Hôm nay ngồi đây, nhìn mùa Xuân chầm chậm đến với thế gian, Lòng tôi cũng thế dâng lên một niềm vui nhè nhẹ.
Cho nên, tôi cũng muốn đi ra ngoài vườn, để nhìn những nhóm hoa đua nhau nở , hương thơm thoang thoảng
Nhìn xa, tôi thấy dáng một người đàn bà quen quen
Tôi vội chào hỏi
- Chào Bà Kim, bà đi chợ ah?
Chào bà, tôi đi... thăm con tôi
Tôi ngạc nhiên quá,
- Ủa, con bà đâu mà đi thăm
Bà vội đến bên cạnh rào nhà, vừa nói, với giọng thật buồn, và gương mặt căng thẳng, không như ngày nào, bà lúc nào cũng vui vẻ
- Con tôi tự nhiên đi xin vào nhà thương tâm thần để nghỉ ngơi rồi
- Sao có chuyện lạ vậy?
- Tôi không rõ, vì hôm qua nó đi học, rồi khg thấy về, tôi phone cho nhà trường, thì nhà trường cũng nói là nó vắng mặt mấy hôm nay,
Nhưng chiều qua, nhà thương đã gọi cho tôi, để báo tin con tôi đang nằm nghỉ ngơi ở đây.Thôi tôi đi, kẻo trể chuyến xe lửa
- Nếu bà khg gấp, thì chờ tôi vào thay áo, rồi tôi chở bà đi, có được không??
- Cảm ơn bà vậy tốt quá, chỉ sợ làm phiền bà thôi
Thế là tôi chở bà đi đến nhà thương nằm ở một vùng gần Niort, tôi chỉ giúp bà hỏi han tin tức con bà, và tôi để bà vào thăm con, sợ có mặt tôi, con bà sẽ thấy khó chịu.
Bà Kim là người Cam Bốt, nhà ở khg xa tôi bao xa, nhưng tuy là người người Cam Bốt, nhưng bà cũng nói được rất nhiều tiếng tiếng Việt, nên sự giao lưu cũng được dể dàng hơn.
Bà có 5 người con, chồng bà vì tìm không được việc làm, nên đã lên Paris làm việc, nên cũng ít về nhà lắm ; cho nên một mình, với 5 đứa con , thấy bà cũng rất nhọc nhằn, và bà còn phải đi làm cho một nhà hàng, (hình như là phụ bếp thì phải )
Với tánh của một người đàn bà Á Đông, bà có vẻ khó khăn với con cái về việc đi xa nhà, nhất là với con gái,
Hai dứa con gái, song sanh đã đi lấy chồng, và đi xa nhà, chỉ còn lại 3 người con, thằng con trai đi học, và làm ở Poitiers, cứ cuối tuần về, và hai đứa con gái sau, thì một đứa học ở Angers, và còn lại đứa con gái út đang thi vào lớp 12 ( Terminale )
Vì là con gái Út nên bà nuông chiều nhiều, cho nên cũng khg cho phép con đi đâu xa nhà, như là mùa hè qua, cô con gái có xin đi hái nho ở miền Bordeaux, nhưng bà không cho vì bà lo.
Nhưng cô gái này, tôi thấy hình như có tâm sự gì đó, ít nói, tôi nghĩ là cô bị bệnh trầm cảm thì đúng hơn, đôi khi thấy người quen, thẳng mặt thì cô còn chào, nếu không thì cô lãnh đi nơi khác.
Bà có xin cho cô vào phụ với bà ở một tiệm ăn với bà, đôi khi tôi đến dùng cơm quán này, thấy bà vẫn còn làm, nên tôi có hỏi
- Ủa con bà đâu, mà bà phải làm việc này
- Thấy trể, tôi kêu nói về, tôi làm dùm nó
- Oh, vậy bà làm, nó lãnh lương ah
Bà chỉ cười, và vui vẻ nói
- Kệ cho nó đi làm, có chút tiền bỏ túi, để khg còn xin đi làm xa nhà quá, đi xa tôi lo thêm
Một người vừa làm bổn phận người Mẹ, vừa làm Cha, thì tôi nghĩ bà rất nhiều điều cần đến sự dung hoà và cảm thông của tình thương con gái,
Hai con gái song sanh, thì có một đứa hay về thăm mẹ, đứa kia thì ít khi vì vừa ở xa, và vì việc làm, nên không tiện lắm, còn thằng con trai, mỗi tuần về là đem một valise quần áo cho bà giặt, ủi và còn làm cơm cho con đem theo, sợ ở xa, con không đủ tài chánh và thời gian để nấu ăn. Đứa con gái kế thì đi học xa, hiện đang có một người bạn trai, nên cũng mấy khi về thăm bà, trừ khi những ngày lễ lớn
Mỗi khi có mấy đứa con về, bà vừa đi làm, vừa lo cho con cái ăn uống, và còn lo cho mấy đứa cháu, nhìn bà tôi thấy hình như trong bà có rất nhiều nghị lực
Chừng 1 giờ sau, tôi thấy bà đi ra, chắc là bà đã khóc, vì con mắt đỏ hoe ; Tôi im lặng như đồng cảm với cảnh ngộ của bà.
Lên xe bà nói
- Nó nói là nó không muốn ở nhà tôi nữa, bây giờ nó muốn nghỉ ngơi trong nhà thương, đáng lẻ bác sĩ khg cho tôi vào thăm, phải để 1 tuần sau mới cho thăm bệnh, nhưng là mẹ, tôi đâu thể nào để con tôi vào đây, mà tôi không biết gì, nên tôi đã năn nỉ và khóc với bà bác sĩ, cho nên bà đã cho phép tôi vào thăm nó, và mang theo những thứ cần dùng cho nó.
Và nó nói khi về nó xin được mướn apprt ở riêng, vì nó không thích sống chung với tôi nữa???
Tôi nhìn bà bàng hoàng,
- Oh, nó nghĩ ra riêng là dể sống lắm ah, ai nấu cơm, trả tiền mọi thứ, đúng là con nít, cóc ở dưới giếng nhìn trời bằng nắp vung bà ơi, kệ cho nó đi ra ở một thời gian đi, sẽ biết thế nào mái ấm gia đình
Bà bật tiếng khóc, hình như để trả lời câu tôi nói
Tôi với cầm tay bà bóp nhẹ, như an ủi
- Thôi bà Kim ah, đó là một cái không may cho bà, thôi hãy nhìn những đứa con khác, làm niềm vui cho cuộc sống vậy, bàn tay có ngón ngắn ngón dài, Như tôi đây chả có đứa nào, thấy bà tôi áo ước, nhưng hôm nay thì......
Bà chùi nhẹ những hàng nước mắt, nhìn tôi
- Bà ơi, không có thì buồn, có thì nhiều sự lo lắm, nhưng tôi cũng thấy hạnh phúc trong tôi, vì tôi được làm Mẹ, và tôi thấy áy náy, có lẽ tôi không làm tròn bổn phận làm Mẹ của tôi, và tôi có cảm tưởng con tôi đang chán ghét tôi
Tôi không biết gì hơn, và cũng thấy đau lòng như bà vậy, tôi chợt đổi chủ đề
- Thôi cũng đã dến buổi ăn trưa, thôi về nhà ăn cũng muộn, hôm nay tôi khao bà, nhớ uống 1 ly rượu để trút bỏ những việc không vui, và chúc con bà mau lành bệnh và hồi tâm lại hạ
Thế là hai chúng tôi ngừng xe, và đi vào một quán cóc, để làm vui lòng bà, tôi đã kêu cho bà một ly whisky.
Ngoài trời nắng đã bắt đầu lên cao, hy vọng những tia nắng ấm sẽ xoá tan đi những nổi đau lòng của những bà mẹ trên trái đất này, và lúc nào Tình Mẫu Tử cũng như bao la như biển Thái Bình, không bao giờ cạn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2008 17:19:27 bởi Ct.Ly >