Đàn xưa
Tiếng Việt mến yêu Cảm tác theo bài No, never của Nguyễn Tấn Bi Em đừng nói không bao giờ em nhé Vì chúng mình cùng chung một màu da, Cùng tâm tư cùng dòng máu chan hòa Dòng giống Việt đã bao đời xây đắp Em nhìn xem mũi Cà Mau thẳng tấp Bao năm dài tràn ngập đất phù sa Nơi rừng tràm, rừng mắm của ông cha Đã gian khổ vun bồi bao thế hệ Em ngập ngừng chưa nói rành tiếng Mẹ Đừng bao giờ tránh né nữa nhe em, Lỗi tại ai, không phải lưỡi cong mềm Cũng không phải tại bóng đêm phủ kín Cữu Long giang trong một chiều yên tỉnh Tưới nhịp nhàng đồng lúa chín phì nhiêu Chín đứa con cùng dòng máu thân yêu Đem no ấm đến hoa đồng cỏ nội Em nhìn xem dãy Trường Sơn vang dội Nơi Tây Sơn thống lãnh chống quân Tàu Dòng sông Danh, dòng Thạch Hãn thương đau Nơi chia cắt, nơi nồi da xáo thịt Nhìn Thăng Long, nơi vẫn còn ghi vết Một mùa Xuân Kỹ Dậu rất oai hùng Đất nước mình vẫn còn những Quang Trung Những Nguyễn Trãi rất vang lừng tên tuổi Anh xin em đừng bao giờ hận tủi Đừng bao giờ lầm lũi trốn quê hương Cố gắng lên gìn giữ chút tình thương Em sẽ thấy đời vấn vương huyền ảo Em sẽ nhớ những thâm tình hiếu thảo Những hy sinh hoài bảo của ông cha Khi tách rời em sẽ thấy xót xa Rằng tiếng Việt sao mặn mà âu yếm Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 19-10-2000 :: Bài thơ đưa vào TV ::
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2008 06:13:48 bởi Viet duong nhan >
Lời nói đầu Con người, đến một lúc nào đó, sẽ để hồn quay về dĩ vãng, cùng mong mỏi trở lại với nơi chôn nhao cắt rún của mình, với ruộng lúa bờ tre, với những kỷ niệm xa xưa. Theo với tuổi đời, những hình ảnh mới mẻ có thể chìm dần trong quên lãng nhưng những bóng dáng, những khúc nhạc, lời ca, giọng hát hay nói một cách tổng quát hơn, những kỷ niệm hay những ký ức của thời niên thiếu hoặc của thời đang yêu vẫn còn tồn tại với thời gian, khó mà phai mờ trong trí óc. Với khúc Đàn Xưa, khác hơn hai tập thơ đầu : Tiếng Lòng và Dấu Chân Kỷ Niệm, tôi gởi đến quý vị và các bạn những tình cảm nhẹ nhàng của thời đang yêu, những phập phòng lo âu của những lúc đợi chờ, những đau khổ triền miên của mối tình ngang trái và còn nhiều thứ nữa…Mặc dầu biết rằng : Vần thơ bất hủ tuyệt vời Những dòng nức nở trọn đời không nguôi. (dịch từ hai câu thơ Pháp của Alfred de Musset : Les plus désespérés sont les chants les plus beaux Et j’en sais d’immortels qui sont de purs sanglots) Nhà thơ lãng mạn Alfred de Musset ở thế kỷ thứ 19 đã từng ca tụng, tiếng khóc than ở đây không phải là những lời than mây khóc gió, mà là những khúc đoạn trường khi mất một người thân : Mẹ ơi Con đã về đây Sao không còn thấy mẹ gầy ngày xưa ! Mẹ từng dầu dãi nắng mưa Đến khi con lớn vẫn chưa hưởng gì Đời con giờ biết lấy chi Để đền đáp lại những gì Mẹ cho Hoặc những lới nuối tiếc một cảnh đời đã mất : Rạp hát ngày xưa đã dep rồi Đêm buồn giá lạnh đến đơn côi Còn đâu tiếng trống kèn inh ỏi Trai gái trao nhau một nụ cười Và gần với chúng ta hơn nữa, nhà thơ tiền chiến Hồ Dzếnh đã tìm thấy cái hay cái đẹp của những mối tình tan vỡ hay cái thích thú mang ít nhiều tính chất bệnh hoạn trong đau khổ : Tình chỉ đẹp khi hãy còn dang dở Đời mất vui khi lỡ hẹn câu thề… Cái buồn tan vỡ của văn sĩ kiêm thi sĩ Nguyễn Tấn Bi nhẹ nhàng hơn nhưng ray rứt lâu dài hơn với : Cứ tưởng cùng đi một hướng đời Hai bàn tay nắm một niềm vui Giờ đây tất cả là hư ảo Tôi- chiếc đò không- lạc bến rồi Nhưng anh Tấn Bi cũng không quên hình ảnh của quê nhà và vẫn muốn gởi : Xin gởi về quê một tấm lòng Của người dầu dãi kiếp tha hương Mai nầy con sẽ về quê cũ Chung góp bàn tay dựng xóm làng. Làm thơ không phải chỉ biết có than thở mà thôi mà còn phải biết ca tụng một hình ảnh đẹp, một lời nói hay, một hành động cao cả, có nghĩa là biết hòa mình vào cuộc sống, biết thích nghi với hoàn cảnh. Cái ý thức này không phải chỉ áp dụng vào thơ mà còn tìm thấy trong những chu kỳ tiến hóa của xã hội, nếu đi ngược với trào lưu là chỉ đi đến con đường bị đào thải mà thôi. Mong mỏi quý vị sẽ tìm được những giây phút để cùng thả hồn về những kỷ niệm xa xưa và nếu có thể cùng nhau trao đổi những tâm tư của những người sống xa đất nước. Thành kính Bordeaux, ngày 14-09-2001 Nguyễn Gia Linh
Quê thanh bình Xa xa một cánh đồng xanh Lắt lẻo trên cành, vui thú tiêu dao Cây trâm oằn trái ngọt ngào Gió hiu hiu thổi, xạc xào lá reo Tiếng ca hòa với tiếng chèo Của người thôn nữ gởi theo hồn mình Dòng sông uốn khúc xinh xinh Cành bần soi bóng, lục bình nổi trôi Thuyền nang nhẹ lướt êm xuôi Như làn tóc mịn vuốt đôi môi mềm Giọng hò tiếng hát êm êm Đưa hồn ta đến bên thềm thiên thai Trần gian với những tháng ngày Không màng danh lợi, không mài miệt lo Không đi trên nẻo quanh co Không tìm lối thoát, không co ro sầu Hỡi người qua cảnh bể dâu Hỡi ai hết muốn qua cầu lợi danh Về quê sống chuỗi ngày lành Với dòng suối bạc, cây xanh, hoa vàng Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 28-6-96 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2008 03:26:00 bởi Viet duong nhan >
Vợ Tôi Họa bài Mẹ tôi và bài họa của H.N.D. Mến tặng thiếm Diêu Quê em qua cánh đồng xanh Ở trong thành phố lượn quanh Biên Hòa Xuân Trường suối chảy bao xa Miền đông An Phú, trầm kha bao lần Thương em dầu dãi phong trần Vì anh chung thủy, tảo tần vì con Dù cho nước chảy đá mòn Em nguyền giữ lấy lời son dặn dò Anh đi du học, đừng lo Tình em, em gởi chuyến đò chờ mong Ra đi anh cứ vững lòng Đắng cay em chịu, lạnh lùng em cam Dạy con từ bỏ lòng tham Trui rèn nhân nghĩa, nên làm điều hay Thương nhau như thể chân tay Cùng nhau đùm bọc, đợi ngày anh mong Chiều chiều ra ngắm dòng sông Mơ về xứ lạ, cho lòng lặng yên Thương ai đáng mặt vợ hiền Ngày nay sum hợp lời khuyên vẫn còn Vì anh giữ vẹn lòng son Thương anh nuôi nấng đàn con nên người Tuổi đời dù đã mấy mươi Mà em vẫn giữ như thời mới yêu Đường đời chung bước đã nhiều Đắng cay đã chịu, hưởng chiều vinh quang Ngày anh áo gấm về làng Là ngày Cha Mẹ suối vàng yên vui. Nguyễn Gia Linh Bel Air, Bordeaux, 14 / 08 / 1995 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2008 03:32:45 bởi Viet duong nhan >
ND ghé thăm anh Nguyễn Gia Linh, gởi bài này trong trời thương nhớ Bordeaux, xứ rượu nha, cho say say tí xíu!
Mỗi Lần Đến
Mỗi lần đến em cũng đang hong tóc
Vừa tắm xong, trước cửa kiếng soi hình
Áo chưa cài, hở cổ, thật là xinh
Cho xao xuyến tràn dâng ngập lòng ngực
Mỗi lần hẹn hồn một lần rạo rực
Chắc là em vừa phòng tắm đi ra
Chắc là em nụ cười thắm hiền hoà
Áo khoác ngoài chắc chưa cài hết nút
Mỗi lần đến gió thơ về vi vút
Bên cửa song dù xuân đến hay đông
Mùa thu vàng lá rụng hoặc hạ nồng
Hoa tình nở bốn mùa không phân biệt
Một lần trễ, hồn buồn ngây, da diết
Máy cầm tay, bấm gọi cũng không mong
Khi người ta lặng lẽ khép cửa lòng
Cửa đã khóa thiên đường xưa đã đóng
Nguyên Đỗ
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
ND ghé thăm anh Nguyễn Gia Linh, gởi bài này trong trời thương nhớ Bordeaux, xứ rượu nha, cho say say tí xíu!
Mỗi Lần Đến
Mỗi lần đến em cũng đang hong tóc
Vừa tắm xong, trước cửa kiếng soi hình
Áo chưa cài, hở cổ, thật là xinh
Cho xao xuyến tràn dâng ngập lòng ngực
Mỗi lần hẹn hồn một lần rạo rực
Chắc là em vừa phòng tắm đi ra
Chắc là em nụ cười thắm hiền hoà
Áo khoác ngoài chắc chưa cài hết nút
Mỗi lần đến gió thơ về vi vút
Bên cửa song dù xuân đến hay đông
Mùa thu vàng lá rụng hoặc hạ nồng
Hoa tình nở bốn mùa không phân biệt
Một lần trễ, hồn buồn ngây, da diết
Máy cầm tay, bấm gọi cũng không mong
Khi người ta lặng lẽ khép cửa lòng
Cửa đã khóa thiên đường xưa đã đóng
Nguyên Đỗ
Cám ơn anh Nguyên Đỗ đã đến thăm tệ xá. Nếu có hứng, ngày nào đó mời anh dùng chút rượu Bordeaux để hàn huyên tâm sự. Theo đây gởi anh bài họa: Anh đã đến Anh đến thăm, buổi trưa em hong tóc Mây vờn bay lả lướt bóng vương hình Áo thấm ướt, tóc quầng ót thật xinh Nghe xao xuyến mộng tình lên sóng ngực Anh còn đến, còn nghe hồn rạo rực Tưởng tượng em vừa thức giấc đi ra Mái tóc mai chưa chải chuốt lòa xòa Và chiếc áo chưa cài xong hết nút Anh lại đến nghe hồn thơ vi vút Buổi trưa hè mặc quần cụt chơi rong Viếng vườn hoa say đắm nụ hương nồng Chân thon nhỏ, nỏn nà không kể xiết Rồi một sớm, một nỗi buồn da diết Xóa mờ đi hồn tha thiết chờ mong Người ra đi dập tắt ngọn lửa lòng Anh đã hiểu không còn trông ngóng đợi Nguyễn Gia Linh
Hương đời Ngập ngừng anh nhẹ bước vô Sao nghe sóng vỗ bên bờ biển xa Lăn tăn bóng nước chiều tà Mây trôi thấp thoáng, ánh ngà dần lên Trúc gầy thèn thẹn vén phên Sương khuya thấm ướt qua nền phong lan Giữa không khí lặng nghiêm trang Bỗng nghe tiếng nấc bên ngàn thông xưa Phải chăng mưa gió dật dờ Thương giây tiễn biệt, nhớ giờ chia ly Thả hồn theo mộng lưu ly Đắm say như muốn giữ ghì lấy thân Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 04-11-2000
Thương chồng Anh có nghe trời trở lạnh không ? Nhớ khêu bếp lửa, đốt than hồng Lãy thêm áo ấm, đan từng sợi Của chính người xưa, tiễn biệt chồng ! Anh ở xứ người có lạnh không ? Em nghe trong gió thoảng hơi đồng Sợ người cô lữ thương lo quá Chưa nghĩ tiết trời đã trở đông Anh nhớ khi nhìn xác lá rơi Là mùa thu biếc đã qua rồi Những gì tươi mát không còn nữa Chỉ có tình yêu ở cuối trời Một mình đơn lẻ có buồn không ? Đừng để rèm mi thấm lệ hồng Anh nhớ, bên trời em ngóng đợi Thêm đàn con nhỏ, vẫn chờ mong Nhìn áng mây chiều lãng đãng trôi Sao như hình bóng kẻ xa xôi Trông về quê cũ tìm hương lửa Như kẻ tha hương lạc mất rồi Giữa đêm, em viết lá thư xanh Mong mỏi chồng em dệt mộng lành Đừng để đau buồn gây tủi hận Cho đàn con trẻ của riêng anh ! Nguyễn Gia Linh Lisbonne, ngày 09-11-02 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2008 21:20:47 bởi Viet duong nhan >
Thu Đã qua năm mùa thu Trong sương khói mịt mù Lắng hồn về quê Mẹ Nghe trĩu nặng tâm tư Một mùa thu sắp sang Rồi lá thu trỗ vàng Liễu buồn buông tóc rũ Như phủ một màu tang Sương thu rơi lành lạnh Trời thu xám đượm buồn Trăng thu mờ ảo ảnh Lá thu sầu tơ vương Thu đến rồi thu đi Còn lưu lại những gì Có chăng là Kỷ niệm Của những ngày biệt ly Năm năm tròi xa cách Le loi nơi đất khách Vẫn mong một ngày về Sau khi xong đèn sách Ước vọng tuy đơn sơ Nhưng chưa thấy bến bờ Nhìn sông sâu cuộn chảy Mà dạ luống ngẩn ngơ Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 30-08-1979 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2008 21:24:31 bởi Viet duong nhan >
Những đoạn đường (của Kỳ Nữ) I Hôm nay ngày giỗ mẹ cha Cầu xin cha mẹ về nhà dùng cơm Không nhiều canh thịt cá tôm Nhưng đây là cả tâm hồn của con "Người đi" khi tuổi còn son Vì chưng đất nước đạn bom tơi bời Mình con ở lại mồ côi Sống đời lưu lạc, cơm nồi cháo khoai Lớn lên theo trẻ lạc loài Sáng mưu tìm sống, tối ngoài hiên tây Con nào biết tuổi thơ ngây Biết con đường sáng, biết thầy dạy khôn Đời con chỉ biết tủi hờn Như cây thiếu nước, như đờn thiếu dây Khấn hồn cha mẹ về đây Thứ tha con trẻ đi ngoài vòng luân II Con đã sống, khi vầng dương vừa tắt Dưới ánh đèn huyền hoặc của đam mê Với muôn sao che mất những lối về Và âm điệu làm tái tê hồn trẻ Không còn biết những đường ngang lối rẽ Chỉ quay cuồng theo tiếng nhạc lung linh Chỉ say mê theo ánh mắt đa tình Và đắm đuối với tia nhìn si dại Không phân biệt những lời ân tiếng ái Cũng không còn biết lẽ phải đường ngay Con đã dùng khóe mắt với đôi tay Để đưa đẩy đời con vào bể khổ Con nào biết người từng gây bảo tố Đã đem tiền để mua nụ cười tươi