Trích đoạn: mây trắng
Mở Cửa Huyền Không, chạm đất trời…
Mấy trăng …từ thuở… mơ hồ
Tìm nơi Thành Cổ …ai về… khói sương
Rưng sầu lau trắng tha lương
Một trời đất lạ… như dường cố tri
Xa đưa hẹn ước xuân thì
Nước non thăm thẳm tương tri đợi chờ
Sông quê nước chạnh đôi bờ
Trong ngần một nỗi ơ thờ tầm dương
Nắng chiều ngơ ngác quê hương
Trăm năm bờ bụi… vấn vương tấc lòng
Trăng ngời vời vợi chờ mong
Dáng ai từ độ chênh chông kiếp người
Thu không nhẹ bước chơi vơi
Nghe hồn miên viễn lộng đời phù vân
Tiếng xưa âm ỉ khúc ngân
Rọi lòng bóng ngã bâng khuâng giữa giòng
Tần ngần mở lối huyền không
Đất lành òa vỡ mênh mông cùng trời
Ngàn năm hỏi mãi cuộc chơi
Tà dương gột áng mây đời nhẹ tênh…
vad
Xin gởi Nguyên cái chạm tay rưng rức hoàng hôn trong nỗi giao hòa cuối mùa của con người và đất trời ngân nhẹ thênh thang giữa tâm hồn…Tới thành Huế hôm rằm tháng chạp năm mậu tí (2009), nhớ đến Nguyên cùng một niềm hoài vọng cố hương xin gởi tặng thay cho lời chúc Tết Nguyên nhé!...
Mở Động Nguyệt Thơ, Chết Lịm Người
Trèo lên núi, đi tìm động Hương Tích
Lạc chân mây khói trắng tỏa vu vơ
Ờ nơi đây khói tỏa lẫn sương mơ
Động thạch nhủ chưa ai đặt chân tới
Cứ vào đi, có cần chi nghĩ ngợi
Trời ban cho, không tới cũng không xong
Của trời ban, chan chứa ước trong lòng
Bầu thạch nhũ từ ngàn năm trinh bạch
Sờ nhẹ ướt, giữ tấm lòng thanh sạch
Động nguyệt thơ thành quách vững trung trinh
A trăm năm một cuộc sống chung tình
Mở động nguyệt run run trời đất chuyển
Cứ như thể ngàn năm còn quyến luyến
Một lần thôi lưu luyến mãi chẳng thôi
Mở nguyệt thơ tay chân chạm đất trời
Tầng mây trắng rụng rời đang chuyển thể
Hồn cổ tích, lòng thương yêu trần thế
Cõi huyền không, mạch sống vẫn chơi vơi
Mở động thơ, lim dim lịm chết người
Trời với đất chứa trong bầu thạch nhũ
Nguyên Đỗ