Vịnh ánh trăng
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 12 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 179 bài trong đề mục
anhtrangthu 15.03.2010 01:03:14 (permalink)
0
Trích đoạn: anhtrangthu

TRÁCH

                          Muốn yêu cho ra yêu một người phụ nữ, ta phải yêu nàng như     
                           là nàng phải chết ngày mai (Tục ngữ ả rập)

Sao người lại chẳng hiểu em?
Để đêm nay lệ ướt mềm bờ mi
Sao người không chịu nghĩ suy?
Em là khác biệt những gì anh quen?

Sao người lại chẳng hiểu em?
anhtrangthu




GHEN

                   "Trong tình yêu, bạn có thể ghen với muôn vàn những lí do
                    hay đôi khi chẳng vì nguyên nhân gì cả..."

Vì biết là yêu nên mới ghen
Cho nên mới nói...giá không quen
...
Vậy sao cảm nhận tim nhức nhối?
Cả giận, cả yêu...với cả ghen...


***

Bệnh ghen nằm ở con tim
Không yêu ghen mới đi tìm lối ra
Thế rồi trông thấy người qua
Bệnh ghen nó lại lân la đến gần
Lại làm ai đó gian truân...


***

Ghen quá cho nên mới tức...mình
Giật mình ngẫm lại...thấy mà kinh
Chẳng yêu mặc kệ xinh là xấu
Yêu rồi tình địch xấu thành xinh
Gió lướt qua thôi mà ấm ức
Mưa bay nhẹ nhẹ cũng thình thình
Thế gian ai chả tâm trạng thế
Thôi quyết vững lòng, dạ đinh ninh.

anhtrangthu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2010 01:06:25 bởi anhtrangthu >
#91
    ThanhThanhKhiet 16.03.2010 08:13:48 (permalink)
    0

    Trích đoạn: anhtrangthu

    TRÁCH

                             Muốn yêu cho ra yêu một người phụ nữ, ta phải yêu nàng như     
                               là nàng phải chết ngày mai (Tục ngữ ả rập)

    Sao người lại chẳng hiểu em?
    Để đêm nay lệ ướt mềm bờ mi
    Sao người không chịu nghĩ suy?
    Em là khác biệt những gì anh quen?

    Sao người lại chẳng hiểu em?
    anhtrangthu




    GHEN

                      "Trong tình yêu, bạn có thể ghen với muôn vàn những lí do
                       hay đôi khi chẳng vì nguyên nhân gì cả..."

    Vì biết là yêu nên mới ghen
    Cho nên mới nói...giá không quen
    ...
    Vậy sao cảm nhận tim nhức nhối?
    Cả giận, cả yêu...với cả ghen...


    ***

    Bệnh ghen nằm ở con tim
    Không yêu ghen mới đi tìm lối ra
    Thế rồi trông thấy người qua
    Bệnh ghen nó lại lân la đến gần
    Lại làm ai đó gian truân...


    ***

    Ghen quá cho nên mới tức...mình
    Giật mình ngẫm lại...thấy mà kinh
    Chẳng yêu mặc kệ xinh là xấu
    Yêu rồi tình địch xấu thành xinh
    Gió lướt qua thôi mà ấm ức
    Mưa bay nhẹ nhẹ cũng thình thình
    Thế gian ai chả tâm trạng thế
    Thôi quyết vững lòng, dạ đinh ninh.

    anhtrangthu

     
    Bệnh ghen thì khó chữa mà
    Nghe anh nói vậy mới là tình yêu
    Nhưng em chỉ thấy một điều
    Anh thành như kẻ nói liều khùng điên
    Cục tức chặn cổ liên miên
    Làm sao đến được nơi miền …thiên thai
     
    Thanh Thanh Khiết
    16.3.2010
    #92
      duyennhan 16.03.2010 11:07:41 (permalink)
      0
      HỜN
      Phải rồi, bởi chẳng hiểu em
      Nên từng đêm cứ say mềm đôi môi
      Vì sao ư? tại em thôi
      Em mang khác biệt vào đời anh chăng?
       
      Vì em là một vầng trăng.
      NB
      #93
        duyennhan 16.03.2010 11:39:58 (permalink)
        0
        Người đi qua đời tôi
        Một lần rồi mãi mãi
        Không bao giờ trở lại
        Để tìm tôi.. một lần
        Khi tâm trạng bâng khuâng
        Lật giở từng kỷ niệm
        Nghe cõi lòng quyến luyến
        Những gì xưa..đã xa
        Chuyện của hai chúng ta
        Trăng mùa và nguyện ước
        Từ dạo người lê bước
        Quên giã biệt..còn đâu
        Tháng ngày vui bên nhau
        Ngập tràn niềm thân ái
        Mong gần nhau mãi mãi
        Trọn một đời.. yêu trăng.
        Nên vẫn còn băn khoăn
        giữa bóng ngày chới với
        Xin chờ mùa thu tới
        Để tìm trăng.. nhé người. 
        NB
        #94
          anhtrangthu 17.03.2010 16:38:44 (permalink)
          0
          Trích đoạn: ThanhThanhKhiet

          Trích đoạn: anhtrangthu

          TRÁCH

                                  Muốn yêu cho ra yêu một người phụ nữ, ta phải yêu nàng như     
                                   là nàng phải chết ngày mai (Tục ngữ ả rập)

          Sao người lại chẳng hiểu em?
          Để đêm nay lệ ướt mềm bờ mi
          Sao người không chịu nghĩ suy?
          Em là khác biệt những gì anh quen?

          Sao người lại chẳng hiểu em?
          anhtrangthu




          GHEN

                           "Trong tình yêu, bạn có thể ghen với muôn vàn những lí do
                            hay đôi khi chẳng vì nguyên nhân gì cả..."

          Vì biết là yêu nên mới ghen
          Cho nên mới nói...giá không quen
          ...
          Vậy sao cảm nhận tim nhức nhối?
          Cả giận, cả yêu...với cả ghen...


          ***

          Bệnh ghen nằm ở con tim
          Không yêu ghen mới đi tìm lối ra
          Thế rồi trông thấy người qua
          Bệnh ghen nó lại lân la đến gần
          Lại làm ai đó gian truân...


          ***

          Ghen quá cho nên mới tức...mình
          Giật mình ngẫm lại...thấy mà kinh
          Chẳng yêu mặc kệ xinh là xấu
          Yêu rồi tình địch xấu thành xinh
          Gió lướt qua thôi mà ấm ức
          Mưa bay nhẹ nhẹ cũng thình thình
          Thế gian ai chả tâm trạng thế
          Thôi quyết vững lòng, dạ đinh ninh.

          anhtrangthu


          Bệnh ghen thì khó chữa mà
          Nghe anh nói vậy mới là tình yêu
          Nhưng em chỉ thấy một điều
          Anh thành như kẻ nói liều khùng điên
          Cục tức chặn cổ liên miên
          Làm sao đến được nơi miền …thiên thai
           
          Thanh Thanh Khiết
          16.3.2010


          Người ta thì ghen gió
          Mình lại ghét nắng ghê
          Cứ ôm lên mái tóc
          Của anh chàng ta mê...
          anhtrangthu

          #95
            anhtrangthu 17.03.2010 16:41:12 (permalink)
            0

            Trích đoạn: duyennhan

            HỜN
            Phải rồi, bởi chẳng hiểu em
            Nên từng đêm cứ say mềm đôi môi
            Vì sao ư? tại em thôi
            Em mang khác biệt vào đời anh chăng?

            Vì em là một vầng trăng.
            NB



            Trăng tròn bỗng khuyết vì đâu
            Giận hờn ai đó làm sầu dung nhan
            Vốn xưa xinh đẹp vô vàn
            Giờ đây khuyết nửa...vì chàng...đã quên...
            anhtrangthu
            #96
              duyennhan 18.03.2010 03:02:50 (permalink)
              0
              Thu ơi, thu có có biết chăng thu
              Một kẻ đau đời đang lãng du
              Bổng muốn quay về nơi chốn cũ
              Bỏ giấc mơ hoang với hận thù
               
              Đêm nay thức trắng đợi ngày lên
              Vài tuần rượu nhạt giũ ưu phiền
              Ngọng ngịu tay trần trên phím lạnh
              Nhớ những gì xa chưa dễ quên
               
              Chắc cũng gần thôi, nay mai thôi
              Không còn gặp nữa mộng tình ơi
              Kẻ ấy đang chờ giây phút cuối
              Gởi trả nhân gian một cuộc đời
               
              Thế là đã đủ kiếp nhân sinh
              Cũng mấy mươi năm trọn phận mình
               Tuổi đời chưa thể xem già cỗi
              Mà sắp phôi phai một dáng hình
              NB
               
               
               
               
              #97
                duyennhan 18.03.2010 12:22:49 (permalink)
                0
                Tôi cuối thật sâu cho gãy gục
                Một đời ô trọc giữa nhân sinh
                Còn có ra gì thân tủi nhục
                Đã trót đa mang nợ nghĩa tình
                NB
                #98
                  anhtrangthu 23.03.2010 23:51:52 (permalink)
                  0
                  quote:

                  Trích đoạn: duyennhan

                  ...

                  Yêu anh em nói em hạnh phúc
                  Chẳng phải ghen tuông với cuộc đời
                  Vì em đã biết trong từng phút
                  Tim anh chỉ có mỗi em thôi
                  ...

                  NB



                  Anh đã cho em làn môi ấm
                  Cho em một giấc mộng vô thường
                  Sống như trong mộng nhưng là thực
                  Êm đềm giây phút đẫm yêu đương.

                  Ta vẫn yêu nhau vẫn của nhau
                  Xin đời xoa hết mọi nỗi đau
                  Nhận chìm bể khổ vào quá khứ
                  Để tình yêu ta mãi mãi lâu...
                  anhtrangthu
                  #99
                    nguyễn thế duyên 24.03.2010 17:58:12 (permalink)
                    0

                    HỜN
                    Phải rồi, bởi chẳng hiểu em
                    Nên từng đêm cứ say mềm đôi môi
                    Vì sao ư? tại em thôi
                    Em mang khác biệt vào đời anh chăng?

                    Vì em là một vầng trăng.
                    NB


                             Tham
                    Trời ơi người đưộc say
                    Trên môi người thiếu nữ
                    Vẫn còn "Hờn" đưộc nữa
                    Sao tham thế hả người?

                    Muốn gì hơn nữa người ơi?

                    anhtrangthu 24.03.2010 21:56:21 (permalink)
                    0
                     
                     
                    KHÓC
                     
                                                                  
                    Em không dám khóc ở nhà
                    Em chỉ dám khóc khi ra đến đường
                    Mặc cho mắt kính mờ sương
                    Nhoè đi cả một làn đường đang đi
                    Lúc nào em cũng nghĩ suy
                    Vẫn dành tất cả những gì cho ai?
                    Đã qua một quãng đời dài
                    Sắp "tri thiên mệnh" vẫn hoài vẫn trông.
                    Dẫu chưa phai một đoá hồng...
                    Dẫu bao cực nhọc vẫn không xoá nhoà
                    Thời gian vẫn cứ trôi qua
                    Trớ trêu số phận vẫn đà trêu ngươi.
                    Ở nhà em phải vui tươi
                    Ở nhà em phải nụ cười trên môi
                    Em xin chỉ một lần thôi
                    Cho em được khóc bên người em yêu...
                    anhtrangthu
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2010 21:58:10 bởi anhtrangthu >
                    nguyễn thế duyên 24.03.2010 23:39:21 (permalink)
                    0


                    KHÓC


                    Ngày trưốc thấy TTK khóc tôi đã không chịu nổi phải làm một bài thơ em khóc. Hôm nay qua đây lại thấy một cô gái đứng khóc > Một chàng quân tử Phải làm gì đây?

                             Em Khóc

                    Hãy gục vào vai anh
                    Và khóc đi em
                    Cho trời đất tan ra thành nước mắt
                    Cho nỗi buồn bay đi

                    Anh ngồi lắng nghe
                    Tiếng nức nở của con tim rỉ máu
                    Vết thương bao năm tháng chửa lành
                    Anh bỗng nhận ra
                    Có một bầu trời rất xanh
                    Đang dấu trong một đám mây dông bão
                    Giữa con tim rỉ máu
                    Một chồi xanh nhú mầm

                    Khóc đi em
                    Mầm xanh ấy cần tưới bằng nước mắt
                    Cần được bón chăm bằng cay đắng cuộc đời
                    Để nó xanh tươi mãi mãi

                    Một nhành Mai
                    Gió sương từng trải
                    Sẽ nở hoa mỗi độ đông tàn

                    Thơ anh
                    Viết đã nhiều trang
                    Chưa bài thơ nào thấm đầy nước mắt
                    Nỗi đau cuộc đời anh chưa từng biết
                    Nên thơ nhẹ tênh chẳng đến được với đời

                    Hôm nay
                    Nhìn nước mắt em rơi
                    Vì một điều giản dị
                    Đựợc khóc trên vai một người

                    Em hãy khóc lên trang thơ anh
                    Để hoa mai em trông thơ anh bừng nở
                    Để nụ cười em trong thơ anh rạng rỡ
                    Để mắt em xanh mầu xanh bầu trời

                    Mai ơi xuân đã đến rồi
                    Vai áo anh đã đẫm đầy nưốc mắt
                    Đây là lần cuối cùng em khóc
                    Hãy vì anh mà nở một nụ cười


                    kimrbl 25.03.2010 15:19:46 (permalink)
                    0
                    Trích đoạn: nguyễn thế duyên


                    KHÓC


                    Ngày trưốc thấy TTK khóc tôi đã không chịu nổi phải làm một bài thơ em khóc. Hôm nay qua đây lại thấy một cô gái đứng khóc > Một chàng quân tử Phải làm gì đây?

                           Em Khóc

                    Hãy gục vào vai anh
                    Và khóc đi em
                    Cho trời đất tan ra thành nước mắt
                    Cho nỗi buồn bay đi

                    Anh ngồi lắng nghe
                    Tiếng nức nở của con tim rỉ máu
                    Vết thương bao năm tháng chửa lành
                    Anh bỗng nhận ra
                    Có một bầu trời rất xanh
                    Đang dấu trong một đám mây dông bão
                    Giữa con tim rỉ máu
                    Một chồi xanh nhú mầm

                    Khóc đi em
                    Mầm xanh ấy cần tưới bằng nước mắt
                    Cần được bón chăm bằng cay đắng cuộc đời
                    Để nó xanh tươi mãi mãi

                    Một nhành Mai
                    Gió sương từng trải
                    Sẽ nở hoa mỗi độ đông tàn

                    Thơ anh
                    Viết đã nhiều trang
                    Chưa bài thơ nào thấm đầy nước mắt
                    Nỗi đau cuộc đời anh chưa từng biết
                    Nên thơ nhẹ tênh chẳng đến được với đời

                    Hôm nay
                    Nhìn nước mắt em rơi
                    Vì một điều giản dị
                    Đựợc khóc trên vai một người

                    Em hãy khóc lên trang thơ anh
                    Để hoa mai em trông thơ anh bừng nở
                    Để nụ cười em trong thơ anh rạng rỡ
                    Để mắt em xanh mầu xanh bầu trời

                    Mai ơi xuân đã đến rồi
                    Vai áo anh đã đẫm đầy nưốc mắt
                    Đây là lần cuối cùng em khóc
                    Hãy vì anh mà nở một nụ cười


                    Nín đi đừng khóc nữa mai
                    Lệ em thấm đẫm bờ vai người rồi
                    Hãy vui lên nở nụ cười
                    Hòa mình cùng với đất trời vào Xuân...
                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2010 16:53:14 bởi kimrbl >
                    Pe An 25.03.2010 17:15:54 (permalink)
                    0


                    Trích đoạn: nguyễn thế duyên


                    KHÓC


                    Ngày trưốc thấy TTK khóc tôi đã không chịu nổi phải làm một bài thơ em khóc. Hôm nay qua đây lại thấy một cô gái đứng khóc > Một chàng quân tử Phải làm gì đây?

                          Em Khóc

                    Hãy gục vào vai anh
                    Và khóc đi em
                    Cho trời đất tan ra thành nước mắt
                    Cho nỗi buồn bay đi

                    Anh ngồi lắng nghe
                    Tiếng nức nở của con tim rỉ máu
                    Vết thương bao năm tháng chửa lành
                    Anh bỗng nhận ra
                    Có một bầu trời rất xanh
                    Đang dấu trong một đám mây dông bão
                    Giữa con tim rỉ máu
                    Một chồi xanh nhú mầm

                    Khóc đi em
                    Mầm xanh ấy cần tưới bằng nước mắt
                    Cần được bón chăm bằng cay đắng cuộc đời
                    Để nó xanh tươi mãi mãi

                    Một nhành Mai
                    Gió sương từng trải
                    Sẽ nở hoa mỗi độ đông tàn

                    Thơ anh
                    Viết đã nhiều trang
                    Chưa bài thơ nào thấm đầy nước mắt
                    Nỗi đau cuộc đời anh chưa từng biết
                    Nên thơ nhẹ tênh chẳng đến được với đời

                    Hôm nay
                    Nhìn nước mắt em rơi
                    Vì một điều giản dị
                    Đựợc khóc trên vai một người

                    Em hãy khóc lên trang thơ anh
                    Để hoa mai em trông thơ anh bừng nở
                    Để nụ cười em trong thơ anh rạng rỡ
                    Để mắt em xanh mầu xanh bầu trời

                    Mai ơi xuân đã đến rồi
                    Vai áo anh đã đẫm đầy nưốc mắt
                    Đây là lần cuối cùng em khóc
                    Hãy vì anh mà nở một nụ cười


                    Nín đi đừng khóc nữa mai
                    Lệ em thấm đẫm bờ vai người rồi
                    Hãy vui lên nở nụ cười
                    Hòa mình cùng với đất trời vào Xuân...
                     
                     
                    Bác Duyên bảo khóc trên thơ *
                    Mà Bác lại bảo vai giờ...ướt nhem
                    Pé..!
                     
                    (xạo quá chị Trăng ôi, em là ứ thèm tin )

                    anhtrangthu 25.03.2010 21:06:46 (permalink)
                    0

                    Trích đoạn: Pé..An..cười..!

                    (xạo quá chị Trăng ôi, em là ứ thèm tin )


                     

                    Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 12 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 179 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9