Bụi Tình
Hàn Vũ 17.03.2008 00:40:08 (permalink)
0
             BỤI TÌNH
      *          *         * 
Hạt bụi nào trên vai áo em tôi
Làm bối rối mái tóc dài óng ả
Hạt bụi nào vừa vương lên đôi má
Để ngại ngần cây răng khểnh cười duyên
                Hạt bụi nào trêu ánh mắt trao nghiêng
                Lặng nhìn nhau với bao niềm hạnh phúc
                Bổng rạng ngời khát khao thèm hạnh phúc
                Thời gian ơi xin đứng lại đừng đi
Hạt bụi nào đọng lại cuối khoé mi
Làm xốn xang một nửa hồn băng giá
Em thanh khiết trinh nguyên thơ ngây quá
Mà tôi thời chỉ là kẻ tha phương
                Em tung tăng tà áo trắng sân trường
                Tôi gặp vội trên bước đường phiêu bạt
                Trong sâu thẳm tơ lòng khe khẻ hát
                ''Hạt bụi nào đả hóa kiếp thân tôi''.
                                                Hàn Vũ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2008 08:15:50 bởi Hàn Vũ >
#1
    Hàn Vũ 17.03.2008 01:00:45 (permalink)
    0
                     TƠ    TÌNH  
             *            *             *
    Đừng khóc nửa hởi con tim vụng dại
    Buồn làm gì khi tình đã vời xa
    Đừng oán trời đừng hờn trách người ta
    Đừng tự chuốt vào mình sầu đau khổ
               Trời vào đông lá buồn vương tuyết đổ
               Để mùa xuân cây xanh là trên cành
               Đời bây giờ tơ tình quá mong manh
               Vừa khẻ chạm đả tan thành mây khói
    Buồn làm chi chỉ vì dăm câu nói
    Phút đùa vui phãng phất ở bờ môi
    Cây tình yêu vừ bén rể đâm chồi
    Đã vội vã chết khô vì toan tính
               Đừng khóc nửa tình ơi đừng bịn rịn
               Hãy theo ta mà vui bước tang bồng
               Lúc vào rừng khi về lại phố đông
               Lên núi thẵm trông biển đời đen bạc
    Hãy cùng ta quay cuồng trong tiếng hát
    Cho nhân gian cùng say khúc ru tình
    Cho trăm năm chóng tàn mộng phù sinh
    Cho ngàn năm tơ tình không vỡ vụn.
                                         Hàn Vũ
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2008 08:13:56 bởi Hàn Vũ >
    #2
      Hàn Vũ 17.03.2008 01:08:41 (permalink)
      0
                NỮA DÒNG THƠ
           *             *            * 
      Ta sống vì em ..... em sống vì ai
      Hai nữa dòng thơ ở hai đầu trang giấy
      Ray rức nghẹn ngào buồn thương từ đấy
      Chãy đến bây giờ bút rảy sầu rơi
                   Ta chẵng oán em cũng chẵng trách trời
                   Chỉ hận nàng thơ đã đưa đường dẫn lối
                   Ta giận ta quá dại khờ nông nổi
                   Mang cả cuộc đời đặt trọn vào thơ
      Ta sống vì em vì một mối tình vờ
      Đễ chờ đợi một cơn mơ không thực
      Ta sống vì đâu đó trong lòng ngực
      Ta mãi còn đọng một nữa dòng thơ.
                                        Hàn Vũ
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2008 08:12:04 bởi Hàn Vũ >
      #3
        Hàn Vũ 17.03.2008 01:20:37 (permalink)
        0
                 NỢ    TÌNH
           *          *          *
        Tôi gạt em rồi người gạt lại tôi
        Nợ ân tình trã vay là như thế
        Cay đắng chi một nữa đời dâu bễ
        Em chẵng vui mà tôi cũng u sầu
                 Cuộc đời này ai biết trước được đâu
                 Được và mất trong đường tơ kẽ tóc
                 Kẻ vui cười còn người thì than khóc
                 Nghĩ thế nao cho thấu nợ ân tình
        Tôi dối em hay tôi gạt chính mình
        Đễ mãi mãi ôm mối sầu thiên cổ
        Em oán hờn khoé mi buồn lệ đổ
        Tôi cúi đầu nước mắt chãy về tim
                 Nợ tình em nên tôi phải đứng im
                 Đễ cho em chạy tìm nguồn vui mới
                 Em mãi mãi vẫn nằm ngoài tầm với
                 Nên đời này tôi không thễ nâng niu
        Tát thế nao cho cạn một tình yêu
        Gắn làm sao khi trái tim đã vỡ
        Tình tôi trã mà cứ hoài nặng nợ
        Một lần vay ray rức đến trọn đời.       
                                                Hàn Vũ    
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2008 08:10:02 bởi Hàn Vũ >
        #4
          Lam Hồng Minh 17.03.2008 01:32:02 (permalink)
          0
          Ta sống vì anh... vì thơ ghép chữ
          Hoài dòng yêu từng mẫu tự nâng niu
          Cho thật nhiều rồi nhận lấy buồn thiu
          Chờ thơ rớt em nhặt về nỗi nhớ
          Đừng trách em sao cuộc tình trăn trở
          nghiệp duyên trời đã định mấy ngàn năm
          Từ hạt bụi xa ...soi sáng đêm rằm
          Nên vần chữ đeo mang tình khắc nghiệt
          Ta sống vì anh tim yêu tha thiết
          Dẫu biết rằng không gặp gỡ tương phùng
          Vẫn ngày đêm thầm đợi thương mong
          Thơ rơi chữ thăm tiếng lòng gõ nhịp

          LHM
          #5
            Hàn Vũ 17.03.2008 01:57:03 (permalink)
            0
            Đừng sống vì anh vì dăm câu chử
            Hãy sống vì quá khứ ở trong ta
            Đừng thiêu mơ dệt mộng cuối trời xa
            Mà lơ đãng đễ nàng thơ buồn khóc
                           Anh quen rồi với tháng năm cô độc
                           Sống đễ yêu và đễ khổ vì yêu
                           Nơi rừng sâu núi thẵm chốn hoang liêu
                           Anh dệt mộng cho đời xanh sức sống
            Tình thơ sẽ mãi hoài luôn cháy bỏng
            Ở trong tim cũa muôn thế nhân sầu
            Chẵng một ai viết cho trọn được đâu
            Tình muôn thuở là bài thơ bất diệt
                         
            #6
              Lam Hồng Minh 17.03.2008 02:28:30 (permalink)
              0
              Bởi không trọn nên kết hoài ngôn ngữ
              Hai hạt bụi trần bám chữ nhớ thương
              Triệu bài thơ không nói hết vấn vương
              Nên em vẽ một thiên đường tìm đến
              Em cũng như anh làm thân cô độc
              Quá khứ đi rồi ngồi khóc bơ vơ
              Bên ngọn đồi không đợi hết chờ
              Thơ kết chuỗi hạt dài quên ngày tháng
              Chờ anh gieo hạt thơ buồn man mác
              Nhặt giọt buồn kết mộng kiếp thi nhân
              nếu không anh đời vô vị muôn lần
              Thơ vụn rã giấy hồng lem con chữ
              #7
                Hàn Vũ 17.03.2008 23:18:50 (permalink)
                0
                Quá khứ ấy tuôn trào muôn triệu chử
                Vẫn hằn sâu nơi vực thẵm tâm hồn
                Làm sao đây làm sao đễ vùi chôn
                Duyên dáng ấy nụ cười thơ ngây ấy
                               Hạt anh gieo đâm chồi xanh run rẩy
                               Bình minh lên cây héo lá khô cành
                               Nhỏ giọt buồn níu hy vọng mong manh
                               Đan mộng ảo đợi chờ đêm sương xuống
                Đời không anh đời sẽ không phiền muộn
                Đời thiếu em niềm vui mất một phần
                Cố lên em dù biết kiếp thi nhân
                Lắm vất vã bởi miếng cơm manh áo
                              
                #8
                  Hàn Vũ 17.03.2008 23:40:07 (permalink)
                  0
                   
                          ĐƯA........ĐÓN
                    *             *            *
                  Tôi đưa tôi ra về ngày hôm nay
                  Đễ ngày mai tôi buồn tôi lại đến
                  Giửa biển đời bạc đen không bờ bến
                  Tôi với tôi một tay chống tay chèo
                            Trải mặt đời lắm vất vã gieo neo
                            Cho và nhận chưa lần tôi toan tính
                            Ai sang cả biết bao người tôn kính
                            Hơn tôi chăng kẻ đói rách cơ hàn
                  Tôi đưa tôi dạo bước cỏi nhân gian
                  Nếm ngàn đắng muôn cay cho thỏa trí
                  Thà một thác chứ không sầu bi luỵ 
                  Nằm co ro rên rỉ một góc trời
                            Tôi đưa tôi về tắm lại biển đời
                            Ngâm muối mặn cho rắn da chắt thịt
                            Nay đưa tôi vào bóng đêm cô tịch
                            Mai đón tôi ngày nắng ấm xuân thanh
                  Một kiếp đời là một kiếp liệt oanh
                  Sống ngất ngưởng thi gan cùng tuế nguyệt
                  Còn hơi thở còn yêu đời tha thiết
                  Lúc xuôi tay nhắm mắt chẳng tiếc gì
                            Tạo hóa đời có đến phải có đi
                            Sống hay chết tuỳ nghi nơi duyên số
                            Được cứ vui mất khổ thì cứ khổ
                            Bận tâm chi lo nghỉ chỉ lắm phiền
                  Tôi trong tôi một phần tỉnh phần điên
                  Phần đục bẩn hoen mờ phần trong trắng
                  Cho nhẹ bớt nhận vào thì thêm nặng
                  Người khôn ngoan ắt hiểu rỏ cội nguồn
                            Kẻ dại khờ mới lấy chỉ treo chuông
                            Mang hiện tại so đo cầu mãi mãi
                            Nếu đường đời luôn phẳng bằng êm ái
                            Thì còn đâu thi vị cuộc sống này
                  Có nhọc nhằn lăn lộn với đắng cay
                  Mới thấu được cái hay từ được mất
                  Hảy nhìn đời bằng tâm hồn chân thật
                  Nụ cười tươi sẻ mãi nở trên môi
                            Đừng dệt mơ xây mộng chốn xa xôi
                            Mà từ bỏ cái nhỏ nhoi hiện có
                            Trăng dù sáng vẩn khi mờ khi tỏ
                            Cuộc đời này cũng vậy đó người ơi
                  Tôi đưa tôi về tắm lại biển đời
                  Ngâm muối mặn cho bền gan vửng trí
                  Thà một thác chứ không sầu bi luỵ
                  Nằm co ro rên rỉ một góc trời.
                                                          Hàn Vũ

                                    R
                  Bài thơ đã được đưa vào Thư Viện
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2008 11:23:22 bởi CÔ ĐƠN >
                  #9
                    ThanhThanhKhiet 18.03.2008 01:01:10 (permalink)
                    0
                    Ghé chơi nhà bạn thấy bạn buồn quá tôi chợt nghĩ đến một nhà hiền triết nào đã nói [ mà tôi quên tên rồi]
                     
                    Mất của cải là không mất gì
                    Mất sức khoẻ là mất một ít
                    Mất hy vọng là mất tất cả
                     
                    Tôi cũng đã có một thời buồn chán
                     
                     
                    Bá nha xưa
                    Đập cây đàn thân quí
                    Cho đến nay
                    Thế kỷ hai mươi
                    Tôi làm người không biết mệt
                    Lang thang tìm
                    Ván ghép cung đàn thủa trước
                    Lòng vô vọng
                    Như trăm nghìn mơ ước
                    Sém chút gục trước bùn nhơ
                    Tôi đã dậy
                    Và trở về nguyên vẹn
                    Vẫn một đời
                    Lang thang tìm ván ghép
                    Cung đàn thủa trước...
                     
                    T.T.K.17/3/2008  
                    #10
                      Trương Bảo Ngọc 18.03.2008 03:56:35 (permalink)
                      0

                      Trích đoạn: Hàn Vũ

                      Tôi đưa tôi ra về ngày hôm nay
                      Đễ ngày mai tôi buồn tôi lại đến
                      Giửa biển đời bạc đen không bờ bến
                      Tôi với tôi một tay chống tay chèo
                      Trải mặt đời lắm vất vã gieo neo
                      Cho và nhận chưa lần tôi toan tính
                      Ai sang cả biết bao người tôn kính
                      Hơn tôi chăng kẻ đói rách cơ hàn
                      Tôi đưa tôi dạo bước cỏi nhân gian
                      Nếm ngàn đắng muôn cay cho thỏa trí
                      Thà một thác chứ không sầu bi luỵ
                      Nằm co ro rên rỉ một góc trời
                      Tôi đưa tôi về tắm lại biển đời
                      Ngâm muối mặn cho rắn da chắt thịt
                      Nay đưa tôi vào bóng đêm cô tịch
                      Mai đón tôi ngày nắng ấm xuân thanh
                      Một kiếp đời là một kiếp kiệt oanh
                      Sống ngất ngưởng thi gan cùng tuế nguyệt
                      Còn hơi thở còn yêu đời tha thiết
                      Lúc xuôi tay nhắm mắt chẳng tiếc gì
                      Tạo hóa đời có đến phải có đi
                      Sống hay chết tuỳ nghi nơi duyên số
                      Được cứ vui mất khổ thì cứ khổ
                      Bận tâm chi lo nghỉ chỉ lắm phiền
                      Tôi trong tôi một phần tỉnh phần điên
                      Phần đục bẩn hoen mờ phần trong trắng
                      Cho nhẹ bớt nhận vào thì thêm nặng
                      Người khôn ngoan ắt hiểu rỏ cội nguồn
                      Kẻ dại khờ mới lấy chỉ treo chuông
                      Mang hiện tại so đo cầu mãi mãi
                      Nếu đường đời luôn phẳng bằng êm ái
                      Thì còn đâu thi vị cuộc sống này
                      Có nhọc nhằn lăn lộn với đắng cay
                      Mới thấu được cái hay từ được mất
                      Hảy nhìn đời bằng tâm hồn chân thật
                      Nụ cười tươi sẻ mãi nở trên môi
                      Đừng dệt mơ xây mộng chốn xa xôi
                      Mà từ bỏ cái nhỏ nhoi hiện có
                      Trăng dù sáng vẩn khi mờ khi tỏ
                      Cuộc đời này cũng vậy đó người ơi
                      Tôi đưa tôi về tắm lại biển đời
                      Ngâm muối mặn cho bền gan vửng trí
                      Thà một thác chứ không sầu bi luỵ
                      Nằm co ro rên rỉ một góc trời.

                      Đọc bài thơ của bạn tôi nhận thấy rất là thi vị bởi có đủ hương vị của cuộc đời. Cảm xúc của bạn như cơn thủy triều dâng lên cao rồi xuống thấp. Bạn cứng rắn nhưng không giấu được nỗi buồn day dứt ở trong lòng... Tôi nghĩ có thể bạn là người buồn nhất và buồn hơn những người đồng cảnh ngộ, Tôi thử để lại vài cảm tác của tôi về bài thơ, mong bạn an tâm và vui nhé!

                      Ta như nhau dẫm đời chân cát bụi
                      Có lúc bùn lầy có thuở trinh nguyên
                      Ta gặp nhau mừng một chút duyên
                      Tình nghĩa cũ vơi đầy xin giữ lại
                      Ta đưa ta rời xa vùng thân ái
                      Lật ngược trái tim thoi thóp thở dài
                      Khổ cứ khổ bên cõi tạm trần ai
                      Vui cứ vui đọa đày chi thân xác
                      Vài câu chuyện ngụm gió chiều man mác
                      Ngâm thi ca đùa sóng vỗ trùng dương
                      Dù cuộc đời hai lối rẽ hai đường
                      Một vết nhớ ghi trong tim tiềm thức
                      Ta về nhà xốn xang điều hư thực
                      Cảm xúc tràn trề giữa có và không
                      Tìm thi vị ta vẻ ngập trời hồng
                      Đạp chân đất vẫn nghe mình rất thật
                      Tôi cám ơn tôi con tim chất ngất
                      Cám ơn người gieo những hạt mầm tươi
                      Cho tôi thấy đời còn có nụ cười
                      Tin yêu chớm giữa tình trần cát bụi
                      Cuộc đời nào cũng có may và rũi
                      Lời con tim có lúc cũng vụng về
                      Đừng trách mình sao u tối đam mê
                      Ngày vẫn sáng khi soi gương nhận diện
                      Một lằn roi dẫu có khi đau điếng
                      Vết nhớ lăn trầm rồi sẽ dịu êm
                      Tôi đi về sờ kỷ niệm êm đềm
                      Tình cất lại ươm mùa xuân tri kỷ
                      Mềm thật mềm cuộc tình xa vạn lý
                      Bức tranh màu tôi cất kỷ vào tim
                      Ngày vẫn là ngày cơm áo kiếm tìm
                      Đêm thong thả tuông dòng thơ hoài bão
                      Ta đưa nhau một khoảng đường mưa bão
                      nắng lại về trên mái ngói trần gian
                      Đừng đắng cay mình bao nỗi bẽ bàng
                      Ân tình đó nằm trong lòng êm ấm
                      Ta an nhiên với bao cuộc thăng trầm

                      Trương Bảo Ngọc
                      #11
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9