Thơ về tình bạn - tình yêu
NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 10:49:51 (permalink)
0
             THÁNG  BA        

Anh có hẹn tháng ba về giỗ Tổ
Ghé qua nhà
                   thăm lại bến đò xưa,
Ôi mới đấy đã bao năm rồi nhỉ
Đời tha phương biết ai đợi, ai chờ.
 
Thời tiết đang vào những ngày rét đậm
Nhớ đừng quên mang áo ấm em ơi,
Đồng lúa cũng đang vào thì con gái
Mưa phùn dăng nom chẳng thấy mặt người.
                   
Bạn bè cũ ngày xưa thời trẻ dại
Lớn lên rồi cứ lần lượt xa quê,
Kẻ may mắn
                    người cả đời vất vả
Nhưng đừng quên em nhé lối đi về.
 
Bến đò cũ ngày nào ta lỡ hẹn
Dòng sông quê lưu luyến lững lờ trôi,
Thả hồn gửi theo sông về vô tận
Để nay còn vương vấn mãi không thôi.
 
Rồi cứ thế cả một đời phiêu dạt
Giữa bộn bề
                      lẫn lộn những buồn vui,
Ôm kỷ niệm một thời về quê mẹ

Mang theo ta cho suốt tận cuối đời !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 20:14:30 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
#1
    NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 10:57:39 (permalink)
    0
                    ĐẤT VÀ NƯỚC
     
    Em thấy không hành tinh nào có nước,
    Là có ngay sự sống được sinh sôi.
    Ôi tạo hóa hay chưa
                            đã cho ta trái đất,
    Để hôm nay ta được sống làm người.
     
    Dù có lúc bão giông
                            mưa nguồn, thác lũ
    Bình yên rồi cuộc sống lại xanh tươi.
    Đừng đổ lỗi là do trời tất cả,
    Có phần mình chưa trọn nghĩa đấy thôi.
     
    Đất là nơi cha sinh, mẹ đẻ
    Là quê hương nơi cắt rốn, chào đời
    Là tất cả, dẫu một đời phiêu dạt
    Không bao giờ quên được đấy em ơi.
     
    Nước là cả thú vui thời trẻ dại,
    Để cho em xõa tóc lấy gương soi,
    Là tiếng hát đò đưa, hai bên bờ hát đối
    Là giữa đường hai đứa gặp mưa rơi.

    Không có đất, nước làm nơi đâu ở

    Sẽ lững lờ vô định mãi thành hơi,
    Rồi tan tác giữa muôn ngàn biến cố
    Lại trở về cát bụi thuở sơ khai.
     
    Nước chẳng có, đất sẽ thành sa mạc
    Những vực sâu, núi lửa nổ liên hồi
    Như muôn vạn hành tinh hàng tỷ năm vẫn thế,
    Lững lờ quay buồn bã mãi không nguôi.
     
    Có đất, nước có nơi làm bầu bạn
    Cho muôn loài cứ thế được sinh sôi.
    Đất cũng sẽ muôn ngàn lần mát dịu,
    Nước muôn đời cùng đất hóa thành đôi.
    #2
      NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 11:00:22 (permalink)
      0
      KHÔNG ĐỀ
       
      Bao giờ cho đến ngày xưa,
      Để cho em, để đợi chờ cho nhau.
      Hát giang kia chảy về đâu,
      Để con đê với cái cầu lại đây.
      Để bao năm tuổi thơ ngây,
      Vẫn mang theo suốt chuỗi ngày đạn bom.
      Giật mình trời đã sang hôm,
      Thẩn thơ đợi ánh trăng non cuối trời!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 11:01:44 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
      #3
        NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 11:03:37 (permalink)
        0
        HƯƠNG QUÊ
         
        Làng quê nào cũng thế thôi,
        Tuổi thơ nào cũng một thời như nhau.
        Nắng mưa một thuở dãi dầu,
        Chắt chiu hạt gạo nuôi nhau thành người.
        Dòng sông bên lở, bên bồi
        Con đò, bến nước một đời thân quen.
        Chợ làng mỗi tháng đôi phiên,
        Gái trai thôn dưới thôn trên hẹn hò.
        Sớm chiều con cá, con cua
        Lặn trong câu hát đò đưa dặt dìu.
        Xuân về vui tết nguyên tiêu,
        Thu về có hội thả diều, chọi trâu.
        Bao năm nào dễ quên đâu,
        Quả cau nho nhỏ, miếng trầu xinh xinh.
        Cây đa, giếng nước, sân đình
        Mái nhà tranh, lũy tre xanh thuở nào.
          Nhớ con đường rợp phi lao,
        Nhớ hương mùa cốm, nhành đào mùa xuân.
        Tối về xem hát trống quân,
        Trường xưa nhớ thuở đánh vần bi bô.
        Biết bao kỷ niệm tuổi thơ,
        Bỗng dưng cứ ngỡ bây giờ đâu đây.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 11:04:58 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
        #4
          NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 19:16:46 (permalink)
          0
          BÂNG KHUÂNG
           
          Mới ngày nào đó em ơi,
          Thoắt mau qua hết một thời trẻ trung.
          Tay cầm điện thoại bâng khuâng,
          Ngập ngừng bấm số, mênh mông nỗi buồn.
          Bao kỷ niệm thuở vàng son,
          Như hôm qua ngỡ như còn đâu đây.
          Bồi hồi như tỉnh như say,
          Mái trường xưa với những ngày đạn bom.
          Đói lòng rau cháo thay cơm,
          Rét gần nhau lại ấm thêm tình người.
          Xa nhau chút đã bồi hồi,
          Nhớ nhau mong đứng mong ngồi đợi thư.
          Bao năm xưa thuở mộng mơ,
          Phút giây thôi ngỡ bây giờ có nhau.
          #5
            NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 19:18:56 (permalink)
            0
                           TÌNH CŨ
             
            Hai nhăm năm trời xa cách
                                         nhận được tin anh em khóc!
            Ơi khoảng thời gian mênh mông
            Bất chợt buồn vui khôn xiết,
            Hai ngàn cây qua telephone
                                         chỉ thấy ngập tràn tiếng nấc.
            Bao năm rồi dồn nén, trào dâng
            Đang nói lại cười
                              đang cười lại khóc
            Hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn giống trẻ con.
            Quá khứ hiện lên
                             nguyên hình thời dĩ vãng,
            Ơi cái tình yêu những năm đầy lửa đạn
            Vô tư
                  tha thiết
                           giận hờn…
            Đã nói gì đâu chưa nói một lần hôn!
             
            Chuyện cũ qua rồi
                                 sao em còn nhắc lại
            Anh có hay đâu
                              những năm xưa
                                              ở ngoài kia Hà Nội...
            Em vẫn còn lưu luyến thuở hoàng kim,
            Ở trong này
                       anh tự dối lòng mình
                                            mong em hãy nguôi quên.
             
            Bao ký ức những năm dài gian khổ,
            Giữa chiến trường bao phen
                                                  tưởng không còn ngày về nữa,
            Ba lô vẫn giữ bài thơ
                                   hai nhăm năm
                                                nguyên vẹn đến bây giờ.
             
            Ngày cả nước vui

                                 người người về cố hương
                                                               gặp người thân hội ngộ,
            Hòa vào dòng người
                                      lặng lẽ
                                            cô đơn…
            Anh chẳng muốn nhà ai vì mình động cửa,
            Nhón chân đi
                       để đôi chim trên cành bình yên giấc ngủ.
             
            Sáu năm trời Hà Nội
            Giữa giảng đường sống lại những niềm tin.
             
            Lênh đênh xứ người
                                  cùng trời cuối đất,
            Biết làm sao để cho em hiểu được
            Khi đời người để mất thuở vàng son!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 19:22:24 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
            #6
              NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 19:24:02 (permalink)
              0
                            KHÔNG TƯỞNG
               
              Đã một thời người ta chỉ có tin:
              Cách mạng sẽ không bao giờ đảo ngược,
              Liên Xô mãi là thành trì vững chắc,
              Tư bản rồi sẽ giãy chết nay mai.
               
              Chẳng hiểu sao cùng phe đảng đấy thôi,
              Cũng theo Mác mà quay ra đối nghịch,
              Ai biết được những vụ đầy oan khuất,
              Bao năm còn khủng khiếp đến hôm nay.
               
              Cả lớp người cuồng nhiệt đến thơ ngây:
              Với chuyên chính là bất di, bất dịch
              Mở mắt ra là thấy ta và địch,
              Không bao giờ có chuyện đội trời chung.

               
              Một ngọn cờ chỉ thấy có công nông,
              Càng khốn khổ mới gọi là cách mạng.
              Càng dốt nát mới là người cốt cán,
              Số cường hào định theo số hộ dân.
               
              Luật pháp là cái roi quất đít kẻ hạ thần,
              Nhưng lại dạy cho nhau những điều dối trá.
              Bắt cây lúa phải đèo thêm hạt giả,
              Đói xác xơ vẫn cứ bảo được mùa.


              Cố gồng lên cho giống với Liên Xô,

              Một xã hội chỉ mong chờ nghị quyết.
              Cả Chính phủ lo chạy xuôi,chạy ngược
              Mới bỏ ngành lương thực đã dư ăn !
               
              Sáng suốt gì mà đổi cả niềm tin,
              Để lấy cái chưa nơi nào đã có,
              Cái chủ nghĩa một thời như chân lý
              Là “ ông già nằm mơ tưởng nước Nga”*.
               
              Đã qua thời chê tư bản xấu xa,
              Cái chế độ ta đã từng đoạn tuyệt.
              Trơ trẽn quên cái điều mình phủ định,
              Lại đua nhau sang học để làm người.
               
              Đảng viên nay là phải biết làm giàu,
              Nhưng chỉ có quyền uy, đâu có vốn
              Phía sau kia những ông to, bà lớn
              Bao nhà cao cửa rộng lấy đâu ra?
               
              Xin hãy đừng tốn kém ở đâu xa,
              Nếu còn chút tin những điều đích thực.
              Và đừng quên bao cái từng mất được,

              Của một thời không tưởng đã đi qua !

                                                 
              *  Ý thơ Tố Hữu.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 19:28:33 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
              #7
                NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 19:26:44 (permalink)
                0
                BÀI THƠ BÊN ĐƯỜNG HÀNG CHÁO
                 
                Hai nhăm năm trời có lẻ
                Chuyện xưa cứ ngỡ lùi xa,
                Ai hay một chiều Hà Nội
                Bâng khuâng như tưởng bây giờ.
                 
                Trường cũ ngày xưa đã khác
                Bạn bè kẻ nhớ, người quên
                Hàng liễu ven hồ vẫn rủ
                Trăng đêm khi khuyết, khi tròn.
                 
                Thật ư ngờ đâu là thế
                Ngày xưa sao thế ngày xưa,
                Mông lung một thời tuổi trẻ
                Còn không cái tuổi đam mê ?
                 
                Ta lại xa đây Hà Nội
                Vui buồn vội vã chia tay,
                Tháng năm hẹn ngày trở lại
                Thoảng mùi hoa sữa ngất ngây.
                 
                Hoàng hôn nắng vàng gió nhẹ
                Đường về như tỉnh như say,
                Mới đấy mà sao cách biệt
                Ngàn trùng như mới đâu đây!


                <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 19:29:08 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
                #8
                  NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 19:30:21 (permalink)
                  0
                  TRƯA QUẢNG TRỊ
                   
                  Sao anh lại giấu em
                  Hẹn mai ngày trở lại,
                  Để bao năm chờ đợi
                  Tuổi xuân em héo tàn!
                   
                  Sao anh nỡ giấu em
                  Bỏ đi rồi đi mãi,
                  Để mình em ở lại
                  Cả một đời bơ vơ!
                   
                  Nào có ai hiểu cho
                  Bao nhiêu là vất vả,
                  Mẹ già cần nương tựa
                  Em phải thay anh làm.
                   
                  Con nhỏ xưa có anh
                  Giờ mồ côi mất bố,
                  Những khi trời trở gió
                  Biết bao là gian nan…
                   
                  Rũ rượi trên nghĩa trang
                  Bà già ôm nấm mộ,
                  Giữa trưa hè Quảng Trị
                  Đất trời nhòe chứa chan!


                  #9
                    NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 19:32:46 (permalink)
                    0
                                     GỬI BẠN                         
                                            Tặng: Phạm Văn Tiền.

                     
                    Ngày cưới con mày tao chẳng về thăm
                    Chỉ gửi điện mấy dòng ngắn ngủi,
                    Mới đấy đã ba sáu năm phiêu dạt
                    Phút bồi hồi như buổi mới đầu quân.
                     
                    Đã bao lần tao đã cố tìm xem
                    Nơi ký ức của một thời trai trẻ,
                    Kỷ niệm cũ sao mà thiêng liêng thế
                    Cứ ngỡ mình như đang thuở vàng son.
                     
                    Nhớ một thời trận mạc ở Trường Sơn
                    Quần với địch suốt mùa đâu thấy khổ,
                    Lại chỉ thương mấy đứa mày trong đó
                    Đạn bom nhiều ác liệt chắc nhiều hơn.
                     
                    Mỗi cuộc đời là cả chuỗi lo toan
                    Khi nghoảnh lại chỉ thấy toàn dang dở,
                    Vết thương cũ lúc đau ngày trở gió
                    Lại thương mày sốt rét bớt nhiều không?

                    Có ai ngờ một chút để chờ mong
                    Ta phải trải chín năm trời vất vả,
                    Trang sách xưa đã mất hồi đê vỡ
                    Ta đành về làm bạn với đàn em.
                     
                    Rồi cuộc đời là sống với đua chen
                    Bao bề bộn chợt nghe mày điện lại,
                    Dù biết tao không thể nào ra được
                    Mày vẫn dành một chút để tao vui!


                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 19:36:47 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
                    #10
                      NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 19:37:40 (permalink)
                      0
                         CHUYỆN BA THẰNG
                       
                      Ba đứa vào cùng đơn vị,
                      Nhiều khi lâu mới gặp nhau.
                      Đứa thường phải đi biệt phái,
                      Đứa luôn theo ở tuyến đầu.
                       
                      Thương nhau như là ruột thịt,
                      Chuyện riêng đều kể nhau nghe,
                      Có gì cũng chia nhau hết,
                      Gian nan nào có xá chi.
                       
                      Đang giữa thời kỳ ác liệt,
                      Tình cờ đêm ấy hành quân,
                      Bom địch giội vào đơn vị,
                      Một thằng nằm lại hy sinh.
                       
                      Thương bạn làm sao kể xiết,
                      Một thằng tốt nhất thế gian.
                      Đang bệnh không sao về được,
                      Đau lòng nhớ mãi không quên.
                       
                      Rồi chẳng về được đơn vị,
                      Cứ thế lui về tuyến sau.
                      Trải qua thời kỳ điều trị,
                      Chuyển ngành lo chuyện sinh nhai.
                       
                      Còn thằng đi theo trận mạc,
                      Đánh Mỹ xong lại chống Tàu.
                      Cố tìm mãi mà chẳng được,
                      Đơn vị nay đó mai đây.
                       
                      Sau lần tìm về quê quán,
                      Được tin vợ bạn nghẹn ngào,
                      - Hoà bình anh về hưu sớm,
                      Kiếm anh mãi chẳng biết đâu.
                       
                      Có điều khiến tôi đau đớn,
                      Là tin bạn đã mất rồi.
                      Chao ôi sao mà chống chếnh,
                      Giờ còn lại một mình tôi!


                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 19:39:04 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
                      #11
                        NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 19:42:29 (permalink)
                        0
                        NHÂN ĐỌC NGUYỄN CÔNG TRỨ
                         
                        Ai bảo anh không còn yêu được nữa,
                        Khi trái tim này còn rung động đấy thôi.
                        Như trái chín trên cành
                        Như chùm nho trước mặt,
                        Dù ban mai sắp tắt nắng mặt trời.
                         
                        Dẫu là em mới độ tuổi đôi mươi,
                        Anh cũng đã qua một thời sương gió,
                        Và mái tóc cũng chỉ là màu đen giả
                        Nhưng làm sao vẫn cứ thấy bồi hồi
                        Chẳng khác gì thời trai trẻ đấy em ơi.
                         
                        Em thấy không
                                            tình yêu đâu có cần tuổi tác,
                        Chẳng kể giàu nghèo và cần chi quý phái
                        Bao mối tình vẫn cứ đẹp như tiên
                        Bởi tình yêu là muôn thuở, rất riêng.
                         

                        Đấy em xem
                                      biết bao người
                                                      đã đi hết một đời xuân sắc,
                        Tìm một nửa của mình chẳng tiếc
                        Thế rồi mà vẫn chấp nhận về không,
                        Biết tìm đâu cho được ý trung nhân.
                         
                        Em có nghe người xưa không nhỉ:
                        “Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt,
                        Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”*
                        Đừng để trái tim mình em nhé phải băn khoăn.

                                                  
                        * Thơ Xuân Diệu.
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 19:44:32 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
                        #12
                          Nguyên Đỗ 11.03.2008 18:42:33 (permalink)
                          0
                          Chào mừng anh

                          Nguyễn Sỹ Đáng

                          Đến với Việt Nam Thư Quán
                          Kính chúc anh thơ ngất ngây
                          Bạn bè thưởng thức mỗi ngày

                          Nguyên Đỗ
                          #13
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9