Đã đem uy để cướp lấy con người Rồi hất hủi món đồ chơi giữa chợ Con vẫn biết đời con còn nặng nợ Vì vẫn còn tưởng nhớ đến ân tình Con biết rằng dầu con phải hy sinh Cũng tìm kiếm một chân tình muôn thuở Muốn được thế con phải tìm lối gỡ Ở chốn nầy con chẳng thấy được ai Chỉ đưa con mau sớm xuống tuyền đài. III Hương hồn cha mẹ trở về đây Chứng dám cho con ước nguyện nầy Con quyết trở về nơi bến cũ Xây mồ cha mẹ ở hiên tây Con cần lam lũ với nghề nông Để rửa cho xong lớp bụi hồng Để đám mây mờ thành nước lũ Để lòng sống lại với dòng sông Cầu mong đất nước hết điêu linh Và hãy cùng nhau kết chặc tình Đừng để chiến tranh dày xéo nữa Hãy lo xây đấp nước non mình Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 06-05-97 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2008 21:26:15 bởi Viet duong nhan >
Hẩm hiu Họa bài ‘Côi Cút ‘của Võ Mộc Tuyên, Viết theo tâm tình của người Mẹ đơn chiếc nuôi con Nhớ nhiều những chuỗi ngày qua Đau buồn khi trẻ gọi ba lần đầu Tháng năm mang nặng nỗi sầu Thương con trẻ dại ra vào thiếu cha Đầu xanh mà đã thiết tha Đến tình mẹ yếu, đến nhà tranh yêu Những khi sớm hẩm chiều hiu Nghe con than thở những điều xác xơ Chạnh lòng cho lớp tuổi mơ Mới bao nhiêu tuổi chơ vơ giữa đời Thương con nói chẳng nên lời Chỉ mong con được yên nơi học hành Bao giờ mới được công thành Để không hổ thẹn đến danh con người Mẹ quỳ lạy giữa đất trời Khấn cho con khỏi rã rời tâm can Ngày nào qua cảnh lầm than Mong con viết lại ‘ Kho tàng khổ đau’ Cho người hiểu được lòng nhau Ẩn tình ngày cũ khắc sâu vào lòng Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 14-11-99
Tình quê Cảm tác theo bài :’Hiu quạnh’ của Võ Công Ánh trong Thi tập : Tiếng thơ Tôi vẫn không quên ước mộng đầu Trở về tìm lại mối tình sâu Trong gian nhà nhỏ, bên thôn vắng Dưới ánh đèn khuya, giải nỗi sầu * Đã bước đi qua mấy nhịp cầu Viếng thăm núi thảm, tắm sông sầu Vượt ngàn bến lạnh, xuyên sương sớm Vẫn muốn quay về với bãi dâu * Nhảy múa trên sông, bóng nắng chiều Nhịp nhàng theo sóng, nước non yêu Gởi hồn về chốn phương trời ấy Rào rạt ngân xa tiếng sáo diều * Một mảnh tình quê, một ánh trăng Một con thuyền nhỏ, sóng lăn tăn Cành đào trong gió hương thoang thoảng Đưa đẩy hồn ta đến đỉnh trầm Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 14-12-99
Phượng hồng Họa bài ‘’Mây hồng’’ của Hồ Văn Mẫn trong Thi Tập : Hoa rụng miền xa Xa cách phương trời thấy nhớ em Những khi trăng khuyết khuất bên thềm Đường xưa mấy nẻo em đang đợi Anh sống một mình nghĩ tới em * Anh vẫn không quên cánh phượng hồng Hỏi người năm cũ có buồn không ? Vững lòng chờ đợi bao năm tháng Mình sẽ dìu nhau dưới rặng thông * Mưa bão bao nhiêu thế đủ rồi Gió lên cho sớm đuổi mây trời Cho anh nhìn thấy người em nhỏ Cùng bước theo anh suốt cuộc đời * Nhớ nhau không thể nói lên lời Không thể dùng mây gởi đến trời Không thể lững lờ theo gió thoảng Không như dòng nước lạnh lùng trôi * Anh giữ bên anh cánh phượng hồng Như đôi má đẹp giữa trời trong Từng trang kỷ niệm còn đâu đó Tựa chất men say cốc rượu nồng * Xa cách nhưng mà chẳng lở duyên Không gian chia xẻ được hai miền Nhưng không phân tách tình ta được Khi sóng ân tình đã nổi lên Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 14-05-2000
Tiễn Mẹ Cảm tác theo bài ‘Khóc Mẹ’ của Nguyên Trần đăng trong Việt Nam Thời báo, 11(8), 75 (1999) Thôi thế từ nay mất Mẹ rồi Lệ buồn chảy mãi chẳng sao vơi Nghìn thu đem đến sầu ly biệt Một phút mang theo mối hận đời Mẹ đã đi về nơi cát bụi Con còn ở lại chốn đơn côi Gió sương lạnh buốt hồn con trẻ Đưa tiễn Người xa tận cuối trời Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 18-12-99 Khóc Mẹ Một tiếng kêu than, quá rụng rời Nghìn thu vĩnh biệt Mẹ hiền ơi Gió sương dầu dãi bao năm tháng Mưa nắng xông pha suốt cuộc đời Tiên cảnh Mẹ yên câu tụng niệm Dương trần con nếm chén ly bôi Từ nay con chẳng làm sao trả Nghĩa Mẹ bao la tựa biển trời Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 18-12-99
Dấu chân Cảm tác theo bài ‘Thủy chung’ của Võ công Ánh trong thi tập : Tiếng thơ Lý tưởng sống là mong tròn nguyện ước Dầu chông gai vẫn giữ chặt tấm lòng Đem củi khô tạo ánh lửa bập bùng Đem hơi ấm để kết vòng tay bạn * Trong hiểm nguy không để hồn bấn loạn Vẫn bền gan dù vật đổi sao dời Tình quê hương vẫn mãi mãi không rời Dầu xa cách ở phương trời vô định * Gió mây chuyển vẫn giữ lòng an tịnh Cùng vươn buồm kình chống với phong ba Cùng nắm tay ta quyết vượt đường xa Trong đau khổ sẽ tìm ra lẽ sống * Đem kết quả để xét suy hành động Đem yêu thương để kết giống gieo nòi Đem niềm tin khi nhìn ánh trăng soi Để tìm lại một phương trời xưa cũ * Rồi sẽ qua những ngày dài ủ rũ Trở về quê tìm lại dấu chân Người Để trên môi vẫn còn giữ nụ cười Và ánh mắt vẫn sáng ngời tin tưởng * Trong gió sương mà lòng luôn định hướng Thì đau thương đâu cưởng bậc anh tài Con đường đi dầu đã lắm chông gai Vẫn tiến bước không sai đường lệch lối * Có như thế mới thoát vùng tăm tối Mới tìm ra ai để lại cho đời ? Một tấm gương vẫn muôn thuở sáng ngời Mà màu sắc không dời trong ý niệm Nguyễn Gia Linh Bordeaux ngày 26-12-99
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: