NGƯỜI TÌNH HƯ VÔ
NGƯỜI TÌNH TRƯNG VƯƠNG Gọi người em gái Trưng Vương Về phơi áo trắng bên hiên học trò Tóc thề chẻ nhánh so đo Buồn ngang quai nón buộc hờ tương lai Sẵn tôi còn trống đôi vai Mời em tựa xuống hình hài chung thân Dìu nhau qua phố tình nhân Để nghe hơi thở em gần thịt da Tay đan bối rối lụa là Dáng em nghiêng xuống in qua dấu trần Tóc thề còn biết phân vân Thuơng em hai phía , biết hôn bên nào ! Lỡ mai mình có mất nhau Em còn giữ lại nhánh nào để quên Gọi người em gái Trưng Vương Khô môi theo sợi nắng đường lá me... Hư Vô MƯA TÌNH NHÂN Mưa tình nhân trắng áo Mưa vuốt mắt em tôi Giọt gãy đôi nhọn hoắc Vung nhát chém lìa đời Môi còn tươm vết máu Chảy quanh bờ lạnh tanh Hồn chưa lìa khỏi xác Bạch lạp đã tàn canh Em hình hài bén ngót Ngã ngược bóng hư vô Bước hoài không tới đất Tôi hoang phế mả mồ Trôi theo con nước lớn Mưa chẻ dọc tình nhân Bến lạ bờ xa lắc Tắt thở còn phân vân... Hư Vô TÔI VẼ EM , MÙA THU Tôi vẽ em mùa thu , Hà Nội Lá bàng trôi tím mặt Hồ Gươm Em bước qua bóng còn ở lại Để tôi mắc nợ những con đường Đi đâu cũng vấp mùi hương cũ Hoa sữa vườn ai rụng trắng môi Chân nghiêng thành quách bờ rêu phủ Mùa thu đã thay áo em rồi ! Còn đau đêm nghiêng mình tóc rối Tôi mang hồn cổ tích đi hoang Trả em nhan sắc buồn vô tội Hà Nội ơi , như đã bẽ bàng Tôi vẽ em mùa thu , phố lạ Chờ nghe hương cốm ngọt môi quen Để nước mắt chia vào hai ngả Chảy thành giọt máu xuống đời em... Hư Vô NGỌN TÀN CANH Lên ngàn thắp ngọn tàn canh Nghe trong cuống lá đan cành bể dâu Đêm chờ thắp nửa đời sau Trăng xiêu , triền khuyết trôi vào bến em Chân trần in dấu trũng nghiêng Ta về ôm bóng buồn riêng lẻ hình Căng tơ kết mối u-tình Buộc nhau rối khúc tử sinh hai bờ Em ngồi thắp ngọn bơ vơ Góp chung hoang phế che hờ mưa tan Ngày sau trăng có còn vàng Cũng là một ngọn bẽ bàng , thôi em.. Hư Vô
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2008 18:50:47 bởi Huvo >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: