kỹ, anh tìm lại đi.
Nhỏ cười lúng liếng :
- Người ta viết rõ ràng ra đó cơ mà.
Anh bứt tóc :
- Chẳng thấy đâu cả. Em thấy anh khờ khờ nên chọc anh phải không?
- Ôi, anh mà khờ chắc cả thế giới này chẳng ai khôn cả.
- Nói thật đi, sao không viết gì về anh cả? Hay là trong lòng em không có anh? Đối với em, anh chỉ là một chiếc bóng mà thôi?
Nhỏ bối rối, phản ứng của anh quả đã làm nhỏ bất ngờ.
Sao mà đàn ông phức tạp thế nhỉ?
- Anh để ý là sẽ biết em viết về ai mà .
- Hừ, không biết em viết cho anh hay là cho thằng cha đẹp mã nào đó.
Tức ghê, nhưng không lẽ nói hụych toẹt ra là...
Anh giận rồi, nhưng cũng làm ra vẻ dằn dỗi như mọi khi, và khi nhỏ hỏi :
- Anh giận em à?
Thì quả đúng như dự đoán của nhỏ :
- Không, anh đâu có gì giận đâu. Chỉ là, chỉ là hơi buồn thôi...
Đôi môi anh mím lại, cặp mắt cố làm ra vẻ nghiêm nghị khi nói câu này.
Nhỏ nhìn anh.
Yêu quá đi thôi. Sao khi anh giận dỗi, anh cũng có nét ngây thơ đáng yêu chẳng khác gì một hài đồng? Dẫu sao thì... dẫu trong trường hợp nào thì, anh quả thật Càng ngắm càng yêu. Thật là nghịch lý, bởi anh không có một " dung nhan" nghiêng thùng đổ gánh cho lắm.
Nghĩ tới đây, nhỏ bật cười thành tiếng.
- Em sao vậy?
- Không có chi.
- Sao dạo này tâm trí em để đâu đâu? Em hay cười một mình quá, lại không phải là cười với anh. Em chán anh rồi phải không?
Anh ngập ngừng...
-.... Em để ý ai khác rồi à?
- Anh nghĩ tới đâu rồi hả?
Anh im lặng.
- Ai bảo với em là em có nụ cười xinh xinh hở? Tại xinh nên người ta hay cười vu vơ, không được sao?
Không lẽ lại nói hụych toẹt ra rằng....
- Thôi, bỏ qua đi.
Anh cười gượng gạo, nhưng chắc hẳn trong lòng anh đang nghĩ tới một điều gì đó.
Nhỏ nửa muốn nói cho anh biết, nửa lại không muốn cho anh biết. Nhỏ nhìn anh chăm chú như nghiên cứu một tác phẩm lạ.
Cả hai im lặng. Không biết là bao lâu.


* * *

- Nè... Nè...
- Gì đó anh?
- Sao em không nói gì cả?
- Đừng quấy rầy, em đang làm thơ.
Anh ngượng ngùng :
- Ờ, thì em làm thơ đi. Anh ngồi đây vậy.
Thiệt là, cái hồn thơ hay tới bất tử như vậy đó.
Nhỏ chìm đắm trong những vần thơ kịp đến, nhỏ cười và như nhìn thấy hình dáng yêu mến của mình trong đó, mắt nhỏ ngời lên hạnh phúc.
Nhỏ không để ý rằng...
Có một người đang thở dài.
- Vậy anh cũng làm thơ !
Thời gian trôi đi lặng lẽ. Không biết là bao lâu.

* * *

- Này anh!
- Gì đó em?
- Sao em chờ mãi không thấy thơ anh viết tặng em?
Anh ngẩn người ra :
- Ờ há, anh tệ thật. Hình như chưa có viết bài nào tặng cho em?
Nhỏ cười khúc khích :
- Quá tệ đó chớ !
- Để anh viết nha.
- Ồ, anh có viết rồi, chỉ là quên đề tặng thôi.
Nhỏ lại cười.
Anh cũng cười :
- Ờ há ! Nhưng mà anh tệ thật !
- Hay là anh có quá nhiều cô theo đuổi.
- Này, em đừng có tới giờ dở hơi, ba gai với anh nhé.
( Anh cốc khẽ lên cái trán bướng của nhỏ )
Trời đang chuyển thu.

* * *

- Bà xã ơi !!!!
- Gì đó anh?
- Ăn cơm nhé !
- Đợi một chút đi anh. Em sắp xong rồi !
- Cũng được, nhưng nhanh lên nhé, nguội ăn không ngon đâu cưng !
Có tiếng gõ máy lách cách... lách cách...
Có tiếng húyt sáo dưới bếp và tiếng bát đĩa khua nhau.
Có một mùi thơm quyến rũ.
- Bà xã ơi !!!
- Gì nữa anh?
- Không có gì. Em sắp xong chưa. Anh đói rồi nè.
- Hay anh ăn trước đi.
- Thôi, đợi em cùng ăn.
Tiếng gõ máy lách cách... lách cách...
Tiếng bát đĩa khua nhau dưới bếp.
Mùi thơm vẫn đậm đà.
- Bà xã ơi !!!
- Gì thế anh?
- Em quay lại đây.
Nàng quay lại.
Chàng đứng đó, với một cành hồng rất tươi vừa kịp cắt trong vườn.
- Tặng em nè !
Nàng ngúyt một cái rõ dài.
- Anh thiệt là...
- Sao hở?
- Làm dở công việc của em hết.
- Đâu, cho anh coi cái gì cuốn hút em đến vậy?
Chàng chồm qua...
- Úy, cái anh này...
- Đâu thấy gì hấp dẫn đâu mà em say mê đến thế.
Nàng đập đập tay lên vai chàng....
Chàng đang ôm nàng, nhấc bổng lên khỏi ghế, và đặt một nụ hôn thật nồng nàn lên bờ môi phụng phịu kia.
- Anh chỉ thấy bà xã anh ngày càng nhẹ tênh đi thôi à. Không được đâu, em phải ăn đã rồi làm gì thì làm.
Nàng ngả đầu vào vai chàng.
- Mà anh nấu gì thơm phức thế?
- Trời, thơm muốn bể lỗ mũi mà nãy giờ em không biết sao?
- Giờ mới cảm thấy, đói bụng quá anh há....
- Vậy thì mình đi ăn nghen.
- Ừ.

* * *

- Bà xã !!!
- Chuyện gì anh?
- Sao con bé nhà mình đi chơi giờ chưa về vậy?
- À, em có hứa 4h sẽ đón nó. Để nó chơi bên nhà chị Hai chút.
- Vậy à...
Chàng ngồi xuống ghế, lấy một tờ báo và làm như ra vẻ đọc.
Nàng nghiêng đầu nhìn tiếp bình hoa đang cắm dở.
- Ông xã nè!
- Gì đó cưng?
- Cái bông tím này để đâu cho đẹp đây.
Chàng buông tờ báo xuống.
- Ôi, em đang cắm hoa đó à... hahhahhahahahahahaha....
Nàng đỏ bừng mặt :
- Sao chứ?
- Không có gì. Chỉ là anh ngạc nhiên quá thôi.
- Thì anh giúp em đi.
- Vậy nghen, như vầy, như vầy nè.... Cành này cắt bớt đi, bỏ bớt mấy cái hoa rườm ra này đi nhé....
Nàng chăm chú và háo hức nhìn như một đứa trẻ.
Bàn tay chàng thoăn thoắt, cứ như là có phép.
- Thấy chưa nào?
- Ồ... Ông xã đáng yêu quá !
Nàng nhảy lên ôm cổ chồng hôn một cái đánh chóc.
Trời đang về chiều.
Trên bàn, một vầng mây tím đang bay, có đôi tình nhân đang nép vào nhau như không thể xa rời.
- Ôi, trễ rồi. Em đi đón con bé. Anh đi không?
- Đi chứ. Anh lái xe cho.

* * *

- Bà nó này !
- Gì thế ông?
- Hai tuần rồi không thấy đứa nào dắt cháu về chơi.
- Ừ, chắc tụi nó bận rộn quá.
- Nhớ mấy đứa nhỏ quá.
Bà cụ vuốt ve con mèo mới đẻ xong, cả một bầy những cuộn len nho nhỏ đang rúc vào vú mẹ bú ngon lành.
- Nhớ thật, nhưng biết làm sao. Bọn trẻ bây giờ mà... Cũng may là còn con mèo này.
- Nó đẻ rồi à.
- Ừa, được 4 con. Không biết nhà tụi nó có nuôi mèo không?
- Bà nè?
- Gì?
- Bà có nhớ tui mắc bệnh dị ứng mèo không vậy?
- Xời, biết chứ? Nhưng ông đâu có dị ứng với con mèo - tui này hả?
Bà cụ cười cười, ánh mắt tinh nghịch.
- À, con mèo này thì khác...
Cụ ông phì cười.
- Nhưng mà, lũ con chúng mình nó cũng lây bệnh này của tui. Với lại, cuộc sống bây giờ hiện đại, tụi nó coi trọng vệ sinh, khoa học lắm lắm, không cho con cái đụng vào mèo chó đâu.
- Thiệt là.... Chúng nó dễ thương thế này cơ mà.

* * *

- Mà nè. Bà nó ơi?
- Gì nữa ông?
- Tui đang đọc lại những gì bà với tui viết thời hoa mộng.
- Ông này, thật là rảnh nhỉ... Nhưng mà, có sao không?
- Tui chỉ thắc mắc...
- Chuyện gì chứ?
- Sao mà tui với bà yêu nhau thắm thiết quá vậy?
- Thì.... chắc tại tụi mình yêu nhau?
- Không có, chắc do tui yêu bà điên cuồng.
- Chứ tui không yêu ông, sao giờ này ở đây nghe ông nói nhảm hả?
Cụ ông nheo nheo mắt...
- Tui không tin.
- Kệ ông.
- Bà đọc coi, tui chả thấy bà viết về tui bao giờ...
- Viết về ông làm gì?
- Yêu thương thì phải viết chứ.
- Tui... tui....
- Thấy chưa, bà cắn rứt lương tâm rồi hén.
Cụ bà đổ quạu.
- Thương ông mà nói ra cho cả thiên hạ biết thì còn gì là thương nữa. Tui thương, tui để trong lòng, tui viết những điều đó lên trái tim già nua này nè.
Không biết do trời nóng hay sao mà má cụ bà bỗng phơn phớt hồng.
Trời lại chuyển thu.

Triều Âm
Oct. 27th 2006
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9