Muốn tiếp thì lắng nghe nì, Thấy chàng xệ cánh tui đi lấy liền, Cho chàng uống ực một viên, Chỉ sau vài phút ưu phiền loãng tan. Thói đời đầy đủ không màng, Đến khi mất mát bàng hoàng tiếc thương. Bao nhiêu năm đã chung đường, Giờ chim gãy cánh, bướm dường nào vui. Tui đang nghĩ tới nghĩ lui, Bỗng chàng chạy tới bế tui dô phòng Ngựa hồng vẫn cứ nhong nhong, Nhưng trong tui vẫn phập phồng lo âu Dù rằng thuốc có nhiệm mầu Chỉ là một thoáng qua mau đó mà. Nếu mà tính chuyện đường xa,
Phải lo bảo dưỡng, phải ra sức nhiều.
Đặt mua Minh Mạng nhiều liều,
Sâm nhung, bổ củi, linh miêu, lộc tồn..
Ăn uống cũng phải biết khôn,
Cho chàng tuyệt phẩm bổ dương bổ tình.
Nhưng dù bỏ vạn công trình,
Chàng tui vẫn chẳng rung rinh động lòng.
Ông trời ông có biết không?
Tui giờ ôm gối khóc ròng mỗi đim.
Híc híc.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2008 12:33:23 bởi Thi sĩ Ba trợn >