Có những người buồn vì nghèo quá
Cái nghèo như một thằng chủ nợ
Luôn bủa vây tra tấn cuộc đời
Họ thèm thùng gạo đừng bao giờ vơi
Họ mong những chiếc áo mới
Họ mộng một cái nhà xây
Họ mơ những sấp tiền dầy
Để đêm ngủ không còn mơ thấy đói
Có những người buồn vì giầu quá
Chẳng con gái con trai
Gia sản kếch xù chẳng biết để cho ai
Khi số mệnh đang ngồi chờ trước cửa
Có những người buồn vì đã lên cao quá
Tột đỉnh rồi chẳng còn biết đi đâu
Đành nhảy xuống vực sâu
Để đi tìm một đỉnh cao khác
Tôi buồn vì cô đơn
Tôi cần những chiếc hôn
Tôi mơ một ánh mắt
Tôi mong một vòng tay ôm chặt
Của đích thực con người
Để ôm trọn nỗi buồn của tôi
Em ở đâu...
Em ơi?!?
Tặng ''Lê Thị Thảo Như''
Dalat Lâm Đồng