Đàn xưa
Vẫn chờ một mùa Xuân Tiễn anh đi, mùa thu năm cũ Nắng nhuộm màu sương, sắc lá vàng Dẫu biết phương trời xa diệu vợi Nỗi buồn theo đuổi lúc Xuân sang * Anh đi, em giữ mấy vần thơ Kỷ niệm chiều mưa đứng đợi đò Khuyến khích người đi tìm lối mộng Để về kể lại chuyện ngày xưa * Ước mơ anh thấy niềm rung cảm Thể hiện vào trong... ngọn bút cùn Không nghĩ áo cơm làm nặng nợ Mà lo chí hướng... giạt ngàn phương ! * Một khi đón nhận nhiều suy tưởng Ý lạ, điều hay kết một bầu Thì có lo gì manh áo rách Anh về, em sẽ đón bên cầu * Có sống những ngày xa thật xa Mới thương những kẻ ở quê nhà Mới yêu con rạch, cây cầu khỉ Mới thấy tình xưa quá đăm đà * Nghèo lắm anh, nhà tranh vách lá Chiếc đèn dầu leo lét đêm đen Lắng tai nghe giọt mưa tầm tả Khúc nhạc tình muôn thuở không quên * Nếu biết lòng anh quyết trở về Thì em ngóng đợi bước anh đi Dầu cho anh có về ...tay trắng Thì ..cánh hoa yêu ngập lối về * Năm nầy chưa kịp, đợi... sang năm Khi quyết trở về, nhớ đến thăm Đừng để hoa tàn trong lối rũ Vẫn chờ, vẫn đợi... một mùa Xuân Nguyễn Gia Linh (mùng 9 Tết năm Quý Mùi, ngày 09-02-03)
Tâm sự người ở lại Trong kiếp người không có gì muôn thuở Trừ tình thương cha mẹ cuối chân trời Đã đi qua những nhà cao ngói đỏ Vẫn thấy lòng tưởng nhớ bức tường vôi Nhớ ngày xưa bạn bè năm bảy đứa Quán nhỏ bên hè tâm sự đầy vơi Dắt dìu nhau qua đầu thôn cuối ngõ Xem nắng mưa dông bão đã qua rồi Ngậm ngùi thay ! Chỉ còn hai ba đứa Tất cả giang hồ phiêu bạt tha hương Đêm từng đêm biết tìm đâu ra nữa Những bạn lòng đã theo gió muôn phương Tôi quay lưng giấu đi dòng nước mắt Tiễn người yêu tìm hạnh phúc phương xa Tôi vẫn biết không có gì giữ được Khi tình yêu theo ngày tháng phôi pha Mỗi lần bước lên đò qua bến chợ Sao nghe lòng tưởng nhớ kẻ vô tâm Kỷ niệm xưa theo bờ xa sóng vỗ Tưởng bên tai tiếng hoa lá thì thầm. Nào đã hết ! Trước cuộc đời sóng gió Bạn bè xưa trở lại thấy mưa rơi Gặp mặt nhau buồn vui chưa kịp tỏ Đã nén lòng ! Đành lặng tiếng im hơi. Người ta đã bây giờ sông núi chuyển Đâu còn nghe tiếng nhịp của con tim Họ chỉ biết đem tiền rừng bạc biển Để đẩy đưa những cuộc sống bình yên. Tôi chán nản trước nhà cao cửa rộng Cất nhô hơn những mái lá không hàng Tôi đau buồn trước đèn đêm sống động Bên bao người chui rúc giữa lầm than Tôi muốn đi, đi thật xa biền biệt Không bao giờ dừng lại bước giang hồ Ngoài mồ mả ông cha, giờ đã hết Không có gì giữ bước kẻ bơ vơ. Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 09-06-2002
Trở lại trường xưa Một buổi sáng nắng vàng lên rực rỡ Trước sân trường hàng phượng nỡ đầy hoa Màu hồng tươi như cõi lòng rộng mở Để đón chào khách lạ ở phương xa * Không là khách, tôi về thăm quê cũ Lòng hân hoan thấy lại mái trường xưa Bao hình ảnh trong tâm hồn mở ngỏ Hiển hiện quay cuồng theo gió đong đưa **** Nào mái tóc bạc màu trong mưa nắng Của người thầy tận tụy quá thanh cao Lời dạy dỗ như bao lời chưởi mắng Ráng học hành để vững bước mai sau * Nào các bạn cùng tranh đua đùa giỡn Nhưng sẵn sàng để che chở cho nhau Đã tận lực trong một mùa bão lớn Giúp bao người thoát khỏi cảnh thương đau * Nào mái tóc xỏa bên bờ vai nhỏ Phất phơ bay theo làn gió mơn man Muôn cánh bướm trên đầu cây ngọn cỏ Như vuốt ve đôi gò má mịn màng * Nào ánh mắt dịu hiền không vướng bụi Nhưng hấp thu luồng nắng mới mùa Xuân Để sưởi ấm một tâm hồn gần gủi Nhắc nhở anh khi còn mãi ngập ngừng * Rồi bỗng chốc loạn ly tràn khắp nẻo Tôi lang thang nơi xứ lạ quê người Đã trải qua những mùa đông lạnh lẻo Vì trong lòng vương vấn mãikhông thôi ***** Ngày hôm nay đứng bên thềm lớp cũ Ngó vào trong tìm bàn ghế năm xưa Tìm dấu vết của bao bình mực đổ Có phai mờ theo những chuyện gió mưa * Bàn ghế khác, học trò nay cũng khác Sao trong lòng bỗng sáng rực niềm vui Có phải chăng đám học trò nhớn nhác Bị cô la vì thấy bóng một người ? * Cũng vóc dáng, cũng tia nhìn, ánh mắt Giọng rầy la nhưng chứa cả tình thương Người mình yêu.., bây giờ đang trước mặt Lệ rưng rưng.. vì vướng phải bụi đường Nguyễn Gia Linh, Dublin, ngày 29-08-2003
Tiễn biệt 1 Em đã hẹn gặp anh lần cuối Để từ đây giã biệt ra đi Anh đến hẹn sao lòng hận tủi Cõi đời nầy còn biết tìm chi ! * Chim sao vội bay đi về tổ Aùnh hoàng hôn khuất lịm ngàn xa Đem thắp nến sao trời sáng tỏ Rọi lòng ai soi rõ ngọc ngà * Thời gian ơi hãy mau ngừng lại Sợ từ đây đơn lẻ một mình Người ta đi giữa đời bay nhảy Riêng mình ta sầu khổ điêu linh * Lá vàng ơi, đừng rơi tơi tả Gốc lạnh buồn nhìn gió đưa xa Trong hoang vắng cánh chim rời rã Biết làm sao định hướng quê nhà * Tôi ở lại tiễn người lần cuối Góp vần thơ, ấp ủ hồn hoang Chúc người đi trên đường gió bụi Không có gì vướng bước quan san Nguyễn Gia Linh, Lisbonne 10-06-2003
Chuyến đò ly biệt Em hẹn cùng anh ở bến sông Lá trôi hờ hững chảy xuôi dòng Anh nghe trời đất như hoang vắng Khi tiếng chia ly thốt lạnh lùng * Cánh chim sao vội bay về tổ Khi ánh hoàng hôn chửa lịm dần Những nến sao trời chưa thắp rõ Sao nghe lạnh buốt cả toàn thân * Thời gian ơi! Hãy dừng chân lại Đừng để riêng ta phải một mình Cảm thấy cõi đời nhiều khổ ải Rơi vào hứng chịu kiếp điêu linh * Ta đi lặng lẻ giữa hoang tàn Chân dẫm lên trên xác lá vàng Lá biếc cành thưa thôi bớt rụng Cho lòng không nhuộm ánh trăng tang * Ta tiễn người đi ở bến sông Lắng nghe sóng gió dậy trong lòng Đường đời nay sẽ thành hoang lạnh Khi trái tim nồng đã giá băng Nguyễn Gia Linh, Lisbonne 11-06-2003
Nỗi đau thầm lặng Họa bài Dấu Chân của Đặng Xuân Linh Chôn dấu trong tim chuyện đã rồi Biết mình như thể cánh bèo trôi Tiễn người cất bước xa muôn dặm Về khóc cho vơi chút hận đời Cũng chiếc cầu xưa, cũng lối nầy Mà người thôn Bắc, kẻ phương Đoài Xa nhau chắc chẳng bao giờ gặp Đừng nghĩ rồi đây,… một sớm mai Tôi lật từng trang kỷ niệm qua Những khi ngồi ngắm ánh trăng tà Là bao nhung nhớ về khơi lại Vết bóng bên thềm, ta với ta Ngày qua tháng lại vẫn bơ vơ Vẫn nhớ, vẫn thương, vẫn đợỉi chờ Người đã đi rồi đâu có biết Ta buồn, ta dệt mấy vần thơ
Nguyễn Gia Linh Lisbonne, ngày 16-07-2003
Cảnh mới hồn xưa Anh cùng em vượt núi băng rừng Xuyên thác ghềnh sâu, nước chập chùng Đứng trước tường thành cao chất ngất ù Sao chân ngài ngại, bước rung rung Nhớ lại ngày xưa trước nhịp cầu Bắt qua con rạch, nước không sâu Thân tre tròn lẳn, rung từng nhịp Em nắm tay anh, bám chặt vào Vừa bước lên cầu rung lẩy bẩy Chân không nhúc nhích, mắt không nhìn Nào đâu thấy được dòng sông chảy Nỗi sợ tăng theo bước gập ghềnh Nắm chặt tay em, anh nhỏ nhẹ Em lần từụng nhịp bước theo anh Đừng nhìn xuống nước xem sông chảy Hãy nghĩ bên bờ thảm cỏ xanh Phút giây kỷ niệm quá êm đềm Như muốn đời mình vương vấn thêm Như ước cầu dài sông rộng mãi Cho hồn hòa nhịp với con tim Còn có cảnh nào âu yếm hơn Đôi tay đan kết sợi dây đàn Đôi hình ôm bóng gương lồng nước Như uốn trôi theo sóng nhịp nhàng Ngày nay đứng trước cảnh nguy nga Vẫn thấy hồn về với bến xa Vẫn mong trở lại khung trời cũ Cùng sánh vai nhau bước xuống phà Nguyễn Gia Linh Lisbonne, ngày 20-06-2003
Về quê Tiễn em đi nốt đoạn đường
Rồi anh về lại xóm vườn thân yêu
Từ đây như cánh chim chiều
Lẻ loi giữa chốn quê nghèo xác xơ
*
Vui gì giây phút tiễn đưa
Mà đem chua xót pha mờ mắt rưng
Em đi trên vạn nẻo đường
Anh về rửa hết mùi hương ân tình
*
Anh về tô lại mái đình
Xây cây cầu khỉ gập ghềnh chơ vơ
Tình xưa chia rẻ đôi bờ
Người đi đâu có ý chờ đợi ai
*
Giờ theo năm tháng miệt mài
Sáng vui cùng nắng, tối bày với trăng
Cuộc đời như áng mây giăng
Thuyền xuôi bến vắng, buồm căng gió lồng
*
Hò ơi, em đã lấy chồng
Anh về xách mấy gào xồng tiễn đưa
Quê người trốn nắng đụt mưa
Còn anh về chốn quê mùa tìm quên Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 09-10-2000
Tình quê Em ơi ! Bìm bịp kêu chiều
Nước lên, gió dậy, đem diều ra đê
Mây xa một thoáng bay về
Diều bồng trong gió, hồn kề trên mây
*
Lững lờ bay khỏi chòm cây
Cái đuôi uốn khúc, vẽ ngày ngây thơ
Buồn khi diều dứt mộng hờ
Đứt dây thoát khỏi trời mơ lạc loài
*
Em ơi! Nhìn chiếc ghe chài
Để anh bẻ lá kết hai con thuyền
Thuyền ta chở mộng bình yên
Vượt con rạch nhỏ, qua miền thương yêu
*
Xuyên hàng dừa nước đăm chiêu
Hàng bần lả ngọn, hàng điều lẳng lơ
Cá đâu đớp móng ven bờ
Trái bần chin rụng dật dờ trôi sông
*
Em ơi! Chiếc bẫy giữa đồng
Tiếng chim sắc hót, nghe lòng nhớ thương
Tưởng chim gọi bạn lên đường
Ngờ đâu mủ mít đã vương chân rồi
*
Mỗi mùa khi nắng vàng khơi
Ba anh bẫy sắc, mua mồi chim ăn
Thấy chim nhảy nhót tung tăng
Đến khi được thả, loanh quanh giữa trời
*
Em ơi! Nuớc đã lên rồi
Cùng nhau gặt lúa đem phơi giữa đường
Sợ rằng nước ủng ngàn phương
Lụt tràn khắp nẻo, sầu vương đêm ngày
*
Nắng mưa, khuya sớm, dạn dày
Chỉ mong thấy được ngày mai yên lành
Lúa vàng trải khắp đồng xanh
Gạo thơm đầy vựa, tình anh vuông tròn Nguyễn Gia Linh
07-05-2003
Ba mùa thương nhớ Nhìn cảnh mưa rơi, lại gợn sầu
Bao điều khắc khoải biết về đâu?
Nhớ thương mòn mỏi còn chưa dứt
Đành gởi hồn theo khói nhiệm mầu
Ba năm, gió buốt sương khuya lạnh
Lách tách bên thềm mưa vẫn rơi
Như nhắc nhở người đang khổ hạnh
Cuộc đời gắng bước, chớ chơi vơi !
Mặc đời dầu dãi trong mưa gió
Bên gói hành trang đã sẵn rồi
Kỷ niệm những ngày chung sống đó
Vẫn còn giữ vẹn khúc cùng nôi
Hình ảnh người xưa còn trước mặt
Theo tình con trẻ được yên vui
Đem bao tâm trí ra dìu dắt
Để tránh cho con khỏi ngậm ngùi
Em tin tâm thức còn đâu đó
Quấn quít bên con lúc nguyệt tà
Theo khói hương về trong xóm nhỏ
Giúp em đủ sức vượt đường xa
Nhìn con đôi lúc hồn thơ thẩn
Tưởng đã qua rồi một giấc mơ
Ai nghĩ đường xa còn lận đận?
Nào đâu dám kết mộng duyên hờ!
Hương trầm một nén bay thoang thoảng
Em muốn gọi hồn bạn cố nhân
Hãy trở về đây cùng chứng giám
Tâm tình những kẻ trọn yêu thương
Trước hết Mẹ già luôn tưởng nhớ
Cha buồn thân thế chẳng vuông tròn
Con thơ nào biết lời âu yếm
Em đã cam lòng chuyện thiệt hơn
Còn đàn em nhỏ luôn thương mến
Vẫn giữ trong lòng kỷ niệm xưa
Vẫn nhắc đến người anh lý tưởng
Vẫn mong tìm lại cõi trời mơ
Hôm nay trở lại mùa thu lạnh
Sương gió làm tăng nét phũ phàng
Nhưng chẳng làm phai bao nét ảnh
Của người đang “sống cảnh thênh thang”
Dầu cho chia cách xa đôi cõi
Cánh bướm vẫn về kết với ai
Như vẫn nối liền hai thế giới
Một làn mây trắng thoáng xa bay! Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 25-10-2003
Khóc con Mến tặng anh chi Bùi Khánh Huy và con Kim Oanh Tiếng sấm rền vang cả đất trời Tin buồn chấn động đến tim tôi Con ơi ! Ánh sáng còn đâu nữa Khi biết từ nay vĩnh biệt rồi. Con nỡ nào đi bỏ Mẹ già Đường đời mái tóc đã sương pha Bao nhiêu hình ảnh thời thơ ấu Cuồn cuộn quay về với thiết tha. Nhìn con chập chững bước theo cha Mẹ thấy tim lòng thắm nhụy hoa Mỗi bước con vui bừng ánh mắt Nghe lòng trỗi dậy khúc hoan ca Nhìn con cặp sách đến sân trường Cuộc sống chan hòa giữa luyến thương Mẹ đặt nơi con nhiều ước vọng Niềm tin, vinh hiển của tông đường Ngày con kết tóc vui hôn ước Cha mẹ trông theo thỏa nguyện rồi Hạnh phúc vuông tròn theo nhịp bước Thật là xứng lứa với vừa đôi Mẹ tưởng con đường luôn trải rộng Nào hay tai biến đến cho con Con đi giữa lúc trăng tròn mộng Để vợ, con thơ phải mỏi mòn Tất cả giờ đây thiếu bóng con Chỉ mong những lúc khuyết hay tròn Trăng khuya soi sáng đường dong ruỗi Để bướm bay về với nước non. Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 11-11-2001
Bông Hồng cho Mẹ Giờ con hiểu được tình thương của Mẹ Quá bao la tựa biển rộng trời xa Không hạn hẹp như tấm lòng con trẻ Bước vào đời chưa hiểu được phong ba * Nay con cũng đã trở thành người Mẹ Chín tháng cưu mang, đánh dấu cuộc đời Nỗi mừng vui bắt đầu khi nôn oẹ Hiểu thế nào cô lẻ lúc ra khơi * Rồi từng đêm cho con dòng sửa Mẹ Chứa tình thương trải rộng đến non ngàn Ngắm nhìn con mỉm cười trong lặng lẽ Thấy trong lòng sáng rực một hào quang * Cũng có khi thấy con mình trăn trở Ðòi ẩm bồng, khóc thét giữa đêm khuya Nỗi âu lo tăng dần theo nhịp thở Vái Phật Trời phổ độ phụ trì cho * Biết bao nhiêu tình thương từ tấm bé Ðến trưởng thành vẫn không hết niềm lo Con kinh gởi một Bông Hồng cho Mẹ Một tình thương chói lọi tự bao giờ Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 21-05-2003
Một người Mẹ Cảm tác theo cuộc đời của anh Võ Mộc Tuyên Em thao thức nhiều đêm dài không ngủ Tủi phận mình, thương con trẻ bơ vơ Mái tóc xanh chưa vướng chút bụi mờ Lại hứng chịu một cảnh đời nghiệt ngã * Em không khóc vì mộng lòng tan rả Em không buồn vì thế sự đảo điên Chỉ chạy theo nhan sắc với bạc tiền Không còn biết những luân thường đạo lý * Em chỉ cố luyện rén bao tâm trí Giữ chặt lòng để dẩn dắt con thơ Thương con khờ đã sớm chịu bơ vơ Không hiểu được vì sao cha thiếu, vắng * Em uất nghẹn khi con thơ trầm lặng Hỏi Mẹ ơi, cha đi biệt đâu rồi Sao không về dẩn dắt trẻ đi chơi Để buồn tủi cho cuộc đời côi cút * Thương làm sao tuổi dại khờ bạc phước Có Mẹ không Cha, giống trẻ lạc loài Buổi chào đời, sung sướng chẳng thua ai Được bồng bế nâng niu như trứng mỏng * Rồi bỗng chốc trời xanh thành biển động Biến yên lành thành bão lộng phong ba Biến thương yêu nồng ấm khắp trong nhà Thành sấm sét, thành mưa sa gió táp * Tại vì sao ? Vì vòng tay ấm áp Vì môi hồng, má thắm, mắt đong đưa Hay tại vì được kẻ đón người đưa Và được sống cuộc đời trong nhung lụa ? * Trớ trêu thay ! Cha lên xe xuống ngựa Con lang thang thất thểu ở vệ đường Như con người thiếu hẳn một tình thương Nhưng vẫn quyết vươn lên tìm lẽ sống * Em cố gắng vượt muôn ngàn biến động Đưa con thơ đi đến chốn yên lành Ngày hôm nay, đã thỏa chí bình sanh Em nhắm mắt xuôi về miền đất lạnh Nguyễn Gia Linh Bordeaux ngày 10-10-2003
Má ơi Má ơi! Má hãy ngồi đây Để con được sống phút giây tuyệt vời Con nhìn nét mặt, bờ môi Nụ cười chứa cả một trời yêu thương * Tấm lòng trải rộng ngàn phương Lo cho con trẻ, trăm đường đắng cay Vẫn không một tiếng thở dài Dẫu bao khuya sớm, dạn dày nắng mưa * Má ơi! Biết nói sao vừa Tia nhìn trìu mến, sớm trưa dặn dò Học hành cố gắng chăm lo Đừng nên để trể chuyến đò sang năm * Mỗi khi nhìn ánh trăng rằm Tình thương của