Anh còn nhớ cái buổi hoàng hôn ấy
Tay trong tay đi dưới hàng me
Em thỏ thẻ kề tai anh bảo
Nhưng vô tình luồn gió đã cuốn đi
Em dỗi hờn lại vội trách anh
Đúng là anh thật đáng ghét làm sao
Lời nói đó cũng để gió cuốn đi
Anh nhấp môi vội vàng xin lỗi
Cũng là lúc lá vàng lại khẽ rơi
Em chạy lại ôm anh vào lòng
Và bất ngờ nụ hôn đầu em tặng
Làm tim anh cũng rơi theo lá vàng
Nhưng rơi vào một góc nhỏ tim em
Hòa nhịp đập không thể tách rời
Anh lặng lẽ ôm em vào lòng
Như chim kia không muốn lìa cành
Như sự sống đang bất đầu hé nở
VÀ trọn đời kiếp kiếp bên nhau
HUỲNH NGỌC SƠN