THƯỢNG ĐẾ CÒN ĐÓ HAY CHỈ LÀ thái san
thaisan 13.03.2008 05:06:15 (permalink)
THƯỢNG ĐẾ CÒN ĐÓ HAY CHỈ LÀ MỘT CÂU HỎI TIỆM TRI
 
—{–
 
Cẩn bước  đi rồi tôi còn thẩn thờ suy nghĩ thật nhiều về những chuỗi hành động vừa qua.
Một là chơi trội, hoặc tính khí bất thường, hai là lo cho tất cả anh em chuẩn bị bước đi cuộc chơi khác miễn đừng ai coi khinh mình. Nhưng âu cũng chỉ là một câu nói của đứa nhanh miệng, một chuyện đùa chơi trong bao bất chợt, không lẽ ta eo hẹp trong trí tưởng để cuộc sống không  nên có một chút cường điệu?...
Những hành động ấy làm tôi dịu và chùng hẳn những sượng cằn trong cuộc sống, bỗng dưng cảm thấy đời dễ thương lộ ra.
-Không  suy nghĩ  sao được. Tôi nói với Tín:
-Vì anh em vui chưa mãn. Đặt hàng luôn năm chục quả trứng lộn, hay một hộp thịt.
Một là thích vậy, và lòng tốt rủa anh em chuẩn bị bước đến một  địa chỉ khác, cho các anh vui chơi thật tình. Tôi bảo tất cả đám đông như nói bỡn. Bộ mặt vênh tươi ông thợ hớt tóc ngước lên cầm ly rượu đưa lên đặt xuống đến dăm lần chưa chịu uống khàn khàn tiếng rượu:
-Đến nhà ông hàng la ghim vậy.
-Ông thấy đấy  năm chục quả trứng lộn, hay một hộp thịt, ta kiếm vài lít rượu nhân ngày nghỉ đánh chén, bộ nay ba mươi mười hai tây chứ bộ, thì kệ nó vất vào mặt ai thì vất. Nói xong cùng Cẩn cười ha hả.
-Nhưng thôi lấy hộp thịt đủ rồi. Tiếng ông thợ hớt tóc đã nhễ hẳn vì rượu ngấm.
Lẽ ra tôi đứng dậy ra về nhưng không có lý do gì rõ rệt tôi lần khân. Tôi ngoảnh cổ nhìn ra sân banh dõi mắt tìm lũ trẻ con đang chăn banh. Cẩn đã trở lại thật to tiếng:
-Anh nghĩ gì? Đã là anh hai thì không còn phải phê phán chi nữa. Anh hai quyền huynh thế phụ. Anh hai nói em phải nghe. Nhưng còn chị hai thì có thằng cò nó kèo nhớ không anh hai. Anh hai là nơi mà các em phải đến thưa kiện khi gia đình có bực bội. Nhưng anh ba lại khác cơ. Ngừng một chút Cẩn vẫn cứ nói:
-Như anh ba của em, em chẳng chịu ổng. Em cự nự tới nơi tới chốn:
-Anh là anh ba, anh có cái thá gì.
Một tràng cười nổ giòn như bắp rang. Có người lại chọc ông thợ hớt tóc:
-Có thằng cò nó kèo chứ ai. Cả đám cười ồng ộc, bỗng dưng ai đó nếu có thấy bọn cười đành chịu không biết vì chuyện gì, giọng cười mang nhiều vẻ man rợ. Người bị cười ngẩn tò  te để tự mãn câu chuyện mình kể.  Sau câu chuyện nịnh bợ nửa mùa. Tôi thấy đời đáng yêu hơn.
Đưa ly lên hớp một miếng rượu lấy đà Cẩn nói tiếp. Lúc nói mắt him híp lại ra ráng:
-Nhưng nếu nghĩ kỹ ra thì ông bạn hớt tóc tôi như vậy là hục hặc với con nít.
H.. ừ…m.…
Có người cắt ngang câu chuyện, nói một cách hết sức vô duyên:
-Nhưng nếu hăm tám có sự cố với năm ba thì trai tráng bắt nạt bạn già mất rồi. Mà ông bạn già thành người lớn bắt nạt trẻ con...
Có người chêm vào làm câu chuyện nổ tung như một thiên pháo cù đinh nổ, tự hào có ta thì thế này thì thế nọ....
-Cái đấy cũng chẳng sợ quái gì với tiếng đời, nhưng ở ngay nhà của chủ hàng la ghim,
Nếu dựa vào lời nói của ông Tín như mọi lần lại đến khổ. Lúc đó chắc to tiếng dử dội: Hôm nay tôi là chủ nhà to hơn tất cả, thì ông bạn già coi chừng bỏ mẹ, nên ông bạn tôi bèn khiếp quá nín mất nhịn đi:
-Tất nhiên nhịn thì nhục.. ...Ac...ậc
Ông bạn nhát nhất trong đám, liếc qua trông chừng ông chủ nhà nói nhỏ nhanh một cách vội vàng, nếu ai không chú ý chưa chắc đã nghe kịp:
-Kể ra thì ông cũng chẳng nhục, nó cậy gần nhà, gần chuồng thì vinh gì.
Một ông nữa  ở đâu với Hà toác dẫn xác vô đã sớm phát âm. Tín nói tay gãi gãi bên mang tai:
-Cái tật của ông bạn già hay nóng, ông bớt nong nóng đi tí nào.
Một người bạn âm thầm ngồi trong tuốt góc xó nói nhỏ quá đến nỗi khi ông nói mọi người bèn phải im lặng:
-Cái ông bạn già của các ông này nhắc chi đến nhiều quá dậy, thấy phiền toái thì thẳng thừng đường ai nấy đi, gạc hẳn ra ngoài hơi đâu mà “ní nuận “, cái tật ông ấy thường gây lên ý thức làm mọi người ấm ức luẩn quẩn mãi, đêm về nằm nghĩ vừa lẩm bẩm buồn cười mà xấu hổ. Thằng con đen người buôn la ghim:
-Kính bố, xin phép các bác, các chú, cháu xin hỏi bác hớt tóc một câu đối “ uống rượu với gốc cây “......ậc..ậc...xin bác... đối cho
-Tao hở? hừm.....Trốn rượu tự nãy đến giờ. Khi  nghe thằng bé ra câu đối nhột dạ nâng cốc lấy lệ.  Ông ngẫm nghĩ nó đối câu này chơi mình:
-Thằng bé vâng to một tiếng nghênh cổ.
-Uống lỏng thì đối với ném đặc, rượu lỏng thì đối với lạc đặc, với cộng thì đối với ngoài trừ, gốc chồi sù thì đối với lỗ trũng phẳng phiu, cây chồi dương thì đối với giếng âm....ậc..ậc “.
Đây là câu chuyện xảy ra trong cuộc sống đời thường của một nhóm người gồm ông thợ may, thợ điện, người công an ấp, người chủ tiệm kem ông thợ hớt tóc kèm nhèm, một tiểu thương buôn bán rau củ quả đứa con trai tốt nghiệp dược bên cạnh và một anh chàng bán hàng xén.
 Ở đời phần đông người ta hay cường điệu hoặc thật hoặc giả của người. Có ông này được thừa hưởng chút tiền của từ phía đâu đó, thừa thời gian thích nói chuyện thật nhiều để làm dịp vun vào miệng vào thân, xoi mói tìm và để cho mọi người hiểu mình có chút tư tưởng suy nghĩ hay, lớn, về lá diêu bông. Và kẻ kia có chút tiền còm huênh hoang với cái mã mà ta có được, tưởng rằng suy ra ta phải hơn người, vênh vang với góc ba cạnh cần đi tìm cái thân quen đứa này kẻ nọ lật lờ nhờ nhưng không vả tạo vây trong suy đồi tiệm tặn tủn mủn lợi dụng ở bà đấy ông này, họ thường đắc chí rung đùi với anh kia chị nọ chỗ đứng trong xã hội, dương dương nhìn vật sở hữu mình có, mình sắm, được chẳng kém người, tưởng thế nào ai ai cũng đều kiềng nể hẳn hoặc dù gì cũng kiêng nể đôi chút.
Có đấng người lại ngông nghênh bản chất chút văn nghệ vàng khè của mình thực chất chỉ là lính bại trận, mân mê chút nghệ sỡi vô tiền khoáng hậu. Người cố hửu đàng bên thì dựa vào đám đông, lấy cớ và thời gian, rồi cũng trốn đám đông xé lẻ có dịp để thỏa mãn cái thèm dục vọng trong đám chị em buôn bán, tìm kiếm cái khang khác của từng loại cánh, loại lá, từng loại hoa, vạch bới ngửi từng mùi dị lạ để đêm về và những ngày sau đó đủ để hãnh diện với chính mình, đương nhiên nghiễm nhiên chịu vậy khi bị kềm kẹp dưới trướng của cặp đùi cũ của mụ vợ với hàng ngàn sự bận bịu.
Rồi thì có ông tướng ông thánh trệu trạo nhai chữ không vỡ, mang sách vở dở ra từng tờ  từng dòng làm cái bung xung cắt dán hoa ngôn ngữ này, chặt xẻo thiến cành hoè văn chương đó, từ mảng sách mới toe đọc không hết một chương, thuộc không trọn một từ, tung lên, gào lên bằng những ngôn từ cấp hạng mang nhiều âm nguyên thủy của thời sơ khai lộn nhộn trong đám đá, thổ vào trong đám đông, trong bữa tiệc, cốt làm rối mù trong thiên hạ huơ huơ trên mắt trên ngực dọa lòe cho một số người khiếp đảm lợm giọng, âu cũng là một lối, một mốt.
Tất nhiên có những người vì quá vị nể vì vui cũng thử chịu chơi chung cùng đám để rồi uất ức cho đến một ngày không chịu được bèn phải phát tiết gây âm, gầm rú lúc bấy giớ mới tỏ lộ chân tướng bản chất của thời hồng hoang. Tất cả nhóm người tập trung lại ngồi lấy rượu làm đấu pháp, ngôn ngữ nhớp nhúa làm con bài, chè chén đa sự, một nếp sống không nhiều lắm văn minh, nhưng lại nhan nhản xẩy ra trong cuộc sống hiện tại do con ma men xui khiến bởi đám quỉ rượu dẫn đường.
Cẩn nói vội như sợ ai cướp mất:
-Nhưng mà theo như lời thằng Khí...ấy nó nói... Cái gì cũng không bằng tiền. Đúng.. đúng.. đúng.... Tất cả gật gù hoặc trúng phóc một ai đấy, hoặc ừ cho qua vui vì hơi có chút síu lý lẽ.
Nghe Cẩn nhắc đến câu chuyện ra chiều ai cũng cảm thấy chí lý. Phía ngoài phụ thêm vào:
-Như thế hãnh diện biết bao. Những người  nhịn thì nhục, riết rồi cũng quen.
-Ậ.c..ậ…c.…
Những lúc ngấm ngáp  thừa mứa, tất cả lộ nguyên hình là những hình hài không phải thuở sơ khai nguyên thủy nhưng lại có thật trăm phần, trần trụi trơ trẽn giữa đám đông khôn lường, không  bị cái gọi là lương tâm dầy vò cắn rứt hoặc không còn đủ lý trí khách quan mà nhìn lại thân thể hiện tại. Oh!
Lúc này nói thì ra tôi là kẻ lắm điều nhưng thực tế tất cả vẫn đang diễn ra nhan nhản một cách vô phương cứu chữa. Cũng có thể là cách chơi thông thường của những lúc rảnh rỗi, của thường ngày văn vật. Thảng hoặc cho nó không phù hợp với thời thế chăng, cũng có thể.
Của những ngày tháng cuối mùa khi chiều dương đến gần trên tóc trên tuổi. Bóng dáng quạ vàng thấp thoáng làm che khuất những thời hy vọng hào hùng xa xưa của bao người, những nuối tiếc vương qua đời mang nhiều hy vọng nhưng qua rồi càng thấy thấm thía lúc kim ô ngập dần, dọa dẫm đờI, người để lại những nỗi ê chề của con người giống người với vạn vật.
Suy nghĩ cho cùng sống giữa đám vật chất mình vẫn chỉ là vật chất, đám đông vật chất không dành cho tri thức người, nhưng sống trong lũ người mình hiện hữu vật chất, với hư vô mình vẫn là vật chất vì mình chỉ có cái suy tưởng là không hình nhưng lại là sản phẩm của vật chất. Theo như vật chất không tồn tại với thời gian thì ta không tồn tại, vậy ta đành phải say? hàm hồ say, tiếp giao với đơn chất, với dạng chất mà người chẳng mấy lúc dùng, đành thúc thủ.
 
Tôi mượn một khúc thơ của TRẦN HẬU để kết bài này:
 
Ta ngồi lại vun sầu cao như núi
Câu chuyện trăm năm , chén rượu  giang hồ
Cuộc đời buồn như những dòng thơ
Mưa gõ nhịp phách sênh mờ ngọn bấc
Trái đất rộng mà chỗ ngồi quá chật
Ôi hỗn mang giành giật động thần linh
Lạnh vô cùng lạnh đến u minh
Ai rũ áo tang điền bên quán chợ
Ta ngồi lại góp gom nhiều trăn trở
Ta nhủ, chẳng luân hồi, mệnh số gì đâu
Kìa ai kia mài kiếm dưới trăng thâu
Hồn thép múa vang lừng câu nghĩa khí
Chí lớn vậy mà tàn như mộng mỵ
Ta đau chăng? Sao máu dậy trăm chiều
Ta buồn chăng? Sao trời bỗng tịch liêu
Tiếng tiêu khóc tán nhìn quân đệ tử
 
tháisan
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9