- Thật là Khai quyết định đi sao? vậy còn anh thì sao huh Khai?
- Khai sẽ nói rõ mọi chuyện cùng anh.
- Khai sẽ nói với anh như thế nào? rồi chuyện gì sẽ xảy ra, sao mình không tiếp tục giấu đến khi nào anh phát hiện mình sẽ giải thích sau. Như lúc trước Khai nói với Duyên vậy đó. Khai sẽ có 1 khỏang thời gian để bình phục, rồi 2 người sẽ trở lại như xưa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Duyên sẽ cố gắng giúp Khai mà.
- Khai biết Duyên là 1 người bạn tốt. Khai cám ơn Duyên nhiều lắm vì những việc Duyên đã làm giúp Khai trong thời gian qua. Nhưng sẽ không thể giấu hòai được, nên Khai chọn cách đối mắt cùng nó. Và nhất là Khai không thể chỉ biết có mình Khai mà Khai quên bẵng đi cảm xúc của Duyên, Duyên à. Khai sai rồi, sai khi kéo Duyên vào cuộc.
- Khai nói gì Duyên không hiểu? vào cuộc gì? và Khai đã làm sai gì?
Bao câu hỏi Duyên đặt ra như rơi vào thinh không, Khai ngồi đó trầm ngâm không nói. Không gian yên ắng lại kéo về, rất nhiều lần cái không gian như thế hiện diện giữa cuộc nói chuyện của đôi bạn. Nó như một nốt lặng trong 1 phiên khúc đồng thời như là 1 bước nghỉ để tiếp nối những chuỗi câu chuyện tiếp theo. Vẫn là Khai, người kéo cái yên ắng về và cũng chính là người phá tan sự yên ắng đó lên tiếng.
- Mấy ngày qua, Duyên có cảm thấy vui và thỏai mái không khi Duyên là Khai?
1 thóang hỏan lọan trong tâm hồn Duyên, bấc giác Duyên buông lỏng bàn tay Khai. Bàn tay mà từ lúc còn Thủy, Ngọc... Duyên đã nắm chặt thể hiện nỗi sẽ chia yêu thương.
- Là sao huh Khai?
- Không gì? Mi biết ko, những người khuyết tật, hay những người như ta đây, thình lình mất đi 1 giác quan. Thì những giác quan còn lại rất nhạy cảm mi à. Như lúc này đây, ta không thể nhìn thấy mi, nhưng ta có thể cảm ra được khuôn mặt mi ra sao, cũng như nỗi lòng của mi, mi đang giấu ta 1 điều gì đó, và bao đêm mi đã suy tư trằn trọc chính vì điều đó - đó là anh Thuận phải không Duyên.
- Khai.... - hãy để ta nói, tiếng Khai nhỏ nhẹ đầy rắn rõi nói cùng Duyên.
Đừng lo, đừng cảm thấy có lỗi với ta, ta biết sẽ như vậy mà. Ta quý mi lắm. chúng mình là bạn thân. Ta mong điều tốt nhất sẽ đến với người bạn thân của ta. Và sẽ vui biết bao khi người bạn đó thật sự là họ. như Lam Duyên là Lam Duyên không phải là Trầm Khai. Cho ta xin lại quyển nhật ký cùng vài món đồ ta đã gửi mi nhé. Ta sẽ viết tiếp nhật ký dù chỉ bằng tâm khảm
- Khai, Duyên.... Duyên....
- Đừng nói thêm gì nữa, ta hiểu mà. Ta ôm mi 1 cái được chứ.
Khai dang đôi tay, đón chờ Duyên, ôm chặt Duyên vào lòng. Mùi hoa Thiên lý thoang thỏang còn vươn trên tóc Duyên đây mà. Nước mắt Khai rơi trên má lăn dài rồi khô hẳn. Hít 1 hơi thật dài, như kéo mình thật bình tĩnh. Khai vừa cười vừa nói.
- Thôi lâm li như thế đủ rồi, giờ mi còn muốn biết ta sẽ nói gì với anh không huh.
- Mi sẽ nói gì huh Duyên.
