NƯỚC MẮT NGÀY 8 THÁNG 3
HÀ KHÁNH PHƯƠNG 09.03.2008 12:02:46 (permalink)
NƯỚC MẮT NGÀY 8 THẢNG 3

  Tim mình đau nhói như có ai cầm dao nhọn đâm thủng vào, mà không phải có ai đó chỉ đâm không thôi, mà người ta còn xoáy mạnh… xoáy mạnh… rồi cười to đắc thắng. Một người như mình luôn được nhận từ những người khác những lời như: kiêu sa kiều diễm quí phái cao ngạo mà nay lại bi lụy vì một tình yêu. Người ta muốn nhìn rõ máu từ tim mình tuôn chảy có khác gì hơn máu của mọi người khác? Nhìn dòng máu từ con tim mình chảy ra không ngừng, người ta như vui hơn, cười to hơn.
Tàn nhẫn lắm, thật là tàn nhẫn.
Mình đi dưới trời mưa bay lất phất, nước mưa hòa cùng nước mắt, sao nghe đắng mặn. Nước mắt tủi hờn cay xé tròng mắt, mình không còn nhận dạng được những gì chung quanh, mơ hồ thấy những người qua lại, và dòng xe như mắc cửi liên kết nối đuôi cứ đun đẩy mình đi tới trước. Con đường trước mặt có phải là con đường sẽ đưa mình trở bước về nhà? Đèn đường thành phố náo nhiệt rục sáng muôn màu muôn vẻ, nhưng sao lòng mình tâm tối quá, có ánh đèn nào soi sáng cho mảnh hồn cô đơn buồn tủi của mình không?
Có ánh đèn nào soi rọi cho tâm hồn mình sáng lên không?
Có không?
Mình tự hỏi và có ai trả lời mình không?
Hay cũng chính mình tự trả lời mình.
   Tâm hồn mình già nua cằn cỗi quá, mặc dù tuổi đời và ngoại hình mình không già không xấu xí lắm.
   Mình có tự kiêu như người khác đã nói với mình như vậy không?
Không đâu mình chỉ quá yếu đuối trong một tình yêu đơn phương mà rất chân thật và đúng nghĩa của từ yêu.
Mình vất vả lắm mới lái xe về được đến nhà và trước đó đã mấy lần vấp trên đường vì không nhập tâm. Vừa về đến nhà là mình đã vật ngả ngay và cô giúp việc tự cho xe vào nhà. Bằng cách nào mình lên phòng cũng không biết được.
Bây giờ còn lại một mình trong phòng vắng, mình cứ mặc kệ cho nước mắt tự tuôn chảy và đây là giờ phút mình sống thật với chính mình. Bản năng tự vệ của mình mất hết rồi, không một bạn chia sẻ, không một lời vỗ về an ủi.
Tình yêu đơn phương là liều thuốc độc đã dần mòn tàn phá sự mong chờ, sự nhớ nhung, rồi một ngày gần đây sẽ giết chết thể xác “tàn phế” của mình.
Mình nghe khó thở quá!
Với tuổi đời mình cũng không còn trẻ trung gì, nhưng với một tình yêu thì mình quá cuồng nhiệt trong tư tưởng luôn muốn được đồng cảm và trân quí nhau. Với mình thì tình yêu phải ích kỷ, phải độc chiếm tình cảm của người mình yêu, đó là liều thuốc hồi sinh sẽ là một tình yêu trẻ mãi không già. Mình chờ đợi một ánh mắt nồng nàn, cái nắm tay chia sẻ, những lời nói yêu thương. Nhưng mình bất lực trước sự dững dưng của người ta. Đã biết trước những tình huống không bình thường của mình sẽ xảy ra khi nhìn cảnh quá tự nhiên của những phụ nữ khác dành cho người ta vậy mà cứ muốn mình tận mắt chứng kiến.
Không phải là thần thánh tiên phật hay vĩ nhân, mình chỉ là một con người bằng xương bằng thịt biết yêu thương ghét giận hờn thì làm sao tránh khỏi những sai sót. Sao người ta không nghĩ về mình một chút, không cho đó là những sai sót đáng được tha thứ vì mình đã quá yêu người ta. Ôi, mâu thuẩn quá, tình yêu sao giống ngọn roi vô tình quất mạnh vào trái tim hằn đau không chửa khỏi vết thương lòng của mình.
Nhưng,
Người ta vô tình quá!
Người ta lúc ban đầu đã gieo vào đầu mình bao ước mơ, bao lời nói yêu thương, bao động viên, bao chia sẻ. Mình đâu có mong gì ở người ta đâu, mình đâu có tham vọng nắm bắt cưỡng ép tình cảm người ta nghĩ và nhớ đến mình. Người ta quen mình và tự nói người ta bị dị tật vì tai nạn nghề nghiệp, với một hình hài người ta đã kể thật xấu như một Trương Chi, như một Hàn Mạc Tử, người ta hỏi mình có yêu người ta được không? Mình đã không ngần ngại chấp nhận tình yêu đó thật sự và duy nhất. Nhưng nàng Mỵ Nương ngày xưa thật là diễm phúc đã được chàng Trương Chi tuy hình hài có xấu xí, nhưng tâm hồn chàng Trương thật là tuyệt vời với một tình yêu vối một khối tuyệt tình đến thác vẫn còn vấn vương. Còn mình đã được gì? Niềm vui quá mong manh mà nỗi đau cứ mãi tăng dần. Sống như thế đau đớn lắm! Mình như một đứa trẻ, đã nhận được cái bánh ngọt, nhận được một viên kẹo bọc đường, rồi thành thói quen, đứa trẻ muốn mãi nhận được cái bánh viên kẹo mà người ban cho bây giờ đã quên. Rồi dần dà, đứa trẻ mới biết và hiểu ra rằng viên kẹo đã nhận bấy lâu nay chỉ là viên kẹo bọc đường bên trong có tẩm thuốc độc đã giết dần mòn sự sống còn của một sinh thể yếu đuối.
Với mình tình yêu đến khó khăn quá – một tình yêu hoàn hão – tìm mãi vẫn chưa có.
Nước mắt tủi hờn ngày Quốc Tế Phụ Nữ - Ngày 8 Tháng 3 – một ngày nhập tràn hoa hồng. Khắp các ngã đường, đâu đâu cũng toàn là hoa, hoa được bày bán để các đấng mày râu làm quà tặng cho phụ nữ trong ngày nầy.
Buổi sáng người ta và mình gặp nhau cùng người bạn nói cười thật cởi mỡ và vui vẽ, nhưng chiều lại mình dị ứng với một người quen chung trong nhóm và mình đã có thành kiến về phong cách và lối cư xử của người nầy từ lâu vì thiếu tế nhị.
Mình cũng nhận được một bó hoa Lys vàng từ tay người ta trao tặng với lời chúc trong ngày 8 tháng 3. Mình sung sướng và thật sự cảm động vì lần đầu tiên trong đời nhận hoa từ người mình yêu. Nhưng người ta vô tình, đâu hiểu được mình bối rối quá, tình cảm mà người ta trao tặng mình không sánh bằng cái nắm tay, cái liếc mắt vồn vã của các phụ nữ khác dành cho người ta. Nếu không thương mình, thì người ta cũng “giả bộ” như e dè trước mặt mình một chút thôi cũng làm mình vui rồi, đằng nầy người ta cứ thản nhiên nói cười và những cử chỉ “gai mắt” đó như cố tình chọc thủng tim mình, tim mình thật sự muốn nghẹt thở. Người ta đâu biết rằng mình đã tối tăm mày mặt và khó thở lắm rồi, nên tìm lý do để đi ra ngoài để khỏi ngất tại chỗ. Mình yếu đuối quá. Khi bình tĩnh lại mình tự giận cho mình sao quá ngu xuẩn, mắc mớ gì thương người dưng khi người ta không thương mình, khi người ta đùa giởn với tình cảm của mình.
Thật là tội nghiệp cho mình quá!
Trong khi mình gạt bỏ ngoài tai những lời mong ước của bao nhiêu người muốn kết thân với mình và muốn đến một chung cuộc tốt đẹp với mình vĩnh viễn, mình thờ ơ và lãnh đạm với tất cả sự tốt đẹp đến với mình, để giờ nầy nhận một hậu quả ê chề tủi nhục. Thật là bất công, thật là dị họm khi con người đã vướng vào tình yêu. Dù trẻ già dù ở bất cứ hoàn cảnh nào khi yêu thật sự, tình cảm bị chế diễu thì tánh tình cách cư xử của mình dễ bị biến hóa mọi thứ bình thường và rất là dị họm trong mắt người khác? Chỉ có người không yêu thì người ta mới thản nhiên trước nỗi đớn đau của mình
Thôi thì giã từ tất cả!
Giã từ những gì hoa mỹ mà bạn bè cho rằng đã hết lòng vì mình, mình có thật sự tự bóp chết niềm tin và hy vọng một ngày nào người ta sẽ yêu mình không? Tiếng kêu đau đớn của con tim quá nhiều mộng mơ của mình đây. Mình sẽ trở về cái kén bao năm ẩn thân để sống một mình rồi sẽ hủy diệt một mình. Một ngày nào không ai còn nhớ đến mình, chỉ một điều nầy thôi mình đã thấy tất cả chỉ là hư vô.
Đã gần hai tháng nay, người ta đã làm tổn thương tình cảm của mình nhiều quá, với lòng tự trọng của mình, với tình cảm của một tình yêu đơn phương, mình tự dặn lòng thôi hãy đừng yêu nữa bằng những phân tích của lý trí, nhưng rồi một tình yêu cồn cào như xé nát da thịt, như nổ tung cái đầu, như thấy cả dòng máu đỏ chảy không thôi từ trái tim cuồng si ngây dại, một tình cảm không thể chối bỏ được. Mình đã yêu, một thứ tình yêu mảnh liệt và không mong gì nhận được sự trao trả từ đối phương.
Dù tổn thương tình cảm, dù bị bỏ quên, mình cũng quí yêu cành hoa Lys vàng như quí yêu người ta, vì trước khi trao tặng mình, người ta đã cầm nắm nó, và hơi hướm của bàn tay người ta vẫn còn vương vấn một chút tình trao tặng mình.
Ôi, sao mình mâu thuẩn lắm không biết nữa?
“Khi yêu là chết trong lòng một ít”
Không!
Khi mình yêu, mình đã chết ở trong lòng quá nhiều, nhiều hơn chính mình tưởng. Suy nghĩ thì vụn dại khi khóc lúc cười, mà người ta đâu có hiểu được mình đâu. Tình yêu có phải là sự hy sinh? Chỉ biết yêu chứ đâu cần tính toán để nhận được hay không, cái vòng lẩn quẩn sao cứ mãi quẩn quanh trong đầu mình thế? Mình như mất hết nhựa sống, mình như già đi trước tuổi cả một thế kỷ.
Có ai không?
Có ai kề cận bên mình ngay lúc nầy không?
Mình suy nghĩ những gì trong những giờ phút nặng nề trôi qua với bao nhiêu là nước mắt để nghiệm ra sự việc đúng hay sai?
Mình đúng?
Phải,  mình rất đúng là không thể chối bỏ được là mình đã đúng.
Đúng là mình đã yêu người ta thật là nhiều, nhiều đến quên cái ăn, quên cái ngủ, quên và từ chối những cuộc vui chơi cùng bạn hữu, để mà thương mà nhớ những lời những câu văn thơ người ta đã viết trao tặng mình. Từ chỗ yêu quá hóa ích kỷ chỉ muốn những gì người ta nghĩ, người ta nhớ chỉ dành riêng cho mình. Mình có tham lam quá không? Chưa đủ bù được thời khắc mình trằn trọc đến bạc đầu vì không ngủ để nhớ người ta, để thương người ta khi mà người ta vẫn dự những cuộc vui có thể.
Mình sai?
Rất sai. Mình rất sai vì đã làm mất vui một buổi tối họp mặt. Tại sao mình yêu mà không dám hy sinh tất cả tình cảm mà mình nghĩ là bị tổn thương, để hòa đồng cùng mọi người để tạo cho người ta cái vui trọn vẹn. Cái tôi của mình có lớn quá nên đã mờ ám tính thẳng thắn và bộc trực của mình sẵn có? Như ma đưa lối quỉ dẫn đường đã xui giục mình có những biểu hiện qua nét mặt dễ làm mất tình bằng hữu. Mà vấn đề chính ở đây mình muốn đích thực nói đến tình yêu của mình đối với người ta. Mình có thể đã đánh mất nét đẹp vẻ nên thơ mà người ta đã nghĩ và dành cho mình từ trước tới giờ.
Đúng là mình thật sự đã sai.
Tim mình như đau nhói. Bây giờ cái đau nhói từ tim không vì tủi hờn, mà cái đau nhói từng cơn, từng cơn, từ con tim khát khao được yêu ví như mình đã đánh mất một cái gì quí báu nhất thân thương nhất trong đời.
Mình muốn trốn chạy. Trốn chạy một thực tế quá phũ phàng!
Người ta ơi!
Anh yêu ơi!
Em chân thành xin lỗi anh.
Với những gì em đã gây ra dù vô tình, anh hãy nghĩ rằng em vì quá yêu anh, nên ngu ngơ không hiểu được tác hại hậu quả.
Hãy nghe tiếng lòng em nói, tuy rằng có muộn màng, nhưng em chắc rằng anh sẽ đọc, sẽ hiểu và tha thứ cho em, đừng giận em.
Vì yêu anh, em có thể dẹp bỏ tự ái và hiểu rằng xin lỗi anh là đúng để xin anh một tiếng thứ tha, một lần duy nhất sai phạm và chỉ xin lỗi với anh.
Em cười trong nước mắt dàn dụa – nước mắt hạnh phúc – vì đã yêu anh.
Cành hoa Lys vàng rực rỡ khoe sắc hương thơm được cắm vào bình hai chim bồ câu giao đầu hạnh phúc đang hiện diện trước mắt em là gương mặt đáng yêu của anh đang cười cùng em trong ngày Quốc Tế Phụ Nữ 8 tháng 3.
Đặt nụ hôn vào cành hoa trao gởi đến anh. Lá thư em viết trong sự bối rối với nỗi niềm riêng chỉ mình em thì thầm với anh.
Nước mắt hạnh phúc trong ngày 8 tháng 3.

Ngày QTPN 08/3/2008
HÀ KHÁNH PHƯƠNG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.03.2008 20:55:11 bởi HÀ KHÁNH PHƯƠNG >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9