Tiễn đưa
Bãi cát Mũi Né-Bình Thuận
Bao giờ trở lại – 4 Lâu lắm, chưa về thăm Bình Thuận Từ ngày súng trận gãy ngang lưng Tôi xa biền biệt tình chiến hữu Nếu gặp lại nhau…lệ tủi mừng. Bao giờ trở lại đồng Ma Ó Ngắm cô thôn nữ cắt lúa vàng Có lẽ…bây giờ em già lắm! Đâu nét ngày xưa…dịu trăng ngàn. Ba tám năm xa…đời viễn xứ Lá úa đong đưa, vọng về nguồn Bao giờ quê cũ tan bóng giặc Tôi về dạo lại cảnh chiều buông. Người chiến sĩ xưa, ôm nỗi hận Góp chí đấu tranh dẫu sức tàn Mong thanh bình thắm trời cố quốc Là lúc thảnh thơi dặm bước ngàn. Nguyên Thạch
Uyên về ươm mộng
Uyên về đó, giữa khung trời Bình Thuận Ấp ủ những tâm hồn yêu chuộng Tự Do Giữa biển cả mênh mông các em là những chuyến đò Dẫu bé nhỏ nhưng chở khối hẹn hò thật lớn. Bão táp cuồng phong bao la hung tợn Dẫu gió giông, dẫu sóng lớn bủa ào Dẫu thuyền chông chênh nhưng ta vẫn bên nhau Các em là lớp tuổi trẻ chẳng nề gian lao tiến bước. Hàm Trí buồn tênh, khối dân đen xuôi ngược Dãi nắng dầm mưa chỉ mong được miếng ăn! Quê Hương em vẫn muôn vạn khó khăn Mảnh đất khổ khô cằn nắng hạn. Tám năm tù dài theo ngày tháng Từ những kẻ tự xưng anh hùng với bản án vô lương Nhưng Uyên Kha vẫn hiên ngang với ý chí kiên cường Vẫn bám trụ trên con đường chống giặc.
Tuổi trẻ ơi Nhớ hay quên, một ngàn năm thuộc Bắc? Bạch Đằng Giang xác giặc phơi thây Đứng thẳng lên hay cúi gục trước nỗi nhục này? Giờ bọn phản quốc đã mời giặc trở lại đây gây hiểm họa… Vườn chuối sau nhà em, đượm buồn thôi nở đóa Hàng dậu thưa nhớ bước nhỏ em qua Đồi cát mù bay trong nắng gắt chiều tà Cố dìm phủ những đóa hoa Xương Rồng trổ. Uyên Kha ơi, cho tôi được gởi những vần thơ mến mộ Vắng hai em, đá gỗ cũng ngậm ngùi Tổ Quốc tang thương… Hỏi có gì vui?. Vì dân tộc trường tồn quyết tiến không lui Noi gương các em, chúng tôi thề không lùi bước tiến Hịch Dậy Non Sông… Diên Hồng quyết chiến. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2013 15:40:28 bởi Nguyên Thạch >
Anh không chết đâu anh
Viết để thay lời ngưỡng mộ Cù Huy Hà Vũ can trường tuyệt thực trong ngục tù cộng sản
Anh không chết đâu anh
Người anh hào nước Việt mến thương
Anh là cả Quê Hương
Nối bước chân anh
Triệu con tim chung một lối đường.
Ngày không xa
Bình minh chim hót ngân ca
Ngày không xa
Nước non sẽ sạch bóng hung tà.
Vùng Quê Hương tương lai
Oai hùng triệu triệu lòng trai
Đường Việt Nam ngày mai
Noi gương theo chí anh tài.
Trang oai hùng sử xanh
Điểm tô rực sáng tên anh
Anh không chết đâu anh
Tên anh tỏa ngát ngàn xanh.
Ngàn lời tôi mến thương...
Gởi người nơi chiến trường
Chẳng ngại ngần máu xương
Các anh là Quê Hương.
Triệu sóng ngầm bủa xô
Cuốn tan lũ vong nô
Triệu con tim bừng lên
Việt Nam Tự do vững bền.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.06.2013 08:30:38 bởi Nguyên Thạch >
Chán mớ đời!
Nguyên Thạch (Danlambao) - "Đất nước tôi, sao quá nhiều người chấp nhập làm hàng nô bộc! Hóa ra…bảy mươi năm chủ nghĩa đã thành công bài học trồng người! Bảy mươi năm mà nhân bản đã chóng thành khỉ thành đười ươi Bảy mươi năm đã biến người thành vượn!" * Nơi đất mẹ, tôi phì phà khói thuốc Nhìn mông lung…đâu cũng thấy chán đời Đường vào quán , dường như còn ngõ hẹp Dẫu lối ra đen đúa cả vùng trời. Ôi đất nước! Chả có gì thích thú Lãnh đạo quốc gia, đần đú tham tàn Chín mươi triệu dân chán nản hoang man Đầy dẫy khu đen lang thang khắp nước! Tôi đứng đây nhìn chị chạy xuôi, anh chạy ngược Chỉ mong kiếm miếng ăn thôi, mà bữa được bữa không! Còn những thằng, những con cán bộ vào cơ quan thì kẻ khoe đít, đứa chỏng mông… Bởi cơ chế “chuyên” không bằng “hồng” lãnh đạo! Những ngày lễ lộc, khắp làng khắp phố trưng đầy cờ máu Băng rôn vẽ vời….hình chồn cáo hôi tanh Lục lộ giao thông làm ngơ với xe bản đỏ bảng xanh Còn bảng trắng thì phải đành nộp phạt. Biểu hiệu rợn người… búa liềm dáo mác… Từ Bắc chí Nam, một bãi rác tởm người Tôi đứng đây nhìn những khỉ, những đười ươi Đang trí trá làm người phải đạo. Thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn chạy đôn chạy đáo Chỉ lo cho miếng cơm, manh áo… vẫn chưa xong Tôi ngồi đây mà thấy cả xã hội lên đồng Một thế hệ hèn ngông lãnh đạm. Sĩ phu vị quốc thì vào tù cả đám Khối còn lại thì vị kỷ ươn hèn… nào dám đứng lên! Lấy lý do còn phải lo cho gia đình nên rất ngại lằn đạn mũi tên Thà ôm đầu máu cả lũ mà rên mà khóc! Đất nước tôi, sao quá nhiều người chấp nhập làm hàng nô bộc! Hóa ra…bảy mươi năm chủ nghĩa đã thành công bài học trồng người! Bảy mươi năm mà nhân bản đã chóng thành khỉ thành đười ươi Bảy mươi năm đã biến người thành vượn! Thiên đường mù….vẽ vời hoang tưởng Kinh tế thị trường theo định hướng tập trung Đường tương lai như ngõ tối lùng bùng Nhưng toàn trị vẫn ung dung tự tại… Tôi tự hỏi? Vì sao?? Dân tôi chờ mãi???.
Nguyên Thạch danlambaovn.blogspot.com
Hoa Xương Rồng vẫn trổ
Cho Phương Uyên trong ngày chiến thắng Tôi cất lời ca mừng ngày em trở lại góp trí hùng hòa cùng dân tộc Dang đôi tay nồng ấm đón em về Hàm Trí cằn khô bụi cát đường quê Vang vang đâu đó lời nguyện thề yêu nước... Tuổi trẻ Niềm tin Lối đời xuôi ngược Nặng đôi vai, trĩu bước tang bồng Đường em đi, đường dân tộc ước mong Trong gian khó... hoa Xương Rồng vẫn trổ. Ngày hôm nay dẫu mưa sa khắp phố Nhưng ngày mai hoa nở rộ đóa tươi Tuổi trẻ tương lai rạng rỡ nụ cười Sống cho đáng sống bởi sẽ thoát kiếp người nô lệ. Nguyên Kha-Phương Uyên cùng thanh niên năm châu bốn bể Hợp sức diệt tan bọn đồ tể lộng hành. Hàm Trí mầm xanh Cho Tổ Quốc ngàn xanh Tất cả hãy đứng dậy để giành chiến thắng. Đón em về, nơi góc đời thầm lặng Niềm hân hoan... giọt muối mặn trào dâng Yêu thiết tha đất mẹ vô ngần Phương Uyên hỡi, rợp sân Xương Rồng trổ. Nguyên Thạch
Các em là chiến sĩ Nguyên Thạch (Danlambao) -
Tặng các anh thư mang giòng máu Triệu Trưng là những chiến sĩ cho Việt Nam tự do còn đang trong lao tù hay vẫn hiên ngang tranh đấu. Trong gió mênh mông, tôi đứng tôi trông Lời mẹ hiền xa, tiếng gọi non sông Mong đàn con, Tổ Quốc chờ trông Em đứng lên, đẹp tựa đóa hồng
Tiếng khóc Quê Hương, trong sớm tinh sương Chăm luống ngô khoai, lây lất rẫy nương Cuộc sống lất lây, đầy dẫy nhiễu nhương Thương lớp em thơ, mong được đến trường...
Giòng Triệu Trưng, trĩu gánh trên lưng Lối chông gai, không ngại bước chân Chí khí niềm tin đất mẹ hiến dâng Lớp anh thư, chiến công lẫy lừng.
Em đứng lên, không ngại súng tên Lập sử xanh Tổ Quốc ghi tên Tuổi trẻ niềm tin Quốc gia vững bền
Ơi đoàn quân kiêu, có dáng em yêu Đường gian nan, có bước em qua Khắp núi sông rộn tiếng quân ca Đoàn chiến sĩ cứu nguy sơn hà
Các em là chiến sĩ tự do Đem thanh bình hạnh phúc ấm no Yến Oanh ca rộn khúc tươi hoa Quê Hương mến yêu chan hòa. Nguyên Thạch
Sức đâu nuôi đảng?
Nước em, chín chục triệu dân Có hơn một nửa thành phần rẫy nông Dân em độ nhật bằng công Mười triệu cán bộ rong rong ngoài đường! Mười triệu dở dở ươn ươn Mười triệu hầu hết là phường hại dân Trời ơi! Mười triệu đống phân Đã hơn triệu mấy hung thần côn an! Nước em biển bạc rừng vàng? Cứ đem dâng bán nuôi hàng mọt dân Dân lo chạy bữa sút quần Cán bộ chỉ ký... chẳng cần làm chi. Nói ra... thì thấy rất kỳ Dân em trơ háng... còn gì mà cho Dân em ốm yếu thân cò Làm sao nuôi nổi mặt mo tà quyền. Việt Nam, giờ chỉ biết tiền Truyền thống đạo lý thánh hiền vứt đi Kiếp dân, đồng nghĩa cu li Nên bị cán bộ chúng đì triền miên. Thời nay xã hội đảo điên Chỉ lớp nhà nước chứa tiền đầy kho Lãnh đạo toàn những mặt mo Không vì đất nước, chỉ lo đảng mình! Mười người lo chuyện gia đình Lại nuôi thêm một âm binh đầu đường Ngẫm nghĩ lại thấy càng thương Dân nghèo tiều tụy, Quê Hương héo tàn. Bốn triệu thằng đảng là sang Có hơn triệu mấy côn an là giàu Xe xanh lầu đỏ đủ màu Tao là quyền lực, luật tao luật rừng!. Bốn triệu hải ngoại cong lưng Cày hai ba việc để bưng tiền về Cứu cha cứu mẹ cứu quê! Gián tiếp cứu đảng ngụy tề sống thêm!. Mỗi năm chục tỉ sướng êm Vốn lãi khỏi trả lại thêm tiền lời Việt kiều thức tỉnh ai ơi Thôi đừng tiếp đảng cho đời thêm đau. Chúng ta cương quyết với nhau Cứ để đảng yếu té nhào nay mai Đừng nuôi đảng sống dài dài Ngày đảng chưa chết, tương lai còn mù.
Nguyên Thạch danlambaovn.blogspot.com
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2013 02:05:37 bởi Nguyên Thạch >
Gởi ai nước mắt Quê Hương
Em trở lại cánh đồng Chum Ma Hí * giữa cằn khô chợt hiện dáng nàng Kiều tôi đen đúa, rượu Nùng ** say túy lúy càng quắc quay bởi dáng ấy mỹ miều. Tôi với Diễm, bạn thân thời niên thiếu thường ra sông đùa cát, tắm cởi truồng ngày cộng sản đẩy dân vô hợp tác quá nhọc nhằn…em tìm cách đi luôn. Tôi ở lại góp bàn tay tranh đấu Niềm cô đơn lặng lẻ tháng năm qua Cũng có lúc lang thang trong hận tủi Bởi công an, tôi sống kiếp không nhà Ngày ly biệt, không hẹn thề trở lại xa Quê Hương, tưởng vĩnh biệt nghìn trùng nơi xứ Mỹ, em công thành danh toại tôi nơi đây, cuộc sống vẫn khốn cùng. Cảnh nghèo giữa cánh đồng trơ Ma Hí đón người xưa rồi ra viếng bến sông con nước cũ giờ đục dòng nước đục tim sắc se bao kỷ niệm dậy lòng. Giã biệt nhé người năm xưa quí phái nay còn đâu cô gái tắm ở truồng! mời em cạn nước dừa, thay nước mắt cánh đồng Chum quay quắc tím chiều buông…
* Tên một địa danh * Tiếng địa phương để gọi rượu đế Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.08.2013 06:31:50 bởi Nguyên Thạch >
Đỗ Thị Minh Hạnh-Đóa sen hồng bất diệt
Cứ mỗi lần đọc tin các em bị đánh đập, bị tra tấn là mỗi lần lòng tôi buồn vô tả...
Và khinh thường bọn chó má côn an
Vũ phu đồ tể hống hách ngang tàn
Là dã thú sói lang thâm độc.
Vuốt nanh cào cấu... là hành xử của thành phần vô học
Là thú hoang mang vóc dáng người!
Luôn hậm hực trong lòng chờ ăn sống nuốt tươi
Hành động xuẩn, chỉ làm trò cười thiên hạ.
Đỗ Thị Minh Hạnh, phái nữ ví như cành hoa cánh lá
Thật đau thương phải nhận những đấm đá dã man!
Thân gái đấu tranh…trân quí vô vàn
Bị cào xéo bởi sói lang hung tợn.
Em đã thay dân, nhận những đòn thù đau đớn
Tấm lòng em là biển lớn sông dài
Tuổi trẻ hy sinh cho thế hệ tương lai
Trân quí lắm, đóa hoa lài dân tộc.
Hỡi những kẻ vong ân mất gốc
Sao không thương nòi giống Triêu Trưng
Tuổi trẻ đứng lên sao không hãnh diện vui mừng
Đành sao hỡi?
Quay lưng cúi mặt.
Mai Quê Hương thuộc về triều Bắc
Việt Nam thân yêu dưới tay giặc bá quyền
Đất nước bị đọa đày, dân tộc sẽ đau đớn triền miên
Kiếp nô lệ, khắp ba miền thống khổ.
Anh thư ơi, chúng tôi luôn đợi chờ em nơi góc phố
Có sức em, ngày chiến thắng... ngàn hoa thắm đơm bông
Đỗ Thị Minh Hạnh
Em là đóa sen hồng
Đã tô điểm cho non sông bất diệt.
Minh Hạnh anh thư nước Việt.
Nguyên Thạch
Lời biển khóc
Tôi vẫn biết bên kia bờ mù thẳm
Bạc trùng khơi, con nước sóng vẫn gào
Từng triệu cơn sóng bủa, triệu nỗi đau
Ôi non nước!
Một màu tang trắng.
Bờ bên nay, gió hờ biển lặng
Lấp lánh muôn hoa nắng, tựa ngàn sao
Biển xứ người sao êm ả dạt dào
Em nơi đó niềm đau sóng dậy.
Quê Hương ơi
Lối mờ không thấy
Ôm thương đau vùi tận đáy…biển hờn
Cuồng cuộn trào dâng… thịnh nộ từng cơn
Biển đau đớn trong căm hờn vong quốc.
Dòng thênh thang, hôm nay bỗng chật
Trôi lưu vong vờ vật chân trời
Xa cội nguồn…dậy nỗi nhớ không vơi
Biển Đông hỡi…
Thương một đời biển khóc.
Nguyên Thạch
Bác Hồ Tập Chương!
Lý lịch của bác trơn tru! Cây kim trong túi lù lù lòi ra Bác khiêm tốn… Bác thật thà… Tự bác tôn bác là cha nước này. Xưa chán đời, xuống tàu Tây xin làm phụ bếp họa may có đường Bác đi Pháp Bác đi Nga Bác đi muôn phương Làm đơn xin học ở trường thực dân Lý tưởng? Bác đách cần Miễn là quan lớn cai dân làm bồi. Đơn xin bác viết thật tồi Mặc cho bác đã ỉ ôi hẹn thề Thằng Pháp nó đọc nó chê Ngữ này có nước về quê chăn bò!. Ở Pháp bác ráng lần mò Xui cho miệng chó táp lò Mác-Lê Bác mừng Bác khóc Bác thề Từ nay đã có thầy Lê dẫn đường. Đời bác dở dở ươn ươn Nam Hải thay bác Tập Chương họ Hồ Gián điệp xây dựng mưu đồ 90 Hội Nghị Thành Đô chóng thành. Thằng Tàu vốn dĩ lu manh Nó biến Ái Quốc thành ranh Bác Hồ Tập Chương gầy được cơ đồ Việt Nam Tây Tạng nhập vô chuồng gà Nam Á…tất thuộc Hán ta Toàn cầu Chệt híp mới là siêu nhân!. Nhìn xa… Rồi lại nhìn gần Một bầy mèo đỏ dấu phân chua lè. Vè rằng: Dân Việt chờ nghe... Nguyên Thạch
Về đâu?
Về đâu? Ai biết về đâu! Nghiêng chao con nước... đục màu Quê Hương Về đâu phố? Về đâu phường? Về đâu, thương tiếc Hoàng Trường về đâu? Biển Đông xanh biếc một mầu Trôi về phương Bắc Ủ câu hận sầu. Tây nguyên lầm lủi về đâu? Trường sơn tử sĩ, oán câu bội thề!. Về đâu? Ngơ ngác dân quê Dìm trong con lũ Lũ về cuốn theo Về đâu? Cả khối dân nghèo Bâng khuâng số kiếp... Ai gieo đọa đày? Về đâu? Chiều những cơn say... Chìm vào đêm tối tháng ngày vong nô.
Nguyên Thạch
Từ mùa trăng rũ
Trăng tàn thu
Tỏa mù bến hẹn
Khúc ngân nga... nâng chén đắng cay
Quê Hương!
Một cõi đọa đày
Canh trường độc tửu
Tìm say
Quên đời.
Dạo tháng Tám, trăng rơi khuất bóng
Khối nhân gian vọng ngóng tương lai
Từ mùa thu ấy miệt mài
Gập ghềnh khúc khủy...
Chông gai lối về
Còn đâu nữa trăng thề thuở trước
Từ dạo thu, đời bước ngược xuôi
Trăng ơi
Một dải ngậm ngùi
Tìm đâu giây phút chung vui chốn này?!.
Chí hào kiệt nợ vay
Chưa trả
Nên Quê Hương nghiêng ngã từ thu
Tương lai?
Ngày vẫn mịt mù
Nòi Hồng
Giống Lạc
Thiên thu đoạn trường!.
Khóc Quê Hương
Bạo cường thác lũ
Lũ tràn về
Thay chủ đổi ngai!
Trường canh thở vắn thở dài
Sa trường ngựa hí
Giục ai lên đường.
Tiếng Quê Hương
Thân thương réo gọi
Mẹ Việt Nam mòn mỏi đợi trông
Đứng lên
Nòi giống Lạc Hồng
Ra tay cứu quốc
Núi sông đang chờ. Nguyên Thạch
Niềm tủi da vàng
Chia sẻ niềm đau với cuộc đời giọt lệ lặng thầm khóc dân tôi bởi họ cũng đều là người cả cũng nặng ưu tư... cũng biết buồn. Có những chiều mưa, lòng quặn thắt lang thang đi giữa phố đông người nhìn khối dân đen hằn lên nét đăm chiêu... lo lắng... trĩu ưu tư. Lòng buồn man mát nặng nỗi đau Miên man...tại sao? và tại sao??? Đất nước quê hương ngàn thống khổ Mây đen che lối...sẫm một màu. Mơ ước làm gì để đổi thay Sẻ chia nhân thế cuộc đọa đày dòng thơ cay đắng... dòng ngấn lệ giúp được ai chăng? mớ chữ gầy!. Xin gởi chữ tâm đến nhân gian Đến cả tham quan, đám hung tàng "Nhân sinh tự cổ thùy vô tử" Gây chi thống khổ? Tủi da vàng?. Nguyên Thạch
Ai mua xôi đậu đen đi...
Đời của ngoại, sinh hai người con gái
Nhưng cả hai duyên phận chẳng bình yên
Đứa chị cả đi lấy chồng Trung quốc
Còn đứa em, làm gái tận bên Miên.
Con gái út, sanh cho bà hai cháu
Là con hoang nên chúng chẳng có cha!
Thân làm gái thì nuôi con sao được
Nén nhớ thương, gởi chúng cho ngoại già.
Ngoại yếu đuối tháng ngày qua cằn cỗi
Ngày trông trẻ thơ, đêm tối bán rong
Đêm bơ vơ hai đứa trẻ ôm nhau khóc, không ai bế, không ai bồng
Rồi thiếp ngất trong chòi nông giá lạnh.
Ai mua xôi đậu đen đi....trĩu vai còng lưng gánh
Tiếng ai rao, hồn canh cánh cho ai!
Tôi miên man thao thức canh dài
Đời quá khổ...
Hỡi ai san sẻ?
Cứ mỗi lần nhìn ngoại là lòng tôi lặng lẻ
Những mảnh đời buồn tẻ, lắm đau thương...
Dáng dần khuất trong màn đêm bóng tối
Vẫn còn vang tiếng ngoại ở cuối đường.
Nguyên Thạch
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: