chuyện của Tôi
Du Mien 15.03.2008 01:28:33 (permalink)
Duyên ngồi một mình giữa sân nhà ngập nắng. Giàn thiên lý trổ hoa trắng muốt, lá xanh mỏng manh giơ tay đón gió. Bao lần ghé nhà Duyên giờ này Khai cũng thấy Duyên tay cầm tập thơ, mắt dõi về phía trời xa, đọng nỗi buồn sâu và dài như con nước sông Mã. Nắng xuyên qua lá đọng thành giọt trên đất.
Giữa nắng, đôi mắt Duyên càng mong lung. Khai cất tiếng gọi, cố tình muốn phá tan đi cái ánh mắt đó.
 
 - Bới Duyên, mi đang thả hồn lang thang theo con gió nào đó.
 
Duyên giật mình quay lại:
 
 - Quỷ nè, mi làm giật mình à.
- Mi mơ gì thế, nhỏ cưng cưng. Có phải là 1 chàng hoàng tử không huh?
 
Duyên cười, nụ cười xa vắng. Khai không biết vì sao Duyên lại hay "thẫn thờ" như vậy.
 
Lam Duyên, cái tên thật hiền dịu, và nét đẹp cũng vậy. Nét đẹp của 1 cô gái thành thị. Da Duyên trắng hồng, chân và tay thon nhỏ. Mắt Duyên đen nháy, chỉ có điều sao nó buồn quá. Nhìn vào đôi mắt ấy ngay lúc này đây người ta không thể không xao lòng
 
- Nè, sao mi sang đây? hôm nay là thứ 7, 10h sáng...
 
Khai vừa cười vừa bẹo má Duyên.
 
- Mi định nói, mấy khi kéo được rồng đến nhà tôm giờ này chứ gì
 
- Thôi đi nàng, nàng lại dỗi chàng phải không? Khai nè, mi có biết mi đang sống trong niềm hạnh phúc không. Đừng làm vậy hoài, nhỡ khi mất đi, mi sẽ hối tiếc. Và rồi...
 
- Biết rồi, khổ lắm nói mãi. Khai biết Khai quen anh, Khai là người hạnh phúc. Vì Khai là nhỏ hay "tự ti"  Duyên nhỉ.
 
Như là mẹ vẫn hay nhật xét "Con là dạng trung bình khá. Có gì đâu. Khai không dám tin cái "có gì đâu" của mẹ. có chứ sao không có. Này nhé, mắt Khai cũng to nhưng không đen mướt để có thể làm cho 1 gã si tình nào đó có phút bất chợt chóang đi trước ánh nhìn của Khai. Mũi Khai thì cũng cao mà không thanh. Môi Khai vừa vặn nhưng không mọng đỏ chúm chím để có thể làm duyên với anh. Còn anh thì ngược lại, có bờ môi đỏ thiệt đỏ nhất là anh nhìn làm Khai xốn xang và đớn đau. Xốn xang vì rung động và đớn đau vì Khai biết ánh nhìn đó không chỉ riêng dành cho một ai.
 
Tánh Khai , Duyên biết đó, hồn nhiên nói nhiều và thẳng thắn, quen anh Khai nói lia, Duyên có thấy hông. Rồi mấy ngày gần đây càng lúc Khai cảm thấy Khai càng ít nói hơn. Khai cảm thấy lạc lõng trong thế giời tình yêu.
 
- Có chuyện gì phải không?
-  Duyên...- Nếu nhỡ 1 ngày nào đó, Khai muốn nhờ Duyên giúp 1 việc, Duyên sẽ giúp Khai chứ?
- uhm, dĩ nhiên, mà có chuyện gì phải không?
- Duyên nè, Duyên có nghĩ là, giác quan thứ 6 của con người rất nhạy không Duyên, giả sử người ta biết 1 ngày không xa. Cũng như là Khai không còn ngồi bên Duyên nhỏ to tâm sự. Trong tâm thức người ta nhận ra 1 điều gì đó bất an, và người ta cố gắng làm thật nhiều việc ngay khi có thể.
- Khai ...
- Thèm kem quá Duyên ơi, đi ăn kem nhé.
- Khai...
- Nào đi nào....
 
 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9