- Ta sẽ nói, nói là... Khai bỏ lưng câu cố tạo sự tò mò nơi Duyên.
- Nói gì huh?
- Công nhận là ta quý mi thật, nhưng trước mặt anh ta sẽ ko nhắc gì có lợi cho mi đâu. Vì chúng ta đang cạnh tranh nhau công bằng mà.
- Ờ, ta đâu ý gì đâu chứ. Mi sẽ nói gì, nói ta nghe đi
- Ta sẽ nói vầy nè.... sẽ có 1 màn như vậy.
Duyên như ngừng thở lắng nghe Khai nó. Còn Khai, với cái điệu giọng lên xuống nhát gừng.
"
- em nghĩ em đã sai khi cho rằng anh có đầu !
- Tại sao em lại nói như vậy?
- Vì anh chẳng hiểu gì cả?
- Hiểu điều gì?
- Em yêu anh!
- Trời... cô bé
- anh không tin? không yêu em nên anh không tin
- Anh ... rất yêu em!
- Sao em không thấy?
- Chụt... thấy chưa cô bé
- Thấy rồi, anh hôn em.
- anh hôn người con gái anh yêu, là em đó.
- Nhưng em không muốn là cô gái anh yêu nữa
- Tại sao?
- Vì em không yêu anh nữa rồi 1
- Tại sao, em có chuyện gì à
- Không chuyện gì cả, chỉ vì anh yêu em!
- Khó hiểu quá!
- Em chỉ yêu những người nào không yêu em thôi, như vậy mới là thử thách!
- Em không muốn tận hưởng hạnh phúc khi có được nó sao?
- Như vậy thì quá yếu đuối!
- Em thật ỳ lạ, em không khỏe huh? thôi em đi ngủ sớm đi
- Em khỏe, khỏe hơn bất kỳ bao giờ, và rất tỉnh táo. Em không yêu anh nữa.
- Được mà
- Em muốn gặp anh
- Không
- Em muốn thấy mặt anh
- Để làm gì?
- Làm khổ anh!
- Em có vấn đề à
- Em muốn nhìn 1 gương mặt bị bỏ rơi sẽ như thế nào?
- Em bắt đầu làm phiền anh đấy cô bé ạ!
- trước đây anh đâu có nghĩ là phiền?
- Nhưng không nghĩ em lại trơ trẽ đến vậy
- Anh không nên chua chát với em như vậy!
- Nếu như cô không quá bốc đồng!
- Anh muốn em phải làm sao
.......
"
Thôi ngừng câu chuyện của Khai lại đi, Duyên lớn tiếng nói. Khai định dùng câu chuyện này để nói với anh à, không được đâu. Như thế không được đâu. - Tại sao không? vậy Duyên chỉ Khai nói hén. Khai nhe răng cười thât tươi với bạn.
- Ta không chỉ được đâu?
- Ừa, vậy thì để ta ngủ 1 giấc dậy rùi tính
- Vậy mi ngủ cho khỏe, ta về phụ mẹ nấu cơm.
- Khoan đã Duyên - Khai gọi với theo Duyên.
- Gì vậy?
- Mi lấy dùm ta tờ giấy và cây bút trên bàn. Ghi giúp ta cái này nhé.
Duyên trở vào đi thật nhanh về phía bàn học của Khai, cầm tờ giấy và viết đến kề bên Khai hỏi:
- Ghi gì nè?
- 126... 96.... Đó là số của anh Thuận.
- Mi có ý gì huh?
- Hãy là Lam Duyên, đừng là Trầm Khai. Mi về đi trễ rồi đó
Căn phòng nhỏ còn lại mình Khai bao quanh là 1 màu đen u tối, ngày cũng như đêm, đêm cũng như ngày, đến bao giờ Khai mới thấy được sớm mai bình yên. Và phải lựa lời nói với anh ra sao. Không thể nói rằng Khai hết yêu anh, hay Khai yêu 1 ai khác ngòai anh. Như thế chẳng khác nào Khai dùng thanh gươm đâm vào chính trái tim mình mà trái tim Khai đâu còn lành lặn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2008 19:45:37 bởi Du Mien >