Thơ về gia đình - xã hội
NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 19:49:37 (permalink)
0
                         CÂY ĐỜI
                                    Gửi : Các con
             
Lúc mới trồng
                cây còn nhỏ
                           có rào bao quanh để giữ.
Sau thời gian đã lớn hơn
                            còn yếu mềm
                                       vẫn cần rào để dựa.
Khi đã trưởng thành
                       hiển nhiên
                                đâu cần rào nữa.
Nhưng chớ quên
                  ngày xưa
                           lúc cây nhỏ có rào.
 
Cây được chăm
                thân mập, lá cành
                                   vươn ra tươi tốt.
Cây bị bỏ bễ
             èo uột, thân vẹo
                                hoa lá cành có cành không.
 
Sự đời cũng vậy!


<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 20:13:07 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
#1
    NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 19:53:55 (permalink)
    0
          LỜI MỘT NGƯỜI CHA
     
    Có lẽ nào con cứ phải nằm đây
    Không tự ăn
                không tự đi đứng được…
    Nhìn trang lứa bằng tuổi con đi học
    Cha ghìm lòng cho lệ chảy vào trong!
     
    Cả một thời tuổi trẻ ở Trường Sơn
    Cha đâu biết kẻ thù gieo chất độc,
    Và cứ nghĩ đã qua thời trận mạc
    Thật không ngờ chúng giết cả đời con!
     
    Cuộc sống này còn đâu nữa bình yên
    Trong sâu thẳm vì sao ta nhẫn nhục,
    Con nằm đấy
                  còn cha như đã chết
    Khi mầm non đã bị chúng diệt rồi.
     
    Xin các người chặn kẻ giết con tôi!


    #2
      NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 19:56:30 (permalink)
      0
                   NGHỊCH  LÝ
       
      Mỗi sớm dậy nghe đài hay đọc báo
      Thấy người thì nuôi hổ
                                  kẻ nuôi chim…
      Ôi cái thuở lắm thú vui tài thật,
      Có cả ông thợ hồ nuôi mấy đứa trẻ con.
       
      Giữa Phú Khánh trong khu nhà ổ chuột
      Đời thợ đâu đã dư dật áo cơm,
      Thế mới hay cuộc đời đầy trái ngược
      Giàu nuôi thú
                      nghèo lo chuyện làm ơn!


      #3
        NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 19:58:31 (permalink)
        0
        CẢM NHẬN Ở CAMPUCHIA
         
        Ta cứ nghĩ đã qua thời trung cổ
        Thế giới đã văn minh
        Không thể nào có nữa,
        Những bi thương một thuở của loài người.
        Nhưng ngờ đâu giữa thế kỷ hai mươi,
        Ta vẫn thấy ở nơi này nơi nọ
        Hà khắc như Taliban,
        Điên rồ như Polpot...
        Bao khổ đau người dân chịu hết
        Còn dã man là thuộc lũ cầm quyền!


        <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 19:59:37 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
        #4
          NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 20:00:35 (permalink)
          0
          CHUYỆN ÔNG BẠN ĐỘC THÂN            
           
          Thời gian nhẹ nhàng trôi
          Chàng trai thành ông lão,
          Khiến bao nhiêu hoài bão
          Lặng lẽ về hư vô.
           
          Những kỷ niệm xa xưa
          Cả một đời phiêu dạt,
          Nào có ai biết được
          Bây giờ như gió sương.
           
          Bạn bè cảnh tha phương
          Mỗi người giờ mỗi nẻo,
          Bao năm trời mong mỏi
          Thoảng hiện về trong mơ.
           
          Biết bao nỗi ưu tư
          Mượn chén trà khuây khỏa,
          Mấy chậu cây trước cửa
          Trang báo mua về xem.
           
          Chỉ có điều vẫn nguyên
          Của một thời dĩ vãng,
          Là mối tình sâu nặng
          Bao năm rồi chưa quên.


          #5
            NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 20:02:35 (permalink)
            0
                      ĐÀ LẠT
             
            Vừa đi qua Đức Trọng
            Đã gặp dốc, gặp đèo
            Càng ngày càng xe lạnh,
            Bát ngát rừng thông reo.
             
            Mưa phùn giăng trước mặt
            Thấp thoáng nhà trong mây,
            Đường quanh co ven núi
            Thác reo dưới thung sâu.
             
            Rừng lẫn vào trong phố
            Nhà, phố lẫn trong rừng
            Đà Lạt ơi, Đà Lạt
            Như vườn hoa mênh mông.
             
            Buồn xuống hồ Than Thở
            Vui về thác Đam Ri,
            Suy tư đi Sử Quán
            Thăm phòng tranh XQ.
             
            Một ngày đủ bốn tiết
            Cả xuân hạ thu đông,
            Khi nào em lên nhé
            Nhớ mang áo rét cùng.
             
            Đường về sao nhớ nhớ
            Ngỡ như vừa xa em,
            Càng thương miền đất lạnh
            Chẳng muốn rời Tây Nguyên.


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 20:06:06 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
            #6
              NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 20:07:31 (permalink)
              0
              THĂM CHÙA HƯƠNG
               
              Một vùng trời đất như tranh vẽ,
              Sông nước mênh mông, núi trập trùng.
              Thuyền ngang, đò dọc vào trong đó,
              Tấp nập nhau về hội chùa Hương.
               
              Đường núi mưa phùn như đổ mỡ,
              Dốc ngược chen nhau, lúc lại trèo.
              Em gái lần đầu đi theo mẹ,
              Bẽn lẽn gieo tiền đợi số may.
               
              Thăm hết chùa này, sang chùa nọ
              Mệt nhoài, chưa chán vẫn muốn đi.
              Cạo ít cột tiền xin thuốc thánh,
              Gặp thầy xem lại số tử vi.
               
              Hang chùa lừng lững, đầy hương khói
              Lữ khách mơ màng giữa cảnh tiên.
              Nhất động trời Nam phàm đâu có,
              Nhân tình khỏa lấp thuở đua chen.


              #7
                NGUYỄN SỸ ĐÁNG 10.03.2008 20:09:43 (permalink)
                0
                         GỬI MIỀN TRUNG
                 
                Miền Trung ơi bao năm rồi đấy nhỉ?
                Đã lâu mà chưa có dịp về thăm.
                Một dải đất bên núi rừng, bên biển
                Nhiều gió Lào và cũng lắm bão dông.
                 
                Lúc thì nắng chói chang như đổ lửa
                Cây cỗi cằn, cỏ úa cánh đồng khô,
                Khi rét thấu xương
                                        bão dông
                                                  lũ lụt…
                Và chiến tranh
                                đau xót vẫn còn kia.
                 
                Bao gian khổ khiến người thêm dày dạn
                Mỗi cuộc đời còn nặng những ưu tư,
                Ôi dải đất biết bao nhiêu huyền thoại
                Ngàn năm rồi còn đượm khúc dân ca.
                 
                Khoai sắn thay cơm, bao đời vất vả
                Lặn lội sớm khuya
                Chắt bóp từng ngày,
                Mấy thế hệ truyền nhau manh áo vá
                Úp mặt xuống đồng
                                       lo con đến tương lai.
                 
                Dẫu có đi bốn phương trời vẫn nhớ:
                Tiếng đò đưa
                            câu hát mẹ ru con,
                Dòng sông quê hương bên bồi, bên lở
                Những cánh diều
                                   háo hức tuổi lớn khôn.
                 
                Ai đã qua những quãng ngày phiêu dạt
                Có khi nào trở lại đất miền Trung,
                Cho ta gửi muôn ngàn lần tha thiết
                Của người từng gắn bó thuở giao tranh.


                <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 20:11:43 bởi NGUYỄN SỸ ĐÁNG >
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9