Địa chỉ những mạnh đời bất hạnh.
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 73 bài trong đề mục
Ngày Xưa Tím 28.03.2008 20:18:56 (permalink)
Cháu bé 4 tuổi bị bại não và người cha ôm yếu


Người cha dáng gầy gò, ốm yếu địu trên lưng đứa con nay đã bốn tuổi mà không thể đứng, không thể ngồi được, không nhận thức được những gì đang xảy ra xung quanh. Đó là hoàn cảnh bố con anh Phạm Tiến Vũ, cháu Phạm Tiến Hùng tại tổ Nam Thái, thị trấn Khánh Yên, huyện Văn Bàn, tỉnh Lào Cai.

Không nhà cửa, sức khỏe yếu nhưng hiện nay, anh Vũ vẫn phải thuê trọ từng ngày, vừa trông con, vừa đi làm thuê. Lấy người vợ thứ hai, năm 2002, anh mới có một con là cháu Phạm Tiến Hùng.

Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, thật không may mắn, khi mới sinh ra, cháu bị bại não bẩm sinh, trí nhớ chậm phát triển. Khi mang cháu đi khám, Bệnh viện huyện Văn Bàn, tỉnh Lào Cai kết luận cháu bị co cứng hai chân ở mức độ nặng, không có khả năng phát triển.


Năm nay, đã được 4 tuổi nhưng cháu vẫn không thể ngồi được, suốt ngày phải có người giữ. Cháu cũng không thể nói, nhận thức những điều xung quanh, suốt ngày chỉ biết cười vô thức.


Hoàn cảnh cháu đáng thương như vậy nhưng người mẹ đã nhẫn tâm bỏ rơi cháu. Bản thân anh Phạm Tiến Vũ (49 tuổi) trước đây từng là thanh niên xung phong của tỉnh Hà Giang. Mồ côi từ nhỏ, không gia đình, người thân, anh Vũ phiêu bạt rất nhiều nơi để kiếm việc nuôi con từ thợ mộc, thợ phu hồ...

Quê gốc anh ở Thạch Thất, Hà Tây nhưng anh đã lặn lội lên Lào Cai kiếm kế sinh nhai. Hiện nay, anh Vũ và cháu Hùng đang phải thuê nhà trọ tại tỉnh Lào Cai. Hàng ngày, anh vừa đi làm thuê, vừa phải địu theo cháu Hùng, nhưng sức khỏe quá yếu, anh thường xuyên ốm đau. Những lúc như vậy, anh đều phải nhờ đến sự giúp đỡ của hàng xóm, láng giềng.

Hoàn cảnh bố con anh Vũ, cháu Hùng vô cùng khó khăn. Bố con anh Vũ đang rất mong nhận được sự giúp đỡ của bạn đọc, những tấm lòng hảo tâm.

Mọi sự giúp đỡ xin gửi về địa chỉ: Phạm Tiến Vũ (tổ Nam Thái, thị trấn Khánh Yên, Văn Bàn, Lào Cai (nhà anh Vũ thuê trọ) hoặc Báo CAND, 66 Thợ Nhuộm, Hoàn Kiếm, Hà Nội.

TIN BÁO CAND
#16
    Ngày Xưa Tím 28.03.2008 20:21:44 (permalink)
    quote:

    Mình vừa dịch xong bản tin trên sang tiếng Anh định sẽ đưa lên hội từ thiện ROMAC (Rotery Oversea Medial Aides for Children) chuyên giúp trẻ em khuyết tật về mặt y tế. Chỉ mới đây thôi, mình nhận được tin Viện Răng-Hàm-Mặt tại Hà Nội sẵn sàng hỗ trợ, giúp đỡ em Lài chữa bệnh. Mình rất mong với tấm lòng bác ái của các bác sĩ giải phẫu sẽ biến giấc mơ của Lài thành sự thật: giấc mơ được đến trường như những cô gái bình thường.


    Chào Apha !
    Cám ơn tấm lòng của bạn thật nhiều ,mong rằng bạn dịch ,dịch thật nhiều những mảnh đời bất hạnh như vầy để đưa tin lên hội từ thiện ROMAC ,cũng như nhiều hội từ thiện quốc tế khác.
    Cùng nhau xoa dịu giúp sức bạn nhé ,dù mỗi người chỉ là "một giot nước".Mình cũng đã nhận tin và cũng mong ước ca phẫu thuật cho em Lài sẽ thành công.
    Vui bạn hen...!
    #17
      Ngày Xưa Tím 28.03.2008 20:24:05 (permalink)
      Cô bé tật nguyền muốn làm cô giáo..!
       







      Bé Nguyễn Thị Diệp đang học bài. (Ảnh: Đình Lộc)

       - “Hàng ngày nhìn các bạn reo đùa, vui chơi con tủi thân lắm, cứ ước mình cũng lành lặn để được nô giỡn trên sân trường. Con muốn sau này trở thành cô giáo để dạy chữ miễn phí cho các bạn bị tàn tật như con”.

      Một ước mơ thật giản dị nhưng không dễ thành hiện thực đối với cháu Nguyễn Thị Diệp (sinh năm 1998) hiện là học sinh lớp 3, Trường Tiểu học Diễn Thành, huyện Diễn Châu, Nghệ An.
      Không có bàn tay, bàn chân

      Khi Diệp mới ra đời, hai chân cháu bị cụt gần đến đầu gối, hai tay tròn lẳn không có bàn tay. Lúc bé lên 4 tuổi, tay trái em mọc được ngón trỏ. Bố mẹ Diệp là cựu bộ đội thời bình. Có lẽ em bị ảnh hưởng chất độc da cam từ ông nội Nguyễn Văn Ba, một quân nhân chiến đấu tại chiến trường miền Nam từ năm 1968 đến 1975.

      Sau khi sinh Diệp, bố mẹ em vào Nam làm thuê, gửi con cho ông bà nội nuôi nấng. Mẹ Diệp lâm bệnh nặng, khoản tiền ít ỏi làm được đều dành để lo chạy chữa bệnh. Hiện bố mẹ em chưa có nhà ở. Năm ngoái, bà nội Diệp qua đời, nhưng bố mẹ em cũng không có tiền tàu xe về quê chịu tang mẹ và thăm con. Từ nhỏ Diệp sống trong cảnh thiếu hơi bố mẹ. Cô bé lê la bò trườn khắp nhà. Một hôm, ông nội Diệp xin về một cuốn sách cũ lớp 1 để cháu xem hình cho khuây khỏa. Không ngờ, Diệp đòi ông cho hòn than rồi nằm bẹp dưới nền nhà dùng hai cùi tay cụt kẹp chặt mặm môi vẽ. Ông nội chỉ chữ nào Diệp thuộc chữ đó rồi nằng nặc đòi ông cho đến trường.



      Dù chỉ có hai cùi tay, bé Diệp vẫn cố gắng làm Toán, tập viết chữ. (Ảnh: Đình Lộc)
       
      Thương cảm trước một bé gái tật nguyền hiếu học, được sự nhất trí của hiệu trưởng Trường Tiểu học Diễn Thành, cô Cao Thị Mai Hoa mạnh dạn nhận Diệp vào lớp mình, kiên trì dạy cháu tập đọc tập viết kiêm luôn bảo mẫu. Những ngày đầu, Diệp cắn môi đến tóe máu, khuôn mặt tím tái vì đau khi cặp bút vào tay để viết. Cặp hòn than hòn phấn khó một, cặp cây bút khó mười nhưng cô bé kiên gan chịu đựng, mồ hôi túa ra như tắm, bụng đói lả vẫn không thả bút khi chưa viết thành chữ. Ban đầu, Diệp bị các bạn trong lớp gọi là “con què”, “con cụt. Rồi dần dà được cô chủ nhiệm nhắc nhở, các em lại thay nhau cõng Diệp vào lớp, ra chơi, đi vệ sinh…
      Gắng tập đi để mong làm cô giáo  dù trời mưa hay nắng, ngày ngày trên chiếc xe đạp cà tàng, ông nội Diệp đều đặn đưa đón cháu đi học. Ở lớp, Diệp được các bạn yêu quý tận tình giúp đỡ, giáo viên toàn trường đùm bọc yêu thương góp nhau cho em sách vở, bút viết, quần áo.

      Nghị lực phi thường của cô học trò nhỏ được đến bù xứng đáng, Lớp 1, lớp 2 và kỳ 1 lớp 3, Diệp luôn là một trong những trò đứng đầu lớp, liên tục đạt học sinh tiên tiến, học giỏi đều các môn. Đặc biệt em viết chữ rất đẹp, luôn được những điểm 10 trong môn tập viết.

      Trong ngôi nhà tiêu điều, ông nội Diệp rơi nước mắt khi kể chuyện về cháu. Đêm giao thừa Tết vừa rồi, ông mừng tuổi cho cháu 2 ngàn rồi hỏi cháu ước gì. Diệp bảo: “Cháu muốn trở thành cô giáo để thương học trò như thầy cô trường cháu”. Ông vô tình nói “muốn đi dạy phải đứng được, như cháu thì chịu”. Vậy là bé Diệp cứ đòi ông đẽo chân gỗ để em đi lại. Bé đòi riết và ông đã đưa cháu ra bệnh viện ngoài Hà Nội và Diệp được lắp miễn phí đôi chân nhựa.

      Từ đó, cứ ngoài giờ đi học, Diệp lại nhờ ông lắp chân vào để em tập đi. Nhiều khi thấy cùi chân cháu bị rách da tóe máu, ông nội không cho Diệp tập đi nữa nhưng em không chịu, vẫn kiên gan bám mép giường tập đứng lên. Nhưng vì sức yếu, em trụ được bị ngã liên tục.

      Gắng từng tý một, đến nay Diệp đã tự đứng vững trên đôi chân nhựa và tự bước được 4 bước. “Nghỉ hè, con sẽ chuyên tâm vào tập để sau này di chuyển được trên bục giảng”, bé Diệp thổ lộ mong ước.

       
      TIN DÂN TRÍ (Thứ sáu.28/03/2008)
       

      Địa chỉ  chia sẻ và giúp đỡ bé Nguyễn Thị Diệp xin liên hệ :
      1. Quỹ Nhân Ái - Báo Khuyến học & Dân trí - Số 2/48 Giảng Võ, Ba Đình, Hà Nội; Điện thoại: 04. 7366491 (máy lẻ 403).
      2. Cô Trần Thị Bích Thuỷ - Hiệu phó Trường tiểu học Diễn Thành, Diễn Châu, Nghệ An: 098. 321.7018
      Điện thoại trường tiểu học Diễn Thành, Diễn Châu, Nghệ An: 0383862.210



      #18
        Ngày Xưa Tím 28.03.2008 20:27:51 (permalink)
           Gia đình ông Xuyến mong chờ những tấm lòng nhân ái


        Ông Lưu Vĩnh Xuyến (55 tuổi) ở 242/6 Thoại Ngọc Hầu, phường Phú Thạnh, quận Tân Phú, TPHCM bị bệnh tiểu đường gần 10 năm nay.

        Do không có tiền chữa trị kịp thời nên bệnh ngày càng nặng thêm và gây biến chứng nhiều bệnh khác: suy thận mãn tính, nhiễm phổi... Là lao động chính trong gia đình có mẹ già hơn 90 tuổi, hai đứa con đang học, vợ bán rau xe đẩy ở chợ Trần Chánh Chiếu, ông Xuyến đã phải lao động cực nhọc để lo cho gia đình.

        4 năm trước, do bệnh tiểu đường nặng nên ông bị cưa mất một chân, bàn chân còn lại phải mổ nhiều lần, sức khỏe ông Xuyến suy yếu dần, không còn làm được gì. Hơn 1 năm nay ông phải chuyển hẳn vào Bệnh viện Chợ Rẫy để ở, vợ ông phải nghỉ chợ để chăm ông. Mẹ ông vì lo cho con nên cũng đổ bệnh, còn hai đứa con không thể tập trung vào việc học được. Bác sĩ cho biết, để sức khỏe hồi phục dần, ông Xuyến phải chạy thận và truyền máu 3-4 lần/tuần trong thời gian dài, chi phí mỗi lần 500.000 - 1.300.000 đồng, chưa kể tiền thuốc men và chi tiêu hàng ngày. Gia đình vốn đã khó khăn nay càng khó khăn hơn.

        Hoàn cảnh gia đình ông Xuyến rất thương tâm. Mong các ngành chức năng, các cơ quan đoàn thể, tổ chức, cá nhân từ thiện gần xa mở rộng vòng tay nhân ái để chia sẻ khó khăn với gia đình này.

        TIN ĐỊA CHỈ NHÂN ĐẠO.

        Địa chỉ giúp đỡ : 242/6 Thoại Ngọc Hầu, phường Phú Thạnh, quận Tân Phú, TPHCM

        #19
          Ngày Xưa Tím 28.03.2008 20:30:47 (permalink)
           10 năm bị bệnh sống trong bóng tối một mình



          Năm 1993, chị Nguyễn Thị Thanh Hà, 43 tuổi, ở tổ 7 khu tập thể Đường sắt 6 - thuộc phường Thạch Gián - Thanh Khê - Đà Nẵng mang thai ba tháng thì bị u não phải mổ. Sau ca mổ, chị bị mù cả hai mắt, nói không được. Khi con được bốn tuổi thì chồng lấy vợ khác, đem theo đứa con. Từ đó đến nay đã hơn 10 năm chị Hà sống trong bóng tối một mình với bệnh tật, nghèo khổ.



          Trước đây, chị Hà là công nhân nấu ăn hợp đồng cho Công ty Đường sắt Đà Nẵng. Sau khi bị mù, chị ở nhà, không có chế độ gì, chỉ sống nhờ vào 150.000đ/tháng của chính quyền giúp đỡ. Nhà không có tiện nghi sinh hoạt, chỉ một chiếc giường, một chiếc ghế hư, một bóng đèn tròn không bao giờ đỏ. Mỗi ngày chị nấu ăn một lần ăn cả ngày.

          Anh bạn công tác ở Văn phòng UBND thành phố cùng đi với tôi đến thăm chị động lòng chạy mua tặng chị một chiếc radio nhỏ để chị nghe cho đỡ buồn.

          Gia đình chị ở huyện Đông Anh, Hà Nội, bố mẹ đều qua đời, anh chị em đều nghèo khổ nên không ai cưu mang, giúp đỡ chị. Hơn 10 năm nay chị ăn uống, sinh hoạt kham khổ lại bị tê nửa người bên phải, ngón tay bị co quắp trông thật thảm thương. Nếu không có ai giúp đỡ, chăm sóc thì sớm muộn chị sẽ bị bại liệt toàn thân.

          Trước hoàn cảnh của chị Hà, rất mong những tổ chức, cơ quan, đoàn thể, cá nhân có lòng từ thiện sớm chia sẻ nỗi bất hạnh của chị, giúp chị chữa bệnh và tạo điều kiện để chị sống những ngày còn lại được tốt hơn.

          ĐỊA CHỈ NHÂN ĐẠO.


          #20
            Ngày Xưa Tím 28.03.2008 20:33:13 (permalink)
              Nỗi đau chồng chất nỗi đau

            Nỗi đau khi nhìn thấy mẹ gặp nạn mà không thể làm gì để rồi mất mẹ, thêm vào đó là bà nội bị thương trong vụ lở núi đá. Đau đớn, vật vã bên quan tài mẹ trong căn nhà đã cũ trong khi bố đi làm thuê ở xa không về kịp để tiễn đưa mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng, tiếng khóc của 3 anh em Tùng lại càng trở nên nhức nhối, ai oán.


            Chị Lê Thị Quyên, nạn nhân trong vụ sập đá tại lèn Nậy, thị trấn Hoàng Mai, Quỳnh Lưu, Nghệ An qua đời, để lại 3 con nhỏ. Cháu lớn nhất là Nguyễn Viết Tùng, 14 tuổi, đã nghỉ học. Hai em của Tùng là Nguyễn Viết Đoàn, 12 tuổi (hiện đang học lớp 6) và Nguyễn Thị Duyên, 9 tuổi (học lớp 2).


            Khi mẹ còn sống, học chưa xong lớp 7 là Tùng đã phải xin nghỉ học để ở nhà theo mẹ đi làm đá, góp thêm tiền mua sách, vở cho các em. Thật đớn đau là ngay trong chiều 12/1, Tùng đã phải chứng kiến cái chết bi thương của chính mẹ mình.

            Khi một số công nhân lái xe chở đá nhìn thấy khối đá lớn đang rạn nứt và sập, đã hét to gọi mọi người đang lao động ở bến đá cùng chạy. Tùng và bà nội (cùng làm thuê bốc đá) vừa chạy vừa gọi mẹ.

            Nhưng thật không may, vì đứng ở vị trí gần máy nghiền đá nên chị Quyên đã không nghe thấy rõ tiếng gọi của con trai mình. Mãi đến khi thấy đá lăn, cuống cuồng chạy nên chị Quyên đã vấp ngã. Tảng đá to hàng chục tấn đã đè nát người chị trước cái nhìn bất lực của cậu con trai.



            Hai nỗi đau đến cùng một lúc với cậu bé mới tròn 14 tuổi: Nỗi đau mất mẹ và khi nhìn thấy mẹ gặp nạn mà không thể làm gì, nỗi đau bà nội bị thương trong vụ lở núi đá. Đau đớn, vật vã bên quan tài mẹ trong căn nhà đã cũ trong khi bố đi làm thuê ở xa không về kịp để tiễn đưa mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng, tiếng khóc của 3 anh em Tùng lại càng trở nên nhức nhối, ai oán.


            Xóm 9 Tân Hùng dưới chân lèn Nậy vốn nổi tiếng về cái sự nghèo. Gia đình Tùng lại nằm trong số những trường hợp nghèo… đặc biệt. Nhà chỉ có 2 sào ruộng nhưng lại nằm ở vùng cao, đá nhiều hơn đất nên quanh năm mất mùa. Mỗi năm 8 tháng nhà Tùng phải đi mua gạo.

            Vì gia cảnh quá khó khăn, bố Tùng là anh Nguyễn Viết Toàn phải đi làm thuê xa với mong muốn có thể sắm cho vợ con cái tivi đen trắng, sửa lại mái nhà đã cũ nhưng do sức khỏe yếu, thường xuyên ốm đau, bệnh tật, lại không làm được việc nặng nên hàng tháng anh cũng chưa có tích luỹ để gửi về nhà.

            Mấy lần quyết định bỏ vùng đất Gia Lai để về quê nhưng rồi anh lại cố nán lại thêm ít tháng với hy vọng có thể kiếm cho vợ con cái Tết. Toàn bộ chi phí lo trang trải cuộc sống phụ thuộc vào tiền thù lao ít ỏi từ việc sàng, sảy đá của chị Quyên và việc bốc, vác đá của Tùng.


            Mất đi người mẹ, chỗ dựa tinh thần và cũng là lao động chính trong nhà nên 3 anh em Tùng hiện đang lâm vào hoàn cảnh rất khó khăn. Chưa đủ tuổi lao động, lại không có tay nghề nên Tùng không biết làm gì trong những ngày sắp tới. Trong nhà lại không có bất kỳ tài sản nào có giá trị trên 100 nghìn. Hai em thì đang nhỏ dại và đều còn đi học.


            Bố Tùng vì thương tiếc vợ, sức khỏe lại yếu nên đang ốm nặng, chưa thể giúp được gì cho các con. Bà nội của Tùng là bà Nguyễn Thị Nhẫn, hiện vẫn phải điều trị tại bệnh viện. Bà ngoại thì cũng đã gần 80 tuổi, các cô, các chú ai cũng nghèo, chỉ có thể giúp các cháu về mặt tình cảm chứ không thể hỗ trợ gì về kinh tế.

            Với hoàn cảnh hiện tại, Đoàn và Duyên - hai em của Tùng cũng không thể tiếp tục tới trường trong khi bố đang bị ốm nặng. Rất mong sự quan tâm, chia sẻ và giúp đỡ của các tổ chức xã hội, các nhà hảo tâm đối với 3 anh em cháu Nguyễn Viết Tùng, giúp các cháu vượt qua khó khăn và nỗi đau mất mẹ, ổn định tinh thần và cuộc sống, tiếp tục duy trì được việc học.

            Mọi sự giúp đỡ xin gửi về Quỹ Xã hội - Từ thiện Báo Công an nhân dân, 66 Thợ Nhuộm, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội hoặc anh Nguyễn Viết Toàn, xóm 9 Tân Hùng, thị trấn Hoàng Mai, Quỳnh Lưu, Nghệ An.

            Tín Báo CA TP.

            #21
              Ngày Xưa Tím 28.03.2008 20:59:05 (permalink)
                           Có một nhóm như Hoa Sữa…
               






              Các thành viên của nhóm Hoa Sữa đang nhặt kim tiêm
               - Vào các ngày thứ bảy người ta thường thấy từ ba đến bốn người, trẻ có, già có âm thầm cúi khom mình bên những vệ đường, công viên, bệnh viện... quanh khu Văn Chương (HN). Họ là những thành viên của nhóm Hoa Sữa đang nhặt nhạnh bơm kim tiêm làm sạch đường phố.

              Quan trọng hơn là: “Chúng tôi muốn giảm tới mức tối thiểu nguy cơ lây bệnh cho người dân từ những đồ vật giết người đó”, anh Tr, thành viên của nhóm nhặt kim tiêm bày tỏ quan điểm.
               
              Chỉ mong sao không còn HIV
               
              Sáng sớm, chúng tôi có mặt tại căn nhà số 46 Lương Sử B, Văn Miếu, quận Đống Đa là nhà riêng của chị Phương Thanh, trưởng nhóm và cũng là trụ sở của nhóm Hoa Sữa (nhóm tự lực của người có HIV) để cùng các thành viên ra quân đi nhặt bơm kim tiêm...
               
              Trên hầu hết tuyến đường của phường Văn Chương chúng tôi đều đặt chân qua, trước mặt là rải rác kim tiêm, sau lưng là những con đường sạch bóng. “Mình chỉ mong sao số lượng kim tiêm trên đường ngày càng ít đi, vì như thế đồng nghĩa với việc số người tiêm chích cũng đang giảm dần”, chị L bộc bạch. 
               
              Hoạt động nhặt bơm kim tiêm chỉ thực hiện vào các ngày thứ bẩy hàng tuần, còn có một hoạt động được thực hiện đều đặn mỗi buổi sáng của nhóm đó là mang cháo cho bệnh nhân. Chiều nào cũng thế, các chị đi mua thịt, sườn về và hầm cho nhừ.

              Hàng ngày chị L và chị Phương Thanh đã dậy từ lúc 5 giờ sáng, nấu chín cháo và nhẹ nhàng cho vào một cái thùng lớn để bẩy giờ mang tới cho các bệnh nhân đang điều trị HIV ở bệnh viện Đống Đa.

               
              Anh QC nhẹ nhàng đón bát cháo nóng từ tay chị L, đưa lên miệng thổi nhẹ nhàng, xúc động kể: “Chúng tôi ở đây không phải ai cũng có gia đình chăm sóc, do đó mỗi bát cháo là những món quà quý giá mà nhóm Hoa Sữa đã mang đến cho chúng tôi”.
               

              Ân tình không kể xiết
               
              Bà mẹ già khoảng 60 tuổi đang ngồi bón cháo cho cậu con trai của mình trong một căn phòng nhỏ của gia đình chị Phương Thanh. Anh con trai có tên là Q, 29 tuổi không thể nói chuyện mà chỉ ngồi im nghe bà mẹ già ngồi kể lại thân phận của hai mẹ con cho tôi nghe. 
               
              Hoàn cảnh gia đình anh rất khó khăn, anh Q là con thứ hai trong một gia đình có ba người con, bố bị bệnh phải nằm liệt giường. Bảy năm trước, anh Q sa ngã theo đám bạn xấu chơi bời và mắc nghiện. Không lâu sau anh bị nhiễm HIV, gia đình không có nhiều tiền nên mãi tới khi phát bệnh nặng gia đình mới đem anh tới bệnh viện điều trị.

              Tại đây, anh được chị Phương Thanh và nhóm Hoa Sữa cho cháo và chăm sóc rất nhiệt tình. Một thời gian sau anh ra viện trong tình trạng sức khỏe còn yếu. Chị Phương Thanh lại hàng ngày tới gia đình anh Q truyền dịch, mua thuốc chữa trị và trích tiền quỹ của nhóm, kêu gọi lòng hảo tâm của mọi người để giúp đỡ gia đình.

               




              Chị Thanh (thứ 2 từ trái sang) cùng các thành viên nhóm Hoa Sữa đi chăm bệnh nhân có HIV 
               
              Chị PTH, quê ở Bắc Ninh là thành viên của nhóm Hoa Sữa đã được hai năm. Giờ đây khi căn bệnh của chị đã quá nặng chị phải xuống với nhóm Hoa Sữa để điều trị. Khi chị mới bắt đầu xuống, gần như sức khỏe đã bị con vi rút HIV vắt kiệt, hai chân sưng vù, bụng cứng như đá. Sau hơn một tuần chị được nhóm điều trị giờ thì sức khỏe của chị đã tốt lên rất nhiều. Chị H tâm sự: “Nói về nhóm Hoa Sữa thì không thể có từ ngữ nào diễn tả nổi. Nếu không có chị Phương Thanh và anh em trong nhóm thì tôi đã không thể sống sót tới bây giờ”.
               
              Có rất nhiều thành viên trong nhóm đã từng được nhóm động viên và cho đi cai nghiện, thế mà lúc về được một thời gian thì lại mắc nghiện trở lại. Chị Phương Thanh cho biết: “Có nhiều thành viên mắc nghiện tới ba lần, có người đi cai nghiện nhiều tới mức tôi không thể nhớ được là đã bao nhiêu lần phải đi cai nữa. Đây là điều mà tôi luôn trăn trở vì đã không thể đưa họ thoát khỏi cái chết trắng”.
               
              Chị Phương Thanh và những thành viên trong nhóm vẫn còn nhớ như in câu chuyện chăm sóc một em bé mồ côi. Hôm đấy bệnh viện Bạch Mai nhặt được một cháu bé khoảng năm tháng tuổi trong tình trạng ốm yếu. Do không có ai chăm sóc nên nhóm đã phải thay nhau túc trực chăm sóc cháu bé 24/24 giờ. Sau khi cháu bé đã khỏe mạnh, cứng cáp thì nhóm mới chuyển cháu lên trung tâm O2, nơi chăm sóc trẻ bị bỏ rơi. Đối với các cháu nhỏ của các thành viên thì thường xuyên được cung cấp sữa, trợ cấp tiền học hành hàng tháng.
               
              Vi rút HIV đâu ngăn được tình yêu
               
              Chị Phương Thanh vẫn đến từng nhà chăm sóc bệnh nhân có HIV, sau khi chăm sóc tận tình thì chị thường động viên các bệnh nhân tham gia vào nhóm để nhóm có điều kiện chăm sóc được nhiều hơn. Khi các bệnh nhân này khỏe mạnh trở lại thì lại đi chăm sóc các thành viên khác có sức khỏe yếu hơn. Dần dà nhóm Hoa Sữa ngày càng lớn lên.
                                                                           
              Hoa Sữa không phải là một dự án được tài trợ từ các tổ chức mà chủ yếu được chị Phương Thanh xin tài trợ từ lòng hảo tâm của các cá nhân trong và ngoài nước. Hàng tháng, các thành viên của nhóm cũng trích ra 1/10 tiền trợ cấp của mình để làm quỹ cho nhóm hoạt động. Nếu đột xuất trong nhóm có người cần nhiều tiền để mua thuốc điều trị thì nhóm lại quyên góp những đồng tiền ít ỏi của mình để giúp đỡ. Chị T kể lại “ Có nhiều thành viên ngày hôm qua còn đi phát cháo, hôm nay đã vĩnh biệt mọi người...”.
               
              Có lẽ điều vui mừng nhất mà mỗi thành viên trong nhóm Hoa Sữa đều cảm nhận được đó là, tại nhóm thì nhiều thành viên đã nảy sinh tình cảm và kết duyên thành vợ chồng. “Họ có chung một số phận, một cảnh đời và họ đã kết hợp lại với nhau để cuộc sống được ấm áp hơn”, chị Phương Thanh tâm sự.
              TIN DÂN TRÍ (Thứ 5.27/03/2008)
              ***
              ****
                Hoa Sữa được thành lập vào ngày 8/8/2004 do chị Phương Thanh làm trưởng nhóm. Hiện nay nhóm có 64 thành viên được chia thành nhiều tổ nhỏ gồm, tổ nhặt bơm kim tiêm, nấu cháo, rửa xe, chăm sóc...
               
              Các thành viên của nhóm đến từ nhiều tỉnh khác nhau trong cả nước từ Hà nội tới Bắc Ninh, Hải Phòng, Quảng Ninh...
               
              Các thành viên cũng đang làm nhiều công việc khác nhau, có người là chủ một doanh nghiệp lớn, có người làm nghề xe ôm, thợ sửa xe... Những thành viên ở xa thì mỗi tháng chỉ phải sinh hoạt một lần còn khi nào căn bệnh tái phát thì lại lên Hà Nội để các thành viên chăm sóc. 
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.03.2008 21:01:31 bởi Ngày Xưa Tím >
              #22
                Ngày Xưa Tím 02.04.2008 12:57:08 (permalink)




                     Sinh ra đã mang bệnh hiểm nghèo



                (Thứ ba ,  01/04/2008, 00:55)







                   Vợ chồng anh Lê Quốc Trầm (ngụ 42/8 Đỗ Thừa Luông, phường Tân Quý, quận Tân Phú) mới sinh con trai đầu lòng đã mang căn bệnh hiểm nghèo: ngực lõm. Thông thường lồng ngực phải cong ra thành bộ khung bảo vệ tim, phổi. Bé Lê Tâm (ảnh) bị dị dạng lồng ngực, xương ức quay ngược vào trong tạo thành một vết lõm sâu ngay giữa ngực, chèn ép tim làm cho bé khó thở, lúc nào cũng thở dốc rất mệt. Vợ chồng anh Trầm đều là công nhân, đồng lương eo hẹp chỉ đủ trang trải cuộc sống, bà con lối xóm thương xót giúp đỡ cũng không thấm vào đâu. Các bệnh viện chuyên khoa ở thành phố như Nhi Đồng, Hòa Hảo, Chợ Rẫy đều đề nghị phải phẫu thuật nhưng anh chị không thể kiếm đâu ra mấy chục triệu đồng nên lại ôm con về nhà. Xét nghiệm mới nhất cho biết xương lồng ngực của bé Tâm phát triển mạnh vào trong, đẩy tim lệch sang một bên, đường máu cơ tim bị tắc nghẽn, nếu không phẫu thuật gấp thì cơ hội sống của bé Tâm rất mong manh. Biết rằng thời gian không chờ đợi nhưng vợ chồng họ cũng chẳng biết phải làm thế nào, trong căn nhà chỉ nghe tiếng thở dài não nuột của hai vợ chồng và tiếng bé Tâm khò khè mỗi ngày một thắt ruột thắt gan. Hiện nay bé Tâm đang điều trị tại Bệnh viện Phương Đông (79 Thành Thái, P14Q10), giữa tháng 3 vừa qua bệnh viện chuẩn bị hội chẩn thì bé Tâm lại bị lở miệng dẫn đến nhiễm trùng.
                Đứa con là tài sản lớn nhất của người làm cha, làm mẹ. Mong bạn đọc chung tay giúp đỡ vợ chồng anh Trầm, giúp bé Tâm sớm được phẫu thuật, giành lại sự sống.
                 
                Tin Báo CATP
                Địa chỉ giúp đỡ :42/8 Đỗ Thừa Luông, phường Tân Quý, quận Tân Phú
                                      
                #23
                  Ngày Xưa Tím 02.04.2008 13:04:31 (permalink)




                  Xin giúp anh Dũng vượt qua hoạn nạn.












                        Cách đây một năm, trong lần chở vợ con từ Bà Rịa - Vũng Tàu lên Biên Hòa thăm người em đang ốm nặng, Hoàng Ngọc Dũng (ảnh) đã bị một người say rượu tông xe máy vào khiến anh bị chấn thương sọ não và mất 60% sức khỏe. Trước khi bị tai nạn, Dũng từ quê vào TP. Vũng Tàu thuê nhà, đồng lương công nhân ít ỏi chỉ đủ trang trải cuộc sống hàng ngày cho hai vợ chồng và con nhỏ mới sinh năm 2006. Hoàn cảnh gia đình nghèo khó, cộng với vết thương quá nặng nên gia đình phải chạy vạy vay mượn mới có tiền để phẫu thuật lần thứ hai cho Dũng. Nhưng sự hy vọng bình phục càng ngày càng trở nên mong manh, vì nay anh lại bị nhiễm trùng vết mổ. Các bác sĩ nói phải mổ lần nữa để cứu Dũng không bị mất trí nhớ. Để được lắp sọ nhân tạo, phải có 35 triệu đồng, trong khi nợ cũ vẫn chưa trả hết, khó khăn lại chồng chất khó khăn. Cha làm bảo vệ ở quê đã về hưu, mẹ Dũng rày đây mai đó đi bán vé số, vợ và đứa con tội nghiệp giờ phải về nương nhờ bên ngoại. Còn người gây ra tai nạn hoàn cảnh cũng nghèo khó nên chỉ bồi thường được một phần chi phí. Hiện nay, có một gia đình ở TP. Biên Hòa (số nhà E169 tổ 3, KP5, phường Long Bình, TP. Biên Hòa) cảm thương với hoàn cảnh nên đã cho Dũng ở nhờ. Trong những ngày này Dũng lúc nào cũng sống trong lo sợ và đau khổ trước nguy cơ mình không còn nhớ được và nhận biết được gì, rồi đứa con nhỏ dại ai sẽ chăm sóc, nuôi nấng? Mong những tấm lòng hảo tâm của bạn đọc cứu giúp cho Dũng vượt qua được hoàn cảnh nguy khốn này.
                   
                  Tin Báo CATP


                  #24
                    Ngày Xưa Tím 05.04.2008 10:16:41 (permalink)
                                       LỜI CẢM ƠN...!
                     
                         Trước hết xin chân thành cảm ơn BĐH diễn đàn VNTQ.
                         Xin thật lòng cảm ơn những thành viên,những bạn đọc đã email cho Ngày Xưa Tím.Như đã nói ở trên, VNTQ là diễn đàn tình bạn ,phi lợi , dd chỉ đăng những địa chỉ ,những mảnh đời bất hạnh,những họat động từ thiện của dd của xã hội.Sẽ không dính dáng gì đến tiền ,vật chất mà các thành viên ,các bạn đọc đã có lòng giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh này.
                         Hãy liên lạc trực tiếp những địa chỉ các bạn muốn giúp đỡ ,(vì mỗi mảnh đời đều có đăng địa chỉ rõ ràng ) hoặc Hội Từ THiện tp HCM ,bạn nhờ chuyển cho mảnh đời nào bạn muốn giúp đỡ ,nơi này họ sẽ chuyển đến tận nơi mà bạn nhờ giúp.
                          Xin chân thành cảm ơn cảm phục những tấm lòng cao cả của các bạn.Bên cạnh những cái đẹp niềm vui của cuộc đời ,còn đâu đó rất nhiều những bất hạnh ,đau thương và nước mắt.Có thể mỗi tấm lòng chúng ta chỉ là mỗi hạt cát trong bờ biển hạt cát cuộc đời.Nhưng chúng ta cũng hãy tự hào vì mình cũng là một hạt cát nằm trong bờ biển đó.Hạt cát của tình thương ,hạt cát của lòng nhân ái.
                            Một lần nữa xin được cảm ơn ,cảm ơn tất cả....
                     
                    P/S : Đã trả lời mail cho các bạn ,và xin post ở đây cho những ai có lòng muốn giúp đỡ cùng làm các bạn nhé.
                    #25
                      Ngày Xưa Tím 08.04.2008 14:34:30 (permalink)
                           HÃY CỨU CHÁU BÉ BỊ TIM BẨM SINH !
                       
                          Chị Phạm Thị Ràu (1981), thôn Hòa Hiệp xã Bình Tường (Tây Sơn, Bình Định) bị dị tật bẩm sinh, cẳng tay phải co, cụt ngắn lại so với cẳng tay trái, chị bồng theo con trai đầu lòng Nguyễn Minh Thái 10 tháng tuổi đầu to, ngực dô to, da tím tái, còi cọc, thở gấp đi xin ăn.




                      Cháu Nguyễn Minh TháiTừ sau sinh, cháu nằm hết bệnh viện huyện Tây Sơn, xuống bệnh viện tỉnh... 10 tháng tuổi, tháng nào cháu cũng phải nằm viện từ 15-20 ngày. Hai vợ chồng nhịn ăn xin tiền bà con hàng xóm lo cái ăn cho con. Mẹ cũng chẳng có sữa cho con bú.
                      Được các bác sĩ khoa nhi Bệnh viện tỉnh quyên góp cho được ít tiền, chị đưa con ra bệnh viện Trung ương Huế khám.
                          Các bác sĩ kết luận chẩn đoán con chị bị “thông liên thất rộng, tăng áp lực phổi” với giấy báo mổ : 30.000.000 đồng. Chồng chị, anh Nguyễn Thanh Hiền (SN 1979) làm ruộng chung với mẹ có 4 sào đất, chị do dị tật cẳng tay không lao động nặng được, lại phải lo con ốm đau.
                            Trong đơn xin cứu con chị, được UBND xã Bình Tường ghi hộ anh chị “thật sự khó khăn, có sổ hộ nghèo của xã” anh chị lấy đâu có số tiền 30.000.000 đồng...
                            Đối với anh chị, tiền tàu xe ra Bệnh viện Trung ương Huế cũng phải đi xin, vay 1-2 triệu đồng đã vô cùng khó... Hàng ngày nhìn con chị nghẹn đau theo cơn đau tím tái khó thở của con. Mong những tấm lòng hảo tâm của bạn đọc giúp đỡ anh chị Ràu và cháu Thái trong hoàn cảnh khó khăn này.
                      Mọi sự cứu giúp cháu xin gửi về chị Phạm Thị Ràu, Đội 2, thôn Hòa Hiệp, xã Bình Tường.
                      hoặc: TP, Văn phòng miền Trung, 19 Ngô Gia Tự, TP Đà Nẵng, ĐT: 0511.3828039.
                      TIN VIỆT BÁO.8/4/08
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2008 17:53:40 bởi Ngày Xưa Tím >
                      #26
                        Ngày Xưa Tím 08.04.2008 15:03:03 (permalink)
                               Một Mái ấm của những mảnh đời bất hạnh!

                            Là một ngôi chùa nhưng lúc nào cũng rộn ràng tiếng trẻ em nô đùa, tiếng những cụ già trò chuyện bên khay trầu cho khuây khỏa nỗi buồn của tuổi xế chiều. Tại địa chỉ 392/1 Kinh Dương Vương phường An Lạc quận Bình Tân, chùa Từ Hạnh trở thành nơi nương tựa của những mảnh đời kém may mắn, những sinh linh bé nhỏ bị bỏ rơi hay những cụ già neo đơn.


                        Ngôi nhà chung của nhiều số phận
                        Con đường đến với chùa Từ Hạnh của mọi người không ai giống ai, mỗi người mỗi hoàn cảnh nhưng cùng là những câu chuyện đẫm nỗi buồn và nước mắt. Sư trụ trì chùa Thích Nữ Như Diệu cho biết, các em nhỏ được nuôi dưỡng tại chùa phần lớn bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ, có em cha mẹ nghèo quá nuôi không nổi nên gửi chùa nuôi giúp.
                        Nhiều em bị bỏ trước cổng chùa khi mới 1, 2 ngày tuổi, được các sư cô bế vào chùa nuôi nấng. Các sư kể, các bé thường bị mẹ bỏ lúc đêm khuya, nếu các sư nghe được tiếng khóc thì bế vào ngay trong đêm. Có bé sáng ra mới thấy, lúc đó đã bị kiến bu khắp người, da thịt lạnh ngắt. Bế bé vô các sư phải sưởi ấm, pha sữa nóng cho bé uống, chăm chút từng tý vì lúc này sức của bé rất yếu.
                             Cũng có hoàn cảnh cá biệt, cả mẹ lẫn con cùng vào chùa để nương náu. Chị Mùi quê ở Đồng Nai cùng 4 con vào chùa sống hơn 2 năm rồi. Chị vô đây để cho các con có chỗ ăn ở, học hành, còn chị làm công quả, giúp chùa chăm sóc các cháu. Chị kể khi chồng chị mất vì bệnh ung thư,  một mình chị vật lộn với cuộc sống để nuôi 4 con. Đến khi sức cùng lực kiệt vì bệnh tật mà lại lao lực quá sức, ở Đồng Nai không còn nơi nào nương tựa, chị đã nghĩ đến cái chết. Nhưng nghĩ lại: “Mình chết thì ai nuôi con, chúng nó sẽ ra sao?” chị lại gượng dậy.
                            Một hôm nghe người ta mách, chị cùng các con tìm đến chùa Từ Hạnh. “Từ đó đến giờ, 5 mẹ con không phải ngày đêm lo lắng ngày mai mình lấy gì để ăn, làm sao mà sống cho qua ngày”, chị Mùi nghẹn ngào. Còn chị Khoa quê tận Phan Thiết cũng vào chùa gần 1 năm nay cùng 2 con. Chị bị chồng bỏ, gia đình bên nội lại không nhận các cháu. Chị dắt các con vô TPHCM làm thuê kiếm sống, một mình làm quần quật chị cũng không thể nuôi nổi 3 mẹ con ở nơi thành phố đắt đỏ này. Nhìn các con không được học hành, sống cuộc sống lay lắt mà lòng người mẹ đau quặn thắt. Năm ngoái chị nghe nói đến chùa Từ Hạnh, thế là chị đánh liều đến xin sư cô cho ở. 2 con chị được học chữ ở lớp tình thương do chùa mở, chị phụ giúp chùa chăm nom các cháu.
                        Các cụ già sống ở chùa hầu hết đều neo đơn, hoặc  có con thì chúng cũng nghèo quá nuôi không nổi. Bà Hai (78 tuổi) là người ở thành phố này, có một con nhưng “con không thể nuôi nổi nên mẹ phải nương tựa cửa chùa”. Trước kia khi còn sức khỏe, bà bán nước ở lề đường, tối mắc võng ở công viên mà ngủ. Có một cô gái thấy vậy dắt bà vô chùa gửi, hàng tháng cô gái ấy vẫn đến thăm bà thường xuyên. Trong suốt câu chuyện, bà rất ít nhắc đến người con, có nhắc thì cũng biện minh cho núm ruột của mình. Trước kia còn khỏe, bà cũng giúp các sư chăm sóc cho các cháu, nhưng giờ già yếu bệnh tật chỉ nằm một chỗ. Tất cả 16 cụ đang sống tại chùa đều tự tìm đến xin ở hoặc có người vì thương hoàn cảnh các cụ mà dẫn vô nhờ các sư cô chăm sóc giúp.
                        Những ước mơ không thành hiện thực

                         Trong chùa Từ Hạnh hiện có 54 trẻ em sinh sống, lớn nhất đã được 18 tuổi, nhỏ nhất 1 tuổi. Các em nhỏ chưa biết gì thì hồn nhiên vui chơi, nô đùa cùng các bạn, tranh giành nhau từng viên kẹo. Với các em, được vui chơi, ăn uống, học hành… là sung sướng rồi. Những tâm hồn ngây thơ, bé bỏng chưa biết gì có khi lại là quãng thời gian hạnh phúc nhất.
                        Đến khi lớn lên một chút, bắt đầu biết nhận thức về cuộc đời thì các em lại thắc mắc “Cha, mẹ con ở đâu?”, lúc đó các sư cô chỉ còn biết quay mặt đi hướng khác, tránh cho các em thấy những giọt nước mắt chực rơi. Có em may mắn được cha mẹ quay lại nhận con, nhưng có em không bao giờ biết cha mẹ mình là ai.
                        Nhìn những bạn may mắn ấy, các em chỉ còn biết tự an ủi bản thân là mình không chỉ có một mẹ mà có rất nhiều mẹ. Mẹ của các em là những sư cô đã nuôi dưỡng các em nên người. Vô chùa, các em có tên có họ, có giấy khai sinh (lấy theo họ của Sư trụ trì), được học hành, “như thế tụi con cũng còn may mắn hơn nhiều trẻ em khác rồi”, em Thu (11 tuổi) bộc bạch. Nhiều em cũng nuôi ý định khi thành người sẽ đi tìm cha mẹ, nhưng đó sẽ là hành trình gian nan vì biết đâu mà tìm. Mỗi em đều mơ ước được mẹ tới thăm một lần nhưng đó chỉ mãi là giấc mơ, khó thành hiện thực.
                        Những cụ già chẳng mong chi hơn nữa, “có được chỗ để nương tựa lúc tuổi già là mừng lắm rồi, cần gì hơn nữa”, bà Sáu nói. Bà không có con cái, họ hàng nên nói thế. Chứ cụ nào có con mà chẳng mong một ngày chúng nó khấm khá hơn, có thể đón các cụ về sum họp một nhà. Ngày đó với các cụ, có lẽ còn xa lắm!
                        Tất cả vì chữ thiện, vì tình người
                        Chùa Từ Hạnh trước kia vốn là cô nhi viện, giải thể từ năm 1975. Đến năm 1999, Sư Thích Nữ Như Diệu mới bắt tay xây dựng lại chùa trên nền cô nhi viện cũ và bắt đầu nuôi trẻ mồ côi, phụng dưỡng các cụ già không nơi nương tựa. Chăm sóc cho các em nhỏ đòi hỏi phải chịu khó, nhất là khi các bé đau ốm, khóc cả đêm không chịu ngủ, vậy là các ni cô phải thức theo chúng, dỗ dành chúng để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của những đứa trẻ khác.
                             Ngoài các sư cô, còn có chị Nghiêm (48 tuổi, quê Hậu Giang), không chồng con, đã gần 7 năm chăm sóc cho các cháu tại chùa; bà Hai ( 62 tuổi, quê Cà Mau) lên chùa hơn 8 năm rồi, còn khỏe nên làm bà nội của hơn 50 đứa trẻ, hàng ngày trông nom, bảo ban chúng… các sư cô một buổi đi học, một buổi dạy cho các em học chữ, học may. “Bọn trẻ chỉ là những sinh linh vô tội, đáng thương, chúng cần được làm người như bao đứa trẻ khác. Sư chỉ tiếc là không thể cưu mang hết những số phận kém may mắn…”, sư cô Như Diệu bày tỏ tâm sự.
                         
                          Nam mô a di đà phật đệ tử Diệu Thanh lòng thành cảm ơn Sư Thích Nữ Như Diệu đã cho phép đệ tử được viết bài này...
                         Mong nhận những tấm lòng hảo tâm đóng góp ,địa chỉ chùa Từ Hạnh 392/1 Kinh Dương Vương phường An Lạc ,quận Bình Tân.
                          
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2008 15:12:47 bởi Ngày Xưa Tím >
                        #27
                          Ngày Xưa Tím 13.04.2008 22:43:53 (permalink)
                          Chồng bệnh nặng, vợ mắt mờ và hai đứa con thơ



                          Vợ chồng anh Tèo tại tòa soạn Báo CATP   
                                Đó là trường hợp khốn khó của vợ chồng anh Hồ Văn Tèo (SN 1968) và chị Nguyễn Thị Chót (SN 1968). Cả gia đình bữa no bữa đói trong một căn phòng trọ ở khu phố 8, thị trấn Bến Lức, tỉnh Long An. Chị Chót bị nghẽn mạch máu thần kinh khiến thị lực giảm mất 50%, nên mấy năm gần đây chị chỉ biết ở nhà trông hai con nhỏ. Bao nhiêu nỗi lo toan cuộc sống đổ dồn lên vai anh Tèo. Là lao động chính, số tiền còm cõi từ công việc thợ hồ của anh Tèo không đủ chi tiêu trong nhà và nuôi con. Vậy mà số phận nghiệt ngã chẳng chịu buông tha cho gia đình anh. Trong một lần lên thành phố để khám bệnh, bác sĩ cho biết anh bị một khối u ác tính ở hậu môn, cần phải mổ gấp với chi phí khoảng 20 triệu đồng. Số tiền ấy anh Tèo biết kiếm đâu ra? Bệnh ngày một trở nặng, nhiều lúc lên cơn giật, anh không thể di chuyển hoặc ngồi. Bà con, hàng xóm thương tình góp ít tiền, gạo giúp gia đình anh sống qua ngày. Gần đây bệnh càng thêm nặng, anh Tèo lo sợ đến cuộc sống của hai đứa con thơ. Mong muốn của anh là được chữa khỏi bệnh để tiếp tục lo cho gia đình. Rất mong bạn đọc gần xa mở rộng tấm lòng giúp anh Tèo sớm chữa được căn bệnh quái ác kia.

                           Tin Báo CATP.
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2008 22:50:19 bởi Ngày Xưa Tím >
                          #28
                            Ngày Xưa Tím 13.04.2008 22:48:13 (permalink)
                                  Nhìn con đau đớn mà cha mẹ bất lực
                                  Chào đời được năm tháng, cháu Trần Thị Yến (sinh năm 2004 tại thôn Cà Đú, xã Thành Hải, thị xã Phan Rang, tỉnh Ninh Thuận) đã xanh xao, sốt liên tục, rồi bỏ ăn...


                            Bé Yến với cái bụng phình to
                             
                                Vì hoàn cảnh khó khăn, lo bươn chải nên vợ chồng anh Trần Minh Cường và chị Hồ Thị Thu Hương chỉ đưa con đến bác sĩ gần nhà chữa trị. Đến năm 2006 do bệnh tình ngày càng nặng, cháu được đưa lên bệnh viện tỉnh. Tại đây cháu được chuyển gấp lên Bệnh viện Nhi Đồng 1 để truyền máu với chẩn đoán lá lách lớn. Từ đó đến nay, tháng nào chị Hương cũng phải ẵm con từ Bình Thuận vào TPHCM để chữa trị. Chi phí đi lại, sinh hoạt mỗi tháng gần 800.000đ là mối lo thường trực bởi anh Cường đi làm thuê, cuốc mướn mỗi tháng được khoảng 500.000đ, còn chị Hương lượm ve chai, bao bì về bán cũng chẳng được là bao. Hiện họ phải sống chung cùng cha mẹ ruột vì mảnh đất họ sinh sống đã bán đi để trang trải nợ nần, thuốc thang cho con. Tháng 6 tới cháu Yến phải mổ cắt lách với chi phí trên 10.000.000 đồng, trong khi khả năng của gia đình hầu như đã cạn kiệt, thậm chí toa thuốc bác sĩ ghi mua vào tháng 11-2007 khoảng 1 triệu đồng đến nay họ vẫn chưa mua nổi cho con. Nhìn cháu bé gầy gò, đen nhẻm với cái bụng trương lớn cùng những mụn ghẻ lở nổi đầy tay chân hành hạ ngứa ngáy suốt ngày đêm do gan bộc phát, mà không khỏi chạnh lòng.

                            Hiện cháu Yến đang nằm điều trị tại lầu 3, khoa Sốt xuất huyết, phòng 304, Bệnh viện Nhi Đồng 1. Rất mong những tấm lòng hảo tâm giúp đỡ cháu vượt qua bệnh tật.

                             
                            Tin báo CATP.
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2008 22:52:22 bởi Ngày Xưa Tím >
                            #29
                              Ngày Xưa Tím 13.04.2008 23:10:00 (permalink)
                              Cậu bé ham học bị u lưỡi hành hạ


                              7 năm nay, cậu bé Phan Văn Vũ phải mang trong miệng cái u ngày càng lớn.


                                    Vì gia cảnh quá nghèo, 7 năm nay, cậu bé Phan Văn Vũ phải mang trong miệng cái u ngày càng lớn mà chưa đi làm phẫu thuật được. Gương mặt thông minh, lanh lẹ của em bị biến dạng, cái u lưỡi “quấy đảo” em trong mọi việc, từ sinh hoạt đến học hành.
                                   Cậu bé Phan Văn Vũ sinh năm 2001, là con của anh Phan Văn Củ và chị Trương Thị Lộc (thôn Phước Lâm, xã Quảng Phước, huyện Quảng Điền, Thừa Thiên-Huế). Bé Vũ ra đời được vài ngày thì gia đình phát hiện em có u ở lưỡi. Vũ là con út trong số 7 người con của anh Củ. Sáu anh chị của Vũ ai cũng lành lặn, khỏe mạnh. Vũ vẫn phát triển bình thường nhưng cái u trên lưỡi khiến em ngày càng vất vả hơn với những cơn đau bất thường.
                              Anh Củ kể cách đây 2 năm, bé Vũ tự nhiên lên cơn đau, máu chảy túa ra từ lưỡi, còn môi thì tím tái, lưỡi phình to khiến em không sao thở được. Lúc đó gia đình ai cũng khóc vì sợ Vũ có chuyện gì.
                              Rồi mỗi lần trời lạnh, lưỡi em Vũ lại đau và phình to ra nếu không có thuốc uống kịp thời sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Thế là bố mẹ em lại thức cùng những cơn đau của con. Bé Vũ không ăn được, chị Lộc phải dùng chiếc muỗng nhỏ để cậy miệng em ra và đút thức ăn.
                              Ngày mới phát hiện con bị u lưỡi, hai vợ chồng anh Củ đã chạy vạy khắp nơi để mong con chữa cho con mình lành lặn như những đứa trẻ khác. Sau một thời gian thì cạn tiền, anh chị đành đưa bé Vũ về nhà.
                              Đến lúc bé Vũ gần 2 tuổi, sau khi dành dụm được ít tiền, vợ chồng anh Củ quyết định đưa bé Vũ lên bệnh viện lần nữa. Ở bệnh viện Bệnh viện Trường Đại Học Y khoa Huế gần 1 tháng thì bác sỹ giới thiệu đến bệnh viện Chợ Rấy (TP. HCM). Cuộc hành trình đi tìm lại sự lành lặn cho em Vũ cứ kéo dài mà không biết khi nào kết thúc. Không đủ tiền, anh chị đưa con trở về Huế và mong có cơ hội chữa bệnh cho con. Nhưng làm nông nghiệp với vài sào ruộng, ăn còn không đủ thì làm sao anh Củ dám ước mơ có vài chục triệu để phẩu thuật cho con?
                              Năm nào em Vũ cũng phải lên bệnh viện khám và ở lại một thời gian dài. Các bác sỹ ở bệnh viện Trường Đại Học Y khoa Huế có giúp đỡ về thuốc, khám miễn phí cho em nhưng phẫu thuật cho em lành lặn lại thì vẫn là một việc chưa ai dám hứa. Của cải trong nhà không còn, ruộng thì mất mùa vì vợ chồng anh Củ mải lo chữa chạy cho bé Vũ khiến kinh tế gia đình càng khó khăn hơn.
                              Khi đưa bé Vũ đi khám ở Bệnh viện Răng Hàm Mặt Huế, các bác sỹ nói anh chị phải đưa con ra Hà Nội. Nhưng vì không có đủ điều kiện, anh Củ đành để con ở nhà với hy vọng bệnh viện có những đợt khám và phẫu thuật miễn phí.
                              Vẫn thích đến trường
                              Đã 7 tuổi nhưng cơ thể bé Vũ khá nhỏ so với các bạn cùng lứa tuổi. Bố mẹ Vũ không cho em đi học vì sợ con mình không chịu nổi và lo lỡ có việc gì xảy ra thì không kịp xử lý. Nhưng Vũ đã năn nỉ bố mẹ cho em đi học như bao bạn bè cùng tuổi khác. Hiện em đang là học sinh lớp 1A, trường tiểu học số 2 Quảng Phước.
                              Thời gian đầu, vợ chồng anh Củ thay phiên nhau đưa con đến lớp nhưng sau này đành thôi vì quá bận việc đồng ruộng. Nhiều đêm, Vũ phải ở nhà một mình với ông nội và sáng hôm sau lại tự đi học. Những ngày không bị cơn đau hành hạ, Vũ vẫn đến trường học cùng các bạn. Có khi em phải mang thuốc lên trường để uống.
                               

                               
                              Bé Vũ trong lớp học.
                               
                              Khi chúng tôi tìm đến trường, em Vũ đang ê a học đánh vần cùng các bạn. Cô Nguyễn Thị Ngọc Hóa, giáo viên chủ nhiệm lớp Vũ đang học cho biết: “Em Vũ học tốt các môn Toán, Chính tả nhưng phát âm yếu vì u lưỡi gây khó khăn trong phát âm. Cô Hóa cũng kể thêm là thời gian đầu Vũ khá trầm, ít chơi đùa vì ngại bệnh tật của mình nhưng sau một thời gian sau em đã cố gắng hoà mình với các bạn.
                              Nhìn ánh mắt thiết tha học, khát khao được đến trường của bé Vũ, không ai không khỏi chạnh lòng. Chị Lộc mỗi ngày vẫn ôm cậu con trai với khối u trên lưỡi ngày càng lớn và thầm cầu mong có một phép màu. Hy vọng với tấm lòng của bạn đọc gần xa, phép màu sẽ sớm đến để bé Vũ có thể thoát khỏi cái u lưỡi, trở lại cuộc sống bình thường.
                              Mọi sự giúp đỡ của bạn đọc xin gửi về:
                              Anh Phan Văn Củ, thôn Phước Lâm, xã Quảng Phước, huyện Quảng Điền, Thừa Thiên- Huế.
                              Hoặc:
                              Quỹ Nhân Ái Báo Khuyến học & Dân trí - Số 2/48 Giảng Võ, Ba Đình, Hà Nội; Điện thoại: 04. 7366491 (máy lẻ 403).

                              TIN VIỆT BÁO.
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2008 23:13:38 bởi Ngày Xưa Tím >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 73 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9