Bướm hoang
Tôi muốn tôi là kiếp bướm hoang
Giang hô phiêu bạt khắp trời mây
Lên non tắm nắng trời đang mọc
Xuống thấp vỗ ghềnh sóng bể khơi
Tôi muốn tôi xa cả những người
Mà tôi thương mến nhất than ôi!
Dù trong êm ấm trong nhung gấm
Vẫn thấy cô đơn đến lạc loài
Tôi muốn tôi là kiếp bướm hoang
Giữa rừng giữa núi sống lang thang
Yêu hoa yêu cỏ yêu mây nước
Rồi chết cô đơn giữa bạt ngàn
Tôi muốn tôi là dòng suối nhỏ
Bên đồi róc rách chảy thênh thang
Nước trong muôn thú dừng chân uống
Cho mát lòng nhau dưới nắng vàng
Thế nhưng tôi vẫn mãi là tôi
Vẫn độc hành đi suốt cuộc đời
Thân thế buộc ràng bao hệ lụy
Gông cùm xiềng xích mãi chân tôi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2008 21:09:46 bởi phuongmai >