Tiễn đưa
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                 Đường bác đi?      
               Đường "bác" đi, đường đầy bi đát?    "Đang theo đĩ", cháu bác cháu bác một bầy    Bác ơi, sao bác đến đây    Biến con cháu bác thành bầy vong nô.      
      Hồ Gươm ơi, nước hồ vẩn đục    Chốn Ba Đình lục súc tranh công    Thi đua buôn bán non sông    Phỉ miệt dòng giống Lạc Hồng liệt oanh.      
      Thời mạc vận, há đành cúi mặt?    Dân Nam ơi giặc khắp nước nhà    Sao không gìn giữ quê cha?    Đành sao nhìn thấy sơn hà tang thương?      
      Hãy đốt lên lửa thiêng cách mạng    Đừng thờ ơ, năm tháng chóng qua    Vùng lên cứu lấy nước nhà    Non sông dội sấm...sơn hà đau thương.      
      Phải quyết chí một đường quyết tiến    Phận làm trai dâng hiến núi sông    Gái trai già trẻ một lòng    Phá tan xiềng xích cùm gông bạo tàn.      
      Giặc phương Bắc hiên ngang cướp cạn    Họa xâm lăng, đại nạn ngàn năm    Đau thương cùm xích giam cầm    Đành sao cúi mặt lặng câm ơ hờ?      
      Không, dân tộc Việt không làm tôi tớ    Ngàn lần không, không sợ giặc Tàu    Triệu người quyết tuốt gươm đao    Lịch sử chống giặc, tự hào Việt Nam.      
      Nguyên Thạch       
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2019 22:27:39 bởi Nguyên Thạch >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Những bà MẸ Việt Nam      
      - Đôi vần cảm phục cho các bậc nữ lưu Nguyễn Đặng Minh Mẫn, Cấn Thị Thêu, Hồ Thị Bích Khương cùng nhiều người mẹ vô danh khác đã can đảm đứng lên phản kháng Việt cộng và Trung cộng.           
 Có những bà mẹ anh hùng nước Việt 
 Cương quyết đấu tranh nào tiếc tấm thân 
 Sẵn sàng hy sinh cho dân tộc lúc cần 
 Gióng tiếng gọi kêu toàn dân quật khởi. 
  
 Đường gian nan, dù đường đi chưa tới 
 Mẹ Việt Nam vẫn phơi phới niềm tin 
 Tổ Quốc mà cha ông đã dầy sức giữ gìn 
 Bao thế hệ đã vững niềm tin dân tộc. 
  
 Đảng cộng sản, một bọn đê hèn mất gốc 
 Bán đứng quê hương, gây tang tóc đau thương 
 Một lũ vô tâm hủy hoại cả đạo lý luân thường 
 Đẩy đất nước vào cùng đường ngõ tận. 
  
 Nối giáo cho ngoại bang giặc Tàu xâm lấn 
 Rước quân tham tàn để gây hấn với Việt Nam 
 Bao ngàn năm, chúng không bỏ lòng tham 
 Cướp đất đai, biển đảo để phục cụ cho mộng làm bá chủ. 
  
 Mẹ Việt Nam khắc khoải trường canh không ngủ 
 Chất ngất hận căm một lũ đê hèn 
 Nhởn nhơ sống trên mồ hôi nước mắt của khối dân đen 
 Tàn ác với dân nhưng rất hèn với giặc. 
  
 Có những người mẹ với hồn đau tim thắt 
 Đau đáu cho quê hương, mong dẫn dắt đàn con 
 Mẹ trông xa với đôi mắt mỏi mòn 
 Mang hy vọng cho đàn con đứng dậy. 
  
  
 Nguyên Thạch   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Lời cha dặn           
           Nếu đêm nay mẹ về có hỏi    Cha đâu rồi, con nói làm sao?    Hãy ngẩng mặt lên chớ than khóc nghẹn ngào    Và cứ nói, cha xông vào chiến trận.         Biển đảo quê hương, giặc tràn vào xâm lấn    Cha dấn thân, dẫu chỉ phận thất phu    Cha nói rằng thà chết dưới lằn đạn quân thù    Hơn là chết mà ngàn thu ôm hận.         Cha cũng dặn nếu hy sinh trong chiến trận    Mẹ đừng buồn, cũng đừng giận cha con    Mà hãy thay cha giáo dục lớp tuổi son    Mai khôn lớn vì nước non mà dựng chí.         Cha dặn mẹ tuy tiếc thương nhưng đừng ủy mị    Noi gương chồng mà dựng chí hùng anh    Nếu chỉ vì tình riêng mà quên nợ nước, cha không đành    Nguyện làm cỏ cho ngàn xanh Tổ Quốc         Xa mẹ và con, lòng đau chất ngất    Nhưng nếu ai cũng vì tình riêng thì Tổ Quốc sẽ ra sao?    Khi ra đi, cha quyến luyến nghẹn ngào    Nhưng cố giấu niềm đau, cha xông trận.         Cha dặn chúng con, mai khôn lớn chớ quên niềm căm hận    Giặc giết cha trên tuyến trận xung phong    Mẹ ơi, xác cha nát tan, khiến chúng con đau nhói cả lòng    Nhưng hãnh diện vì có người cha đã góp công giữ nước.         Nguyên Thạch   R   
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2019 21:42:48 bởi Ct.Ly >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
        Lưu đày     
    Vầng dương chìm khuất xa xa    Màn đêm trùm phủ bóng ma chập chờn    Người hùng chợt thấy cô đơn    Một bầy quỉ ám, căm hờn niềm tây.       Có nhiều lúc ngồi một mình gã khóc    Khóc cho quê hương, khóc cho những thân phận tù đày    Khóc bởi loài quỉ dữ đã đến đây    Khóc cho muôn dân đêm ngày rên xiết.       Gã đứng lên, chấp nhận nhiều thua thiệt    Để đất quê cha được xanh biếc trường tồn    Gã sợ nhất là những lúc trời tắt nắng, sợ hoàng hôn    Là những lúc bao oan hồn òa khóc.       Người đời cho gã là một tên ngu ngốc    Vận nước chung sao đơn độc niềm riêng    Sao không như bao người lao vào cuộc sống để kiếm tiền?    Sao ngu dại rước buồn phiền tù ải?       Gã ngước nhìn cuộc đời, nhìn nhân gian thế thái    Đã thờ ơ trước ngang trái cuộc đời    Họ vô tâm vui thú những cuộc chơi    Họ bỏ mặc bao mảnh đời bất hạnh.       Gã rất quý những gương hy sinh, dấn thân vào trận đánh    Những tấm thân è vai cố gánh lấy non sông    Bởi trong họ vẫn còn dòng máu con Lạc cháu Hồng    Nên chấp nhận cùm gông đày đọa.       Cũng có lúc gã suy nghĩ về những kẻ vô tâm là người hay loài chó?    Vẫn cam tâm ẩn một xó cúi đầu    Mặc tương lai, mặc đất nước về đâu    Dù địa ngục hay hố sâu vực thẳm...    Đêm trong tù, chuỗi đau buồn gặm nhắm...       Nguyên Thạch      
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                Biệt ly    
    
         Thương cảnh hai người siết tay nhau     Mỗi người đều chứa những nỗi đau...   San sẻ chút tiền chia nhau sống   Họ là nhân chứng nghĩa đồng bào.    
          *      Tôi đến nơi này cõi thế gian   Đã từng chứng kiến lệ đôi hàng   Cuộc đời vốn dĩ là sầu não   Gợi mãi trong tôi sầu miên man        Tôi đã từng đi, từng thấy nhiều   Bao cảnh nghèo nàn sống hẩm hiu   Bao kiếp cô đơn, bao sầu khổ   Buồn như thu tím mưa hắt hiu.      Tôi cũng nghe qua những cuộc tình   Phụ nhau vì giàu trọng, bần khinh   Có người nâng cạn ly thuốc độc   Kết liễu cuộc đời trong vô minh.      Có những bóng ai trong phi trường   Đưa tiễn người đi xa quê hương   Thầm mong chờ đợi ngày trở lại   Tan tác cả lòng thương nhớ thương.       Tôi thấy bà mẹ ôm đứa con   Ba tháng tuổi đầu như cỏ non   Chích nhầm thuốc độc lìa dương thế   Người mẹ nghẹn lời...khóc nỉ non.         Chong đèn canh vắng mẹ đợi con   Xưa tiễn con đi, mẹ còn son   Bao năm mong đợi đầu trắng bạc   Với cả cõi lòng sầu héo hon.      Dáng ai thờ thẫn bên đại dương   Dõi mắt nhìn xa vùng quê hương   Gởi gió nhớ nhung về cố quốc   Dạt dào một khối buồn tha hương.      Thương cảnh hai người siết tay nhau   Mỗi người đều chứa những nỗi đau...   San sẻ chút tiền chia nhau sống   Họ là nhân chứng nghĩa đồng bào.         Tôi thấy những người trẻ dấn thân   Gian truân khổ ải bước đường trần   Vào rù trẻ lắm, vâng trẻ lắm   Ra tù mấy chốc đã lìa trần.      Ôi đời sao lắm cảnh biệt ly!   Người buồn đưa tiễn một người đi   Bao giờ còn gặp hay miên viễn?   Thế gian đày đọa, đến mà chi?      Tự vấn sao ta ở nơi đây?   Gặp nhau rồi lại phải chia tay   Đượm bao buồn não lên màu mắt   Nơi đâu buồn hơn ở chốn này?.         Nguyên Thạch                    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Gởi ai nước mắt quê hương           
       Nguyên Thạch (Danlambao)         
      Dòng Mường Giang, mạch ngầm Hàm Thuận Bắc     bùn đỏ ngầu vỡ mạch tận Tân-Rai     cánh đồng úa Đồng Nai cờ nghẹn trổ     cùng chè xanh Bảo Lộc khóc canh dài.            Anh lính trận Hải Quân canh biển đảo     chiều Sơn Ca ẩn hiện bóng quân thù     dưới lòng biển ma trơi tiềm thủy đỉnh     tọa độ Tây Nguyên nguyên tử, hiện nguyên hình.       
      Đêm biển Đông mây đen che trăng trĩu     niềm bâng quơ trận chiến hay hòa bình?     dăm chiến hữu canh khuya bầu túy ngọa     nhỡ mai đây chinh chiến chẳng trở về.       
      Anh vẫn biết mình chỉ là tôi tớ     quân ủy kia, tên Thái thú ngụy hình     nhắm thẳng nó, cắc cù AK nổ     cứ vờ như viên đạn chỉ vô tình.       
      Mường Giang rũ dòng trôi con nước đục     Trăng lầu hoang, vuốt nhẹ lệ hàng dừa     dừa đất mẹ hôm nay không còn ngọt       bởi mạch ngầm có nước mắt quê hương.       
      Gót giầy đỏ giẫm tan sân đại học     tan nát lòng những em gái hậu phương     phận nhi nữ nhưng nức tâm vì Tổ quốc     nên hôm nay cũng xông kích, cũng lên đường.      
      Tết sắp đến, tiền đâu mua quà biếu?     cánh đồng xanh nay nếp nghẹn đơm bông     không bánh chưng, câu đối đỏ, dưa hồng!     đành gởi lính theo gió đồng heo hút…      
      Nhắn đồng đội giục nhau tay bấm nút     hỏa tiển tầm xa nhắm thẳng đến quân thù     thà đổ máu, Biển Đông tanh mùi máu     vẫn còn hơn ôm hận cả thiên thu.      
      
    Nguyên Thạch    danlambaovn.blogspot.com                        
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2020 00:10:43 bởi Nguyên Thạch >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  3 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: