LEGEND OF PORASITUS written by Kẻ lãng du - www.vnfiction.com Chương 2 : Thời gian trôi khe khẽ, nhẹ nhàng như những cơn gió ngày ngày vẫn ve vuốt cỏ xanh trên các thảo nguyên bao la của vương quốc Porasitus hiền hoà. Vậy mà đã mười lăm năm trôi qua, lời tiên tri mà hai con người năm xưa từng nói đang đến gần. Đức vua Devis và hoàng hậu ngày đêm lo lắng. Đức vua cảm thấy mình bất lực quá, ngài không biết phải làm gì để ngăn số mệnh đến gần và chạm bàn tay độc ác vào đứa con gái bé bỏng của mình. Nỗi u phiền đã nhuộm bạc mái tóc của ngài. Và trong khi các bậc tiền bối đang lo lắng như vậy thì những con người trẻ tuổi vẫn không hề hay biết…
-Anastasia! - Một chàng trai chừng hai mươi tuổi chạy vào cung điện Lency vừa mới xây dựng dành cho nàng công chúa yêu quý của đức vua Devis. Tóc vàng mềm như tơ, đôi mắt nâu ấm, không ai xa lạ, đó chính là nhị hoàng tử Gan, một trong hai niềm hi vọng của thế hệ tiếp theo thuộc hoàng tộc vương quốc Porasitus.
Gan đang cố tìm cô em Ana xinh đẹp nhưng nghịch ngợm của mình trốn trong những dãy phòng trang nhã. Cung điện này được xây bằng đá cẩm thạch trắng, có những hàng cột cao hình múi khế, thoáng đãng, khắp nơi là phù điêu chạm khắc chân dung một thiếu nữ trẻ vô cùng xinh đẹp. Mái tóc nàng mềm mại, ôm lấy khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đầy thần khí … công chúa Anastasia.
Gan dừng bước trước bức tượng bằng người thật của em gái mình, chàng chạm tay lên đôi môi của bức tượng, mắt sáng long lanh một thứ tình cảm lạ lùng. Không ai có thể khẳng định cụ thể nó là gì, nhưng, có thể cam đoan rằng một người anh trai không bao giờ nhìn em gái mình như thế.
-Anh! - Một tiếng gọi trong veo vang lên chẳng khác nào tiếng chuông bạc.
Gan giật mình rụt tay lại, vừa kịp lúc cô gái, người được tả trong tất cả các bức tượng và tranh ở cung điện này, xuất hiện ở cuối căn phòng rộng lớn. Gan lập tức nở một nụ cười trìu mến, chứa chan yêu thương:
-Ana, anh tìm em mãi.
-Có chuyện gì vậy, anh? - Ana tung tăng chạy quanh anh trai, rực rỡ và rạng ngời như một tia nắng hiếu động của mùa xuân.
Những lọn tóc màu nâu hạt dẻ gợn sóng mềm mại rủ xuống vai, nàng nở nụ cười xinh đẹp và hướng đôi mắt sáng ngời về phía người đối diện. Ở cạnh nàng những bức tượng và phù điêu trở nên thô cứng và dường như hơi ghen tức.
Làm sao chúng có được đôi mắt long lanh nhường ấy ?
Làm sao chúng có được nụ cười e ấp như đoá hoa hồng vừa hé nở buổi ban mai kia ?
Nàng công chúa mới mười lăm tuổi tràn đầy sức sống hạnh phúc. Khi nhìn nàng, ai cũng bất giác thấy ấm áp và vui sướng lạ lùng.
-Phụ vương muốn em về chính cung ngay, khách từ vương quốc Henki đã đến rồi.
-Việc đó đâu liên quan đến em. - Công chúa bướng bỉnh nói, ngón tay thon của nàng quấn quấn một sợi tóc nâu mềm mại - Họ đến hay ở là chuyện của phụ vương và hai anh mà.
Gan cố tỏ ra cương quyết một chút, chỉ một chút thôi:
-Nào, mọi người đang đợi. Phụ vương muốn em có mặt thì em nên làm điều đó, Ana à.
Nhìn thấy vẻ van nài của anh trai, Ana đành tiếc nuối ngắm nhìn vườn hoa rộng lớn đầy thú vị xung quanh một lần nữa rồi nàng nhún vai:
-Được rồi, em sẽ đi với anh, không phải vì khách khứa gì đâu. Mà vì anh đấy, em sợ anh gặp rắc rối với phụ vương thôi.
-Không ngờ em gái anh tốt ghê nhỉ. - Hoàng tử Gan lại cười.
Chỉ một lời nói vô tư thôi mà công chúa Ana không biết rằng mình đã làm anh trai vui đến nhường nào.
Chính điện Selena là một công trình tráng lệ tốn không ít mồ hôi công sức của những thợ thủ công bậc thầy. Trước chính điện là khoảng sân tròn lát đá cẩm thạch mà trung tâm là tượng nữ thần hoà bình Yinju mang đôi cánh lớn đang dang rộng, bức tượng trắng tinh có khuôn mặt thánh thiện được chế tác ra từ nguyên bản là khuôn mặt của công chúa Anastasia. Giờ đây trông chính điện thậm chí còn đẹp gấp nhiều lần bình thường vì được trang hoàng bằng vô số hoa hồng Hoàng đế đỏ sẫm, biểu tượng của hoàng tộc Porasitus.
Không khí trang trọng và vui vẻ khi hai anh em Ana bước vào.
Trên thượng cung của chính điện, Ana dễ dàng nhận ra phụ vương, mẫu hậu và anh Leon của mình đang ngồi tiếp chuyện cùng hai vị khách lạ. Ana trong y phục đại lễ thướt tha, đầu đội một chiếc mũ hoa lộng lẫy che kín mái tóc nâu tuyệt đẹp. Thật là tiếc. Nhưng quy định không cho phép nàng để mái tóc rối tung vì gió mà ra đón khách. Vừa thấy nàng, mọi người đang dự tiệc xung quanh cùng tung hô mừng rỡ.
Hoàng tử Gan nắm lấy tay em dẫn vào điện, đầy nâng niu và tự hào. Ana bước đi thận trọng, đôi mắt sáng lộ vẻ tò mò dán chặt vào hai vị khách đang quay lưng về phía nàng.
-Thưa hoàng đế Sohan và thái tử Prang. - Vua Devis giới thiệu - Đây là niềm tự hào của dân tộc chúng tôi, công chúa Anastasia.
Hai vị khách kia đứng dậy chào, Ana vội đáp lễ và khi ngước lên, Ana đã nhìn rõ được diện mạo của họ. Một người lớn tuổi, cỡ bằng phụ vương nàng, có một mắt bị chột nên nhìn hơi sợ.
Người còn lại chỉ độ chừng mười sáu mười bảy, tóc màu đen bóng, mềm mại, mắt sáng như mắt loài chó sói tinh ranh, đẹp và lạnh như thần Chết. Vừa gặp người con trai ấy, cứ như có một lời nguyền do định mệnh sắp đặt, Ana cảm thấy dường như mình đã quen biết chàng từ lâu lắm rồi. Giây phút ánh mắt họ chạm nhau, với Ana như thể thế giới chỉ còn riêng mình họ. Điều đó làm Ana kinh ngạc rồi thành thích thú, nhưng hai vị hoàng huynh của nàng đứng phía sau thì tỏ ra không hài lòng lắm. Hoàng tử Gan khẽ xiết chặt tay dưới áo choàng, trong lúc thái tử Leon quan sát kĩ cách cười khi chào em gái mình của thái tử Prang vương quốc láng giềng Henki bằng một đôi mắt vờ như phẳng lặng.
Mọi người cùng ngồi xuống để tiếp tục câu chuyện đang dang dở. Vua Devis nói bằng một giọng trịnh trọng khác thường:
-Ái nữ của tôi đã đến, chúng ta có thể trực tiếp bàn về vấn đề đó rồi.
-Phải. - Quốc vương Sohan quay nhìn Ana trìu mến, một cách nhìn chẳng hề hợp với người chỉ còn một mắt như thế - Công chúa đúng là đệ nhất mĩ nhân, không ai sánh kịp. Tôi cũng rất lấy làm vinh hạnh được lập hôn ước với quý quốc.
-Hôn ước?!? - Hoàng tử Gan kinh ngạc thốt lên - Hôn ước của ai?
-Gan. - Hoàng hậu khẽ nhắc nhở, chàng liền tạ lỗi và lùi ra sau nhưng đôi mắt xốn xang đầy những lo lắng, bất an.
Vua Devis dịu dàng hỏi con gái yêu:
-Ana, con có muốn lấy thái tử Prang đây làm phu quân không?
Ana ngạc nhiên vô cùng trước sự việc bất ngờ này. Nàng mới mười lăm tuổi và họ thì chỉ mới biết nhau được vài phút. Đây có một phải một trò đùa mà các bậc bề trên hay dùng để trêu các cô bé không ? Nàng hết nhìn phụ vương rồi lại nhìn người con trai lạ mặt nọ. Anh ta lấy tay che miệng, giấu một nụ cười nửa miệng ẩn chứa những hàm ý không thể hiểu, đôi mắt sáng đầy cuốn hút dán vào nàng làm Ana hết sức bối rối, nàng khẽ đáp bằng một giọng thật thấp:
-Con … không biết.
Đó là một lời nói thật.
Mới mười lăm tuổi, Ana chưa từng biết đến hương vị của tình yêu. Tâm hồn nàng trong suốt như pha lê, chưa một lần bị khuấy động cho đến… hôm nay, khi người con trai này xuất hiện, với đôi mắt sáng ấy, với nét mặt thông minh và đầy uy quyền ấy … Ana lúng túng đến mức quên cả thói quen hay cười rất vô tư của mình. Có một điều gì đó hình như vừa thức tỉnh trong tim nàng sau bao năm dài tưởng chừng không tồn tại. Nó thôi thúc nàng, làm má nàng ửng hồng, làm môi nàng run và làm tay nàng lạnh ngắt vì hồi hộp.
Liệu chàng trai ấy có hiểu những suy nghĩ đang diễn ra trong lòng nàng không ?
Ana giật thót. Ý nghĩa đó thật kinh khủng. À, giờ thì đôi tay nàng bắt đầu ấm lên và tới lượt mồ hôi rịn ra trên trán căng thẳng.
Mọi chuyện thật bất bình thường!
Nàng thực tình không biết!
-Chỉ là chút e lệ thường thấy thôi. Nhìn xem, thái tử Prang oai phong đến thế cơ mà, chúng mới thật xứng đôi làm sao. - Hoàng hậu Neli đỡ lời con gái.
Ana cảm thấy càng lúc càng không thoải mái vì nàng không quen với những lời hoa mĩ như vậy và nàng có cảm giác khó chịu là hình như mẹ mình nói những lời như thế quá thành thục.
Cả hai vị vua cười vang, rồi cuối cùng vua Devis tuyên bố:
-Đây là một mối duyên tốt lành sẽ thắt chặt thêm mối thâm tình sẵn có giữa hai vương quốc chúng ta. Coi như hôn ước đã được định. Ta, vua Devis của Porasitus, chính thức tuyên bố, sinh nhật thứ mười sáu của công chúa Anastasia sẽ cũng là lúc tổ chức lễ thành hôn cho công chúa và thái tử Prang Erokin của vương quốc Henki láng giềng.
Tất cả những người có mặt đều vỗ tay chúc mừng. Họ không chỉ mừng vì sự kết duyên của đôi trai tài gái sắc mà còn vì lợi ích to lớn mà cuộc hôn nhân chính trị này có thể đem lại cho chính họ. Tuy Porasitus là một vương quốc tươi đẹp nhưng nó quá nhỏ bé. Trong khi đó Henki ngày càng hùng mạnh, đế chế dưới thời vua Sohan đã bành trướng nhanh chóng với ba thuộc địa chính là Doxlisis, Ohlan, Cursey và một đồng minh thân cận giàu tiềm lực là Dahlia ở phía Tây. Mà theo lời đồn thì thái tử Prang Erokin tuy còn ít tuổi nhưng năng lực không kém gì phụ vương, thậm chí còn có phần vượt trội. Trong đôi mắt xám ánh bạc thể hiện một dòng máu hoàng tộc thuần khiết của chàng, người ta có thể nhìn thấy một tương lai lẫy lừng đang chờ đón con người trẻ tuổi ấy. Còn gì đáng mong chờ hơn khi công chúa của họ trở thành hoàng hậu của một đế chế như thế, bên một người chồng như thế ?!
Diễn biến câu chuyện quá nhanh làm nàng công chúa nhỏ không hiểu kịp, Ana bối rối quay nhìn hai anh trai và bất chợt lo lắng. Gan trông tức giận khủng khiếp. Lông mày anh nhíu lại, hằn thành những nếp nhăn khó chịu. Còn thái tử Leon thì sa sầm mặt mày cho dù cố gắng che giấu.
Có chuyện gì không ổn sao ? Ana tự hỏi.
Đúng là có chuyện gì đó không ổn rồi.
Nàng nhìn theo hướng mà đôi mắt kiên định của anh Leon đang quan sát và bắt gặp tia nhìn đối nghịch lại của thái tử Prang. Hai người ấy rõ ràng đang trong một cuộc đấu mà sát khí của nó bị ý chí của hai đấu thủ ghìm xuống trong một làn không khí lạnh buốt khiến Ana phải rùng mình sợ hãi.
Sau buổi tiệc chào đón, đoàn khách danh dự từ vương quốc Henki được mời nghỉ lại một đêm ở cung điệng phía Bắc, họ vừa rời khỏi chính điện, hoàng tử Gan lập tức quay phắt người bỏ đi. Vua Devis nổi giận thét:
-Gan! Quay lại!
Vô ích. Rõ ràng Gan đang trong cơn tức giận điên cuồng.
Ana cảm nhận thấy sự bất ổn sâu sắc.
Nhà vua chợt nhớ ra con gái mình vẫn còn ở đó liền ra lệnh cho nàng lui. Nhưng làm sao Ana có thể an tâm quay về chơi đùa với hoa lá trong cung điện của mình nữa, khi mà nỗi lo lắng và linh cảm chẳng lành đang ám ảnh nàng như một bóng ma đáng sợ. Nàng cảm nhận thấy số phận đang từ từ đưa ngón tay đen đúa chạm vào vòng đời đang rất hạnh phúc của mình để thay đổi tất cả. Nghĩ thế, nàng liền nấp sau một trong những chiếc cột lớn khuất sau điện và ra lệnh cho mọi người hầu cấm tiết lộ.
Nàng cần phải được biết chuyện gì đang thực sự diễn ra.
-Phụ vương. - Leon bấy giờ mới bất bình lên tiếng nhưng giọng nói cố tỏ ra điềm tĩnh - Không thể gả Ana cho tên thái tử đó được. Đó là một quyết định sai lầm!
-Vì sao? - Vua Devis nhìn con trai bằng đôi mắt ngờ vực.
-Phụ vương, người quên lời tiên tri mười lăm năm trước rồi sao. Người mặc áo đỏ đã cảnh báo việc vương quốc chúng ta sẽ bị diệt dưới vó ngựa của tộc người phương Bắc, chính là ám chỉ dân tộc Henki. Vì thế không thể đem niềm tự hào của vương quốc này dâng cho kẻ thù được.
-Ta không tin. Nhưng cứ cho là ta tin đi thì nếu hiện tại, Ana trở thành vợ người thừa kế tương lai của vương quốc Henki thì nó sẽ không bao giờ để chồng đem quân về giày xéo quê hương. Hôn nhân chính trị mới là giải pháp quan trọng và chắc chắn nhất.
-Con không nghĩ như thế. Phụ vương có nhìn thấy ánh mắt của tên thái tử ấy không? Ánh mắt ấy không phải của một kẻ đi cầu hôn. Ana xinh đẹp đến thế mà lần đầu tiên nhìn thấy nó, ánh mắt hắn ta không gợn lên chút xao động nào cho dù là nhỏ nhất. Ai cũng có thể nhận ra hắn là loại người có trái tim sắt đá với một lí trí tỉnh táo phi thường và trong đầu hắn chỉ nghĩ đến quyền lực thôi. Vậy thì làm sao có thể tin tưởng là hắn thật lòng chỉ muốn kết giao mà không phải là có tham vọng diệt Porasitus ?!? - Leon phản đối quyết liệt - Con không bao giờ tin con người ấy. Hắn có cái nhìn của thần Chết!
-Con có phải đã quá đa nghi rồi không? - Hoàng hậu nhỏ nhẹ can thiệp.
Vua Devis to tiếng:
-Ta tự biết phải làm gì để đem hạnh phúc đến cho con gái mình cũng như sự an toàn cho vương quốc của mình. Prang là một vị tướng tài hoa, nó rất xứng đáng. Hãy im lặng và lắng nghe đi Leon! Con sẽ được tự quyết định khi con là vua ! Chứ không phải bây giờ !
Thái tử Leon vô cùng giận dữ trước việc ý kiến của mình bị bác bỏ quá dễ dàng, chàng cúi chào cha mẹ rồi quay lưng về cung điện, không một lần nhìn lại.
Sau chiếc cột đá lạnh ngắt, công chúa bé nhỏ ngồi sụp xuống. Những cơn bão lòng đang dày vò tâm hồn non nớt của nàng.
Sự diệt vong đến từ phương Bắc ?
Anh Leon đang nhắc đến lời tiên tri nào ?
Tại sao anh ấy lại phản đối quyết liệt đến thế ?
Ana cau mày, không thể tìm thấy câu trả lời nào cả.
Điều duy nhất nàng nhận ra là linh cảm chẳng lành cho bản thân và cho mọi người, kể từ khi nhìn thấy ánh mắt buốt giá của Prang, vị hôn phu tương lai…
Mười lăm tuổi, Anastasia đã biết thế nào là chính trị, là tham vọng điên cuồng và là sự nghi ngờ của cha đối với con…
Trên đường trở về phía cung điện Lency, tâm trạng nàng công chúa nhỏ rối như tơ vò. Những bông hoa, những trò đùa không còn khiến nàng vui thú nữa. Cuộc hôn nhân chính trị đã trải ra trước mắt đầy những điểm nghi vấn …
Lời tiên tri về sự hủy diệt đến từ phương Bắc ?
Như thế là sao ?
Ôi, tại sao mọi chuyện không thể bình thường được chứ ?
…
-Có chuyện gì mà khiến nàng cắn nát móng tay mình như thế ?
Giọng nói lạ hoắc làm Ana giật mình ngẩng lên nhìn.
Thái tử Prang Erokin của Henki đang đứng ngay trước mặt nàng, giữa con đường hoa hồng dẫn đến Lency, anh ta vẫn còn mặc triều phục trang trọng mà Ana có cảm giác kì lạ rằng đó không phải là thứ trang phục biểu trưng quyền lực duy nhất hợp với con người này.
Một lần nữa, Ana như hoá đá vì bị ánh mắt màu xám bạc lạnh lẽo ấy bao trùm. Bao suy nghĩ trong đầu phút chốc tan biến hết cả, như thể chúng chưa từng tồn tại vậy.
Nàng cảm thấy sợ.
-Sao nàng nhìn ta trừng trừng vậy ? Ta trông dễ sợ lắm sao ? - Vừa nói, Prang vừa thong thả tiến đến gần Ana.
Sự hủy diệt …
Những lời rời rạc của anh Leon âm vang bên tai Ana một lần nữa, thật mơ hồ. Nàng muốn bỏ chạy nhưng không thể. Nàng cứ đứng bất động cho đến khi Prang đã ở ngay bên cạnh. Anh ta khá cao, nàng chỉ đứng cao hơn vai anh ta một chút. Bây giờ thì nàng lại tự nhiên thấy lạnh.
-Nàng thật là đẹp.
Trái tim Ana đập như muốn vỡ tung.
-Đẹp hơn là ta tưởng rất, rất nhiều.
Nàng thấy ngạt thở.
Prang đưa những ngón tay lạnh buốt chạm vào bàn tay đang run rẩy của Ana.
Một làn chớp điện xẻ đôi cảm xúc trong tim nàng.
Prang có vẻ thích thú khi nhận ra uy lực của mình đã tác động lên cô gái xinh đẹp ấy như thế nào. Nàng cứ mở to đôi mắt xanh biếc nhìn chàng không chớp. Đôi mắt có vẻ rất hiếu động nhưng sâu trong tận cùng, Prang nhận ra sự tĩnh lặng kì lạ, hiếm có.
Anastasia đẹp như một con búp bê sứ. Nói cho cùng, cũng chỉ là một nàng công chúa lá ngọc cành vàng.
-Chàng … có thật … - Ana như nuốt chính lưỡi mình khi cố gắng thốt nên lời.
Prang nheo mày, chờ đợi, tò mò, ngạc nhiên.
-… có thật… là chàng … - Ana cảm thấy khổ sở quá, nàng đang chìm dần trong đôi mắt màu xám bạc kia, nàng thấy ngạt thở như kẻ sắp chết đuối.
-Từ từ nào cô bé, ta đang nghe đây mà. – Prang mỉm cười dịu dàng. Nụ cười có gì đó không thật, giống một hư ảnh. Đồng thời, chàng xiết nhẹ tay Ana. Một cảm giác ấm áp chợt xua tan cái lạnh.
-Chàng… sẽ lấy em thật ư ?
Khi hỏi câu đó, trông Ana cứ như một kẻ vừa thú tội. Vẻ nghiêm trọng ấy khiến Prang kinh ngạc giây lát rồi chàng bỗng phá lên cười ngặt nghẽo.
Nước mắt bỗng tuôn trào trên khuôn mặt Ana. Nàng khóc ?
Không, nàng quá xúc động. Nước mắt cứ tuôn ra không kiềm chế nổi. Nàng cũng tức giận nữa.
Tiếng cười kia đang đâm xuyên tim nàng từng nhát rướm máu. Nàng bị xúc phạm! Bị tổn thương!
-Ồ, cô bé … - Prang thôi cười cũng nhanh như lúc bắt đầu, dường như chàng kiểm soát được mọi cảm xúc của mình một cách hoàn hảo, chàng đưa tay gạt những giọt lệ nhưng Ana quay phắt đi.
Nàng ít-ra-cũng-là-một-công-chúa !
-Ta không có ý chế nhạo nàng đâu. Ta thấy vui vì câu hỏi đó thật mà. Quay lại nhìn ta nào.
Lời nói rất dịu dàng song cái cách Prang kéo Ana quay lại thì khác hẳn. Khi nàng đã quay lại, thật nhanh, Prang lướt môi lên môi nàng, nhẹ như một cơn gió.
Trong lúc Ana còn đang bàng hoàng chưa kịp hiểu chuyện gì thì Prang đã nhấn mạnh từng chữ:
-Phải. Ta sẽ lấy nàng.
Sau đó, chàng bỏ đi ngay, không nói thêm lời nào.
Ana đứng sững sờ, không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra với mình.
…
Một nụ hôn ư ?
Có phải không ?
…
Nước mắt nàng lại tuôn trào. Nhưng khác lúc nãy. Ana biết.
Nàng hạnh phúc.
Nụ hôn đầu tiên của nàng.
Chỉ vì một nụ hôn sao ?
Nàng không biết …
…
Dòng suy nghĩ của Ana bị gián đoạn bởi một khúc nhạc du dương trầm lắng vọng lại từ phía khu vườn thượng uyển. Với nỗ lực phi thường kéo mình rời xa hình ảnh của Prang, nàng bước về phía đó.
Giữa bạt ngàn những loài kì hoa dị thảo rực rỡ muôn màu, ngồi cạnh hồ nước thiêng phun trào ánh lên cầu vồng bảy sắc trong nắng, thái tử Leon đang thổi một chiếc tiêu bằng gỗ quý, báu vật mà cố hoàng hậu Karen để lại cho con trai cả. Hai mắt khép lại, mơ màng, hàng mi dài và cong, khuôn mặt thanh tú, vị thái tử của vương quốc Porasitus đang thả hồn theo tiếng nhạc, những ngón tay di chuyển linh hoạt trên thân tiêu màu mận chín …
Nhân gian vẫn bảo cho dù là anh em ruột nhưng thái tử Leon và hoàng tử Gan khác nhau như nước với lửa, một người thông minh, kiên định, vóc dáng thanh mảnh, một người lại nóng nảy, quyết liệt và dữ dội. Nói tóm lại, thái tử Leon dường như chưa bao giờ hợp với những bộ giáp sắt chiến trận tanh mùi máu, chàng luôn là một nhà nhà thông thái bí ẩn. Ana chỉ thích anh cả của mình thanh thản như hiện nay thôi. Thật là một khung cảnh thần tiên.
-Ana, em không về cung điện ư ? - Leon đã nhận ra sự có mặt của cô em gái nhỏ, chàng đặt cây tiêu xuống và đưa đôi mắt nâu hiền dịu nhìn em. Trông khác hẳn lúc đấu nhãn với thái tử Prang và phản đối vua cha.
Cái vẻ dịu dàng, thánh thiện này của Leon Ana không bao giờ có thể ngờ là mình sẽ gặp lại ở một người con trai khác cũng rất quan trọng trong cuộc đời bất hạnh của nàng, một cuộc đời hoà lẫn giữa máu và những điều thuần khiết…
Nhưng đó là chuyện của tương lai, ở hiện tại, vẫn chỉ có một công chúa Ana ngây thơ, dễ xúc động, tinh nghịch, nàng ngồi phịch xuống cỏ cạnh anh trai, không buồn giữ gìn cái mà người ta thường gọi là “phong thái hoàng tộc”, khuôn mặt xinh đẹp quạu quọ:
-Em không thích. Em đang thắc mắc.
Ana rất muốn hỏi anh về lời tiên tri ấy nhưng không dám, sợ bị phát hiện là đã nghe trộm, thế nên nàng cứ ấp úng mãi. Lời lẽ như nghẹn trong miệng.
Leon cười:
-Em muốn biết điều gì nào? Có gì cũng nên hỏi anh, chứ không nên nghe trộm như thế, sẽ làm mất đi phẩm giá của một công chúa.
-Anh…! - Ana vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi - Anh biết à?!?
-Dĩ nhiên là anh biết. - Leon cười xoà. Mà nói thật thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên nhiều, như bất cứ ai trong vương quốc này, Ana biết anh trai lớn của mình là một nhà tiên tri nhạy cảm, cũng giống như anh Gan là một tướng quân dũng mãnh.
-Vậy lời tiên tri đó như thế nào?
Leon nhìn em gái hồi lâu như cân nhắc khả năng tiếp nhận của nàng, thế rồi chàng bắt đầu mở lời, giọng chợt xa cách khi nói ra một lời tiên đoán:
-Mười lăm năm trước, đúng vào đêm em sinh ra đời, có hai người kì lạ đến cung điện của chúng ta. Người mặc áo choàng đỏ đã nói "Lời nguyền từ hàng vạn năm trước rằng, vương quốc của nhà vua sẽ bị dẫm tan dưới vó ngựa tộc người tàn ác phương Bắc xa xôi.”
Ana khựng lại trong một giây choáng váng rồi nàng hạ giọng hỏi tiếp:
-Còn người thứ hai ?
-Người ấy mặc áo choàng đen và đã nói… - Ana chợt thấy anh trai mình nở một nụ cười hóm hỉnh - …người ấy cầu hôn em.
-Sao?!? - Ana hét toáng lên, đột ngột sự việc ban nãy lại hiện ra trong đầu làm nàng đỏ bừng mặt lên - Nhưng…anh đã nói là lúc đó em chỉ mới là một đứa bé sơ sinh, còn người đó thì…thì…
-Thì bằng anh bây giờ.
-Ôi, thánh thần ơi. Làm sao có thể chứ ? Cầu hôn một đứa bé mới chào đời ư ? Anh ta chắc chắn điên rồi.
-Anh thì không nghĩ thế. - Leon nói rồi nhẹ nhàng đẩy em gái mình đến gần hồ nước hơn - Hãy soi xuống nước đi nào, em là đệ nhất mĩ nhân trong thiên hạ khi mới mười lăm tuổi. Chàng trai ấy đã đoán trước được số mệnh, thế thôi.
Thật ra thì Leon cũng chỉ đùa hoặc ít ra là để trấn an em gái. Chàng chưa bao giờ nghĩ rằng nhan sắc là thứ kẻ lãng du áo đen năm đó quan tâm, cũng như Prang Erokin hôm nay vậy. Prang và kẻ ấy, đôi mắt lạnh lẽo...cứ như là một người. Nhưng dĩ nhiên không thể, tuổi tác quá cách xa. Giá như người đó có thể nói cho Leon biết nhiều hơn ... Giá như chàng có khả năng của người đó – nhà tiên tri tài giỏi nhất thế gian – Yusan Solome...
-Nhưng…nhưng… - Ana cảm thấy vô cùng khó xử trước thông tin bất ngờ này. Thật kì quái, chẳng giống những điều nàng tưởng tượng chút nào. Sao lại có thể như thế được chứ ?!?
-Leon! - Tiếng Gan vang lên rung động khu vườn, vị nhị hoàng tử bước đến trên con đường rải sỏi trắng, đôi mắt rực lửa tức giận - Anh đừng đầu độc đầu óc Ana nữa! Nó sẽ không kết hôn với cả tên thái tử Prang lẫn gã áo choàng đen nào hết!
-Nhưng con gái rồi sẽ đến lúc phải xuất giá. - Leon nhã nhặn đáp lại cậu em hung hăng - Chẳng lẽ em muốn Ana lấy ai khác hay sao?!
Ana dễ dàng nhận thấy Gan giật bắn mình khi nghe những lời đó của Leon. Gan chùn bước trước cái nhìn đầy uy lực của anh trai, liền hạ thấp giọng:
-Em chỉ muốn nói là hãy còn một năm nữa. Hãy để sau đi.
-Đừng lo Gan, anh cũng không muốn cuộc hôn nhân chính trị này. – Sau phút giây căng thẳng, Leon nhẹ nhàng trấn an - Anh chỉ e lời nguyền sẽ giáng xuống… - Giọng nói của chàng đượm nỗi ưu phiền - Thôi, chúng ta về cung điện nào. Dù sao thì số mệnh cũng đã sắp đặt hết cả rồi...
Nói xong, Leon chậm rãi đứng dậy, cầm lấy chiếc tiêu và rõ ràng là cả hai vị hoàng tử đều đang có ý định quay về cung điện thật.
Hai người đã buông xuôi rồi sao ? Ana biết rằng họ sợ lời tiên tri về sự hủy diệt ấy nhưng những lí lẽ của phụ vương cũng không sai. Và… nói theo cách nào đó, mệnh lệnh của nhà vua là bắt buộc …
Và Prang … con người đó sẽ làm hại nàng ư ?
-Hai anh! – Ana chặn hai người kia lại. Đôi mắt xanh ánh lên tia nhìn quyết đoán, nàng nói bằng giọng nhẹ như hơi thở mà rõ ràng, mạch lạc:
-Hãy dạy cho em binh pháp và kiếm thuật. Em muốn tự bảo vệ mình trong cuộc hôn nhân này.
Không ai trong số hai vị hoàng tử ấy hiểu những suy nghĩ thực sự của Ana.
Nàng không tin Prang sẽ hại mình. Không. Nàng không hề tin chút nào cả. Nhưng nàng cũng rất yêu thương hai anh trai, nàng không muốn họ lo lắng. Và thêm nữa, nàng sẽ dùng hết sức để duy trì một cuộc hôn nhân tốt đẹp để từ đó xoá lời tiên tri đáng sợ kia vào quên lãng.
Phản ứng của hai anh trai Ana thật khác nhau. Leon mỉm cười độ lượng, để lộ một vẻ hài lòng. Một sự đồng ý chăng? Chắc chắn rồi. Từ nhỏ đến lớn, Leon chưa bao giờ từ chối bất cứ điều gì với Ana, cho dù đó là điều điên rồ nhất. Còn Gan? Chàng há hốc mồm sững sờ trước quyết định táo bạo của em gái. Một nàng công chúa mảnh mai yếu ớt sao có thể trở thành chiến tướng dũng mãnh? Nhưng Gan đã đồng ý vì chàng không muốn làm em phật lòng, vả lại, chàng tin chỉ vài ngày cầm gươm, những vết chai đau đớn trên tay sẽ khiến Ana thay đổi quyết định ngay thôi.
Nhưng đáng tiếc, phải nói rằng, Gan đã lầm, một sai lầm to lớn. Anastasia không phải là loại công chúa lá ngọc cành vàng, nàng mang trong mình dòng máu của những chiến binh xa xưa của hoàng tộc Porasitus oai hùng cùng một trái tim tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Dưới sự chỉ dẫn tận tình của hai anh trai, Ana chăm chỉ luyện tập không nề hà gian khổ. Sự quyết tâm của nàng càng lúc càng khiến Gan thích thú và chàng muốn em gái mình càng lúc càng giỏi hơn nữa. Ana rõ ràng là rất có năng khiếu trong lĩnh vực quân sự, một năng khiếu khác thường.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, thấm thoát, một năm nữa lại trôi qua.