Mẹ về trong áng sương đêm
Thơ Nguyễn Thành Dũng,Huyền Băng phổ nhạc
Thơ Đêm trắng _Nguyễn Thành Dũng
(Kính tặng hương hồn mẹ già) (*)
Nghĩa trang thôn ở góc cánh đồng xa
Đêm buông xuống màn trăng dịu trắng
Miền quê tôi chìm trong tĩnh lặng
Dải sương mờ quấn nhẹ lớp khăn tang
Con trở về lòng ngập nỗi xốn xang
Thay cho mẹ chiếc áo lần sau cuối
Tiếng cuốc, xẻng bập vào tim đau nhói!
Lật ván thiên, con chết lặng trong đêm
Lặng lẽ mẹ về... mờ ảo... dịu êm...
Âu yếm nhìn như hồi con thơ bé
Đôi chân này từng chai dầy, nứt nẻ
Gồng gánh nuôi con mòn cả nẻo đường...
Bàn tay nào mẹ đã dắt con?
Chập chững đi những bước đầu lẫm chẫm
Nhớ lần con hư, giận con, mẹ đánh
Rồi lại thương, ôm con chặt, khóc òa!
Khi lớn lên thì con đi xa
Mẹ lầm lũi, lưng còng, đầu bạc trắng
Những lúc nhớ con, ra đầu thôn mẹ ngóng
Có miếng ngon, trái chín... lại nhắc tên...
Sóng thời gian khắc nghiệt cứ xô lên
Bờ trán mẹ những vết hằn dâu bể
Cầu trời đất! nếu như người có thể
Xin lấy bớt tuổi con cho ngày tháng mẹ dừng!
Chẳng thể cầm lòng... lệ cứ rưng rưng
Con ân hận bởi một thời nông nổi
Con bật khóc về những lần lầm lỗi
Khi biết thương mẹ đã hóa mây trời...
* thơ được Nguyễn Thành Dũng viết vào một đêm cải táng mẹ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2014 15:29:08 bởi Huyền Băng >