Thơ Việt Dương Nhân
rDĩ Vãng "Đời Mưa Gió"
Buông mình, ngả bóng tựa rèm thưa
Nhớ về dĩ vãng thuở gió mưa,
Hỏi ai dám nhặt ‘’Đời Mưa Gió’’?
Của cánh hoa xưa, bướm ong thừa.
Phấn hương nhòa nhạt nay còn lại,
Có hữu ích gì được cho ai ?
Mà nghe cay đắng, hồn tê tái
Sao mãi còn vương khối u hoài !
Buồn quá, mượn bút đề thơ ngay
Tuôn hết lòng này với trần ai.
Dỡ, hay mặc kệ, tay mãi viết,
Dĩ vãng của ‘’ Đời Mưa Gió’’ đây !! VDN - NN_DT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2005 02:43:59 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: