Tiễn đưa
Mẹ ráng chờ chúng con ( Tặng tg Ks Đỗ Nam Hải và bức hình trong bài viết “ Phải thay đổi chế độ chính trị ở Việt Nam )
Ôi bà mẹ Việt Nam vùng đất Bắc
Có những đứa con đi chống giặc ngày xưa
Mẹ gầy khô, đôi mắt vọng đưa
trong ánh ấy… nói sao vừa thống khổ
Ba mươi năm, lần ghé qua góc phố
thân mẹ gầy, nạn gỗ lưng cong
ba mươi năm nhớ con yêu, nước mắt lưng tròng
ngàn u uẩn trước dòng định mệnh
ba mươi năm, đò xưa xa bến
nước chưa tan niềm yêu mến hình hài
con mẹ hy sinh, những tưởng ngày mai
cho thế hệ tương lai thôi vướng bận.
Người lính trẻ hôm xưa xông chiến trận
máu thịt người trộn lẫn đất quê hương
ôi những chiến sĩ vô danh, xác gửi chốn sa trường
trừng đôi mắt…
bụi vương mờ lối mộng.
Có lẽ biết trước, anh đã chết cho nhúm người được sống
được vinh quang
được kiệu võng về làng
họ nào thiết tha cho mẹ anh
đầu chít khăn tang
miễn chễm trệ trên ngai vàng là thỏa chí.
Trong nhung lụa, họ đã quên điều trân quí
đã lạnh tâm, âu cũng chỉ bạc tiền
đã hóa đời… tất bật đảo điên
đầy đọa dân tộc
mặc mẹ hiền thống khổ
Giã biệt nhé
mai đây, con về phố
khải hành ca rộn rộ cất tiếng vang
con sẽ đưa xác mẹ về ngàn
hãy cười nụ…mai thênh thang đường thỏa giấc.
Chúng con nguyền sẽ diệt tan bầy phản quốc. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2012 02:11:32 bởi Nguyên Thạch >
Tiếng mẹ hát
Sáng ra biển
Nghe lời mẹ hát
Sóng trùng khơi dào dạt tiếng buồn
Mây đong đưa, đôi mắt mẹ sầu tuôn
Con nước đục... lạc nguồn trôi mãi!
Trưa xuống phố
Tôi nghe người em gái
Trong phòng bar, giọng tê tái cuộc đời
Làm kiếp hoa để phục vụ khách chơi
Nghe não nuột ...
Em ơi đứt ruột!
Xế ghé đồng hoang, anh cầm cây cuốc
Cuốc đất nâu
Hay cuốc chính đời mình?
Từng nhát khô, bật chữ nhục vinh
Anh chợt khóc
Khóc cho tình đất mẹ!
Giữa canh khuya, lều tranh tôi ghé
Tiếng bé thơ sớm mất mẹ kêu gào
Trong âm vang tôi nhận thấy nỗi đau
Dẫu sáu tuổi, chưa vào cuộc sống!
Buồn lên non
Trời cao gió lộng
Mẹ thở than trông ngóng đàn con
Vừa thiết tha vừa hờn tủi mỏi mòn
Đẫm nước mắt cho đàn con đốn mạt!
Cả vùng trời, rạng đông nghe mẹ hát
Một bọn ma cô
Một lũ bạc tình
Một bọn vong nô
Một lũ bội tình...
Một bọn vong nô
Một lũ bạc tình
Một đám ma cô
Một lũ bội tình... Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2012 17:30:57 bởi Nguyên Thạch >
Thư cuối năm trả lời bạn ( Trả lời Kim Bằng tác giả bài thơ " Thư cuối năm" )
Tôi trở lại Quê hương mùa tháng Chạp Trời cuối đông se thắt gió giao mùa Tưởng lánh buốt giá băng vùng Bắc Mỹ Chuyến về đây, thêm chồng chất chát chua! Bạn ví tôi Chim di thân viễn xứ Thà vậy đi Còn hơn cảnh chim lồng Bạn ở lại, có cất cao tiếng hót? Hay khóc than thân cá chậu chim lồng? Tuy xứ lạ, Tết về không bánh tét Chẳng bánh chưng, thiếu củ kiệu, dưa hồng Nhưng nơi đây, Xuân tự do… tôi chắp cánh thong dong Nên vẫn đẹp hơn một trăm bảy mươi triệu đôi cánh trong cái lồng vĩ đại. Vui sao được? Xuân quê đầy ngang trái An tâm chăng khi ma quái rập rình Về để tận nhìn bao kẻ cúi đầu, dìm chữ nhục vinh Quì hai gối, nguyện thuận tình với giặc? Tôi hỏi bạn, nay Quê Hương thuộc Bắc Lệ tuôn trào, nước mắt thành sông Bạn vui chăng? Cảnh cá chậu chim lồng! Có chấp nhận ngàn hận vong nô lệ? Nếu quân tử, sao bạn hùa theo đồ tể? Tài năng ư? Sao quì gối để tiến thân! Dòng sông xưa, tôi bạn ân cần Nay rẽ lối , ai gian xảo, ai thiện chân đã rõ. Đường tôi đi, ngựa hồng trổi vó Lối bạn theo, máu đỏ thành dòng Mỗi độ Tết về, bạn gọi tôi trở lại bến sông Con nước đục... tôi chạnh lòng ngao ngán!!! Chia tay nhé Bởi chúng ta giờ không còn là bạn. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.12.2012 17:50:17 bởi Nguyên Thạch >
Thất phu hữu trách? Nhuộm đỏ Quê Hương nhúm chữ vàng
Biển Đông Đất Mẹ giặc lấn sang
Khốn nạn lọc lừa câu bốn tốt
Một bọn hôn quan sớm chiêu hàng!
Biển bốn nghìn năm nay màu máu
Dải cong chữ S hóa điêu tàn!
Thất phu còn nhớ câu hữu trách?
Sơn hà nguy biến tiếng còi vang.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2012 12:26:24 bởi Nguyên Thạch >
Cộng sản mà em
Này em gái, nằm im nghe anh kể
Chuyện ngày xưa, nhắc lại để… mà thương
Anh bộ đội cụ hồ quân giải phóng
Vì miền Nam đói rét… phải lên đường.
Bác đã bảo vì miền Nam ruột thịt
Cứu anh em dẫu đốt cả trường sơn
Giặc kềm kẹp… dân Nam như xác lá
Mỹ xâm lăng, cả nước phải căm hờn.
Qua vĩ tuyến nón anh rơi lộp độp
Vì ngước cao chót vót để nhìn xem
Anh chính ủy bảo miền Nam nghèo lắm
Nên hiểu rằng: Lời cộng sản mà em!
Đến Nha Trang, biển xanh anh bật khóc
Như trẻ thơ lạc mẹ giữa phố phường
Dăm kẻ lạ, tò mò giương đôi mắt
Có lẽ anh đã lạc cõi thiên đường.
Ở Sài Gòn, dân thành thường xỏ lá
Bộ đội ơi, miền Bắc có cà rem?
Nét hớn hở, tỉnh bơ như Hà Nội
Ồ thiếu gì, ăn không hết phải phơi khô!
Ở ngoài Bắc, Ti Vi ai cũng có
Sáng sớm ra thì nó chạy đầy đường
Anh nhìn chiếc đồng hồ hai người lái
Mắt thèm thuồng, cứ nhìn thấy là thương.
Anh tự mãn quê anh nhiều cà chớn
Còn cà phê thì uống chẳng cần tem
Ghé vào tiệm mua nửa đôi nịt vú
Lọc cà phê, ừ cộng sản mà em!
Và cứ thế, các anh lên lãnh đạo
Sửa rồi sai, sai sửa vẫn cứ sai
Mấy chục năm nướng dân làm thí nghiệm
Cộng sản mà em, siêu việt thiên tài!
Bước tiệm tiến…Hoàng Trường Sa dâng bán
Vì ân tình Trung Việt nghĩa anh em
Để kết cuộc chúng ta cùng Tổ Quốc
Xin chớ buồn…vì cộng sản mà em! Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2013 15:03:48 bởi Nguyên Thạch >
Xuân nghẹn
Tôi trở lại chốn xưa vùng đất mẹ
Trong tiết xuân lặng lẻ nghẹn ngào
Tổ quốc ơi, xin hẹn xuân sau
Đàn Chim Việt cùng nhau làm cách mạng.
Dân ta quằn quại dưới chân đại Hán
Trên chính Quê Hương, dài năm tháng lưu đày
Kéo lê dòng đời, cuộc sống lất lây
Còn đâu thưở xuân xây mộng ước!.
Bao nhiêu năm xuân lìa đất nước
Là bao mảnh đời xuôi ngược đớn đau
Tôi khi xưa cũng lệ mặn nghẹn trào
Rời Tổ Quốc với niềm đau ly biệt…
Quê hương ơi, bao năm ngã nghiệt
Khiến dân tôi thua thiệt láng giềng
Đảng về đây gây cuộc sống đảo điên
Dìm dân tộc triền miên trong tăm tối…
Ách toàn trị, tương lai trôi nổi
Bọn tham quan quì gối đầu hàng
Biển đảo tài nguyên giao bán ngoại bang
Mặc dân tộc lang thang tơi tã.
Đời vắng xuân, đượm buồn trên hoa lá
Bao mảnh đời buốt giá canh thâu
Dòng hẩm hiu máu đỏ đục ngầu
Lòng ngao ngán…tìm đâu mùa xuân cũ
Xuân vắng xa, mai đào buồn héo nụ.
Khóc Quê Hương thay chủ đổi đời
Xuân ở đây, buồn lắm xuân ơi!
Hẹn xuân đến, xuân rạng ngời đất mẹ. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2013 12:36:41 bởi Nguyên Thạch >
Sao anh không về thăm
( Viết thay K'Nung )
Anh đã hứa, xuân sau về La Dạ*
Thăm K’Nung, cô gái miệt núi rừng
Bản làng em nơi đèo heo hút gió
Những con người đã bị bỏ sau lưng.
Dạo xuân trước anh về cho quà Tết
Dân làng em trân quí những thùng mì
Người dân Thượng nay quen mùi nước mắm
Thắm tình nhau từng hạt muối mặn mà.
Anh trai tốt những người nơi hải ngoại
Dân bản em chưa hiểu mấy Việt kiều
Họ man máng những người nơi xa lắm
Đem về đây, tuy của ít lòng nhiều.
Dân em nói cán bộ Kinh lừa quá
Gạt dân em chiếm rừng núi ruộng vườn
Dân sắc tộc là lớp người cùng khó
Đổ mồ hôi để có bó ngô khoai.
Bao năm tháng, sức người khai sỏi đá
Nắng như nung thiêu đốt những hình hài
Đổ mồ hôi tưới giồng khoai mảnh lúa
Không cao sang, không mơ mộng lâu đài.
Họ mưu chước mệnh danh là nhà nước
Đối vơi dân toàn ăn ngược nói xuôi
Giờ dân em không miếng đất cắm dùi
Lang thang rách rưới mù đui tăm tối.
Anh chợt đến, chợt đi rất vội
Bởi nơi đây, ôi quá đổi nghèo nàn
Gái Thượng em không quần áo cao sang
Dẫu có đứa cũng dịu dàng mắt biếc.
Xuân vắng anh, bản làng em thua thiệt
Thảm thương như dải đất Việt điêu linh
Tết về, em chẳng có gì hơn xin gởi chút cảm tình
Đến hải ngoại từ trái tim K’Nung xinh xứ Thượng.
Nguyên Thạch *Bản nghèo ở Hàm Thuận Bắc-Bình Thuận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2013 14:52:07 bởi Nguyên Thạch >
Băng rôn lại nở Năm xưa mai đào nở
Lại thấy ông Đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua…*
Nay mai đào chưa nở
Khối khẩu hiệu bày ra
Rất nhiều băng rôn đỏ
Hành con mắt người ta.
Bốn ngàn năm dựng nước
Khi mỗi dịp xuân về
Mai đào câu đối đỏ
Xuân thắm thiết tình quê.
Từ ngày đảng xuất hiện
Chúng bày ra nhiều chiện
Băng rôn giăng tứ tung
Khiến dân thêm lùng bùng.
Chúng bào đảng anh hùng
Mừng xuân bày tiệc tùng
Phải phong bì màu đỏ
Làm doanh nghiệp phát khùng.
Đảng ta thật sừng sỏ
Yêu sao vàng bảng đỏ
Khi thằng Tàu đánh rắm
Liền xúm nhau xin xỏ
Chúng quì gối qui Tàu
Hiến thiên triều một sao
Bu bên ngôi sao lớn
Chung quanh có năm sao.
Đảng tôn thờ thằng Chệt
Nhìn thấy là phát mệt
Ơi những tên Thái thú
Tư duy thật rừng rú!
Xuân này nhớ xuân qua
Giặc chiếm Hoàng Trường Sa
Chỉ vài xuân sau nữa
Chệt lấy luôn sơn hà
Đất nước thêm mục nát
Ở đâu cũng thấy rác
Tràn ngập loài sâu đỉa
Bầy cháu ngoan của Bác.
Xuân này nhớ xuân xưa
Đâu pháo đỏ hạt dưa
Thương cho dân tộc Việt
Bảy mươi năm bị lừa!.
Bao nhiêu năm bị lừa
Mà tật vẫn chưa chừa
Vẫn còn tin ở đảng
Những bản mặt từa lưa.
Nhớ nhé những xuân sau
Lời đầu năm chúc nhau
Đảng ma(fia) mau chết tiệt
Mai đào thắm xuân tao. Nguyên Thạch *Ông Đồ già-Vũ Đình Liên
Dáng ai trong chiều xuân
Tôi có người quen ở phương xa
Thường ra biển Thái ngóng quê nhà
Có khi u uẩn dòng ngấn lệ
Dáng anh buồn lắm, lúc chiều tà.
Mấy mùa xuân nhớ, xuân viễn xứ
Thầm đếm cô đơn nhuốm muộn phiền
Đêm ba mươi Tết, trà độc ẩm
Mơ về xuân cũ, xuân đoàn viên.
Xuân chốn tha phương không mai nở
Đầu năm nhạt nhẽo những gói quà
Trầm ngâm lạc giữa xuân tiết lạnh
Lòng anh cô đọng bao xuân qua.
Ngày rời đất mẹ, anh trẻ lắm
Vóc dáng thư sinh, nhựa sống đầy
Cuộc sống xứ người danh thành đạt
Đau đáu quê xưa, đời lất lây…
Xuân nay, lại cũng nhớ xuân xa
Tâm tư gởi trọn đến quê nhà
Dáng ai thểu não chiều xuân vắng
Người trai trẻ ấy, giờ đã già!. Nguyên Thạch
Hoa Xương Rồng vẫn nở (Nhân ngày Quốc Tế Phụ Nữ 8-3, gởi Nguyễn Phương Uyên nơi ngục đỏ)
Tôi trở lại cánh đồng trơ Hàm Trí
vùng cằn khô, đất Bình Thuận nghèo nàn
bùi ngùi nhớ cô sinh viên trân quí
lòng bâng khuâng…dạ chua xót vô vàn…
Xuân xa vắng
nhà em không mai nở!
Mẹ trông xa cánh én biệt phương trời
vui chi nữa?
Giặc lăm le khắp phố
nên mùa xuân đất nước vẫn xa vời!.
Kẻ đồng chủng, hung hăng say thành tích
để hiến dâng cho thỏa ý quan thầy
mặc cô gái trong tay không tất sắt
chỉ có chăng là ý chí sung đầy.
Hè chưa đến
mà nơi đây oi bức
đám công an vẫn tai mắt chực tròng
tôi nâng vội đóa gai bên đồng vắng
để tưởng như em còn đó Xương Rồng. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2013 14:41:18 bởi Nguyên Thạch >
Lời trần tình của 3D
Nước Tàu, Tổ quốc của tao
một sao tao hiến, sáu sao chung tình
nước Tàu là nước của mình
ta phải ủng hộ, đồng tình với nhau.
Nước Việt, nào phải của tao
từ lâu đã có bác Mao dẫn đường
không biên giới, chung Quê hương
Tố Hữu đã phán... tình thương một nhà
đàn anh qua, mời qua
thằng nào phản đối Hoa cho vô tù
thằng nào nói... tao ngu
tao tống một phát vô tù chẳng chơi
nhớ chăng Hà Vũ dở hơi?
tưởng tao quân tử, lối chơi không hèn.
Ngày xưa tao bán đậu đen
rồi thành du kích nên quen côn đồ
tánh tao giống tánh bác Hồ
chơi xong mà nhận là đồ cực ngu.
Ngày xưa tao ở chiến khu
đã quen bắn Mỹ “ cắc cù “ A K
bây giờ Trung Việt một nhà
sướng rên bỏ mẹ, kêu ca làm gì?!
Được sống làm phận cu-li
cứ cúi mặt xuống xầm xì lụy thân
Trung Quốc là đại ân nhân
ơn đền nợ trả, đách cần nghĩ suy.
Tao thích, tao cứ nâng bi
đàn anh rêm mé, cười phì khen trao
Việt Nam thì có Dũng tao
cũng như Trung Quốc có Mao chỉ đường
Sá gì cái nghĩa cố hương!
Sài Gòn Hà Nội chung phường Bắc Kinh
Đảng tao là đảng quang vinh
Đề huề Tàu Việt thuận tình anh em...
Trần tình cho chúng bây xem. Ba Dũng Diễn... nôm:
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Một đời xót xa Ngày ấy năm xưa, tuổi học trò Tháng Tư! Vạt trắng bỗng âu lo Tháng Tư! Rũ áo theo lính trận Tháng Tư ! Giã biệt những hẹn hò. Đôi mắt thơ ngây, buồn vô vọng Giã biệt thầy cô, giã biệt trường Cuốn nhập cuộc đời dòng tất bật Vành tang áo trắng, áo tang thương. Thưở ấy em vừa lên đôi tám Lạc lỏng bơ vơ giữa chợ đời Lũ về gieo rắc bao thống khổ Mắt biếc canh trường đẫm lệ rơi. Thời gian, con nước đọng ao tù Ba tám năm trôi tựa thiên thu Vất vưởng bóng ma, niềm ảo vọng Mò mẫm đêm đen… Thiên đường mù. Bao giờ tìm lại hương hoa cũ Có kịp thời gian? Luống tuổi già! Ước vọng nhỏ nhoi đau thương quá Xót cả một đời… Lệ xót xa. _________________
Nguyên Thạch
Bãi cát Mũi Né - Bình Thuận
Bao giờ trở lại-4 Thương quá người thương tóc mượt dài Ngày đi, tóc ấy mới chấm vai Bảy năm xa vắng, xa biền biệt Tóc thề mọc phủ dáng trang đài. Con nước nhớ nhung... nước sông Mường Dòng trôi trầm ủ bóng người thương Bao giờ trở lại đồng Mương Mán Bên em tóc ủ lúa thơm hương. Tôi ở trời xa, bước đường xa Thâm thẳm chiều hoang bóng xế tà Thương người năm cũ Hương mắt biếc Dõi ánh đợi trông tin ở xa. Dài lắm, ở đây lúc chiều buồn Ngã bóng thời gian tím màn buông Mơ ngày trở lại, ôm Phan Thiết Khua nước Mường Giang, nước về nguồn. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2013 23:45:31 bởi Nguyên Thạch >
Lời kẻ đăng trình
Lối tôi đi, vàng thu rơi trong gió
Chiều hoang vu trước ngõ nẻo đường xưa
Lần ghé thăm thỏa nhung nhớ cho vừa
Cô hàng xóm song thưa bên bờ dậu.
Tôi phong ba viễn phương, đời trai tranh đấu
Xếp bút nghiêng, dấu nỗi niềm riêng...
Chí làm trai
Đâu chỉ cơm áo gạo tiền!
Càng chẳng phải, chỉ tình riêng cho đôi lứa.
Dáng thiên thần, ngự hồn tôi một nửa
Một nửa phần xin dành trọn Quê Hương
Đêm đen chập chùng lo sợ là những lúc nhớ người thương
Em thân gái dặm trường, nào yên phận.
Thu đến, thu đi
Đông về mấy bận
Đường đấu tranh
Thế trận trĩu đôi vai
Xưa thơ ngây
Giờ nếp nhăn, luống tuổi bởi đêm dài
Đưa mắt đợi anh người trai hàng xóm.
Hà Nội chiều nay, dưới mưa sa, chân lội bùn bì bõm.
Nẻo tịch liêu, cô hàng xóm đã vắng xa
Cô cũng đi theo tiếng gọi sơn hà
Đã dấn bước
Tình ta đường xa lắm.
Bởi lối Quê Hương còn khuất nơi vạn dặm.
Nguyên Thạch
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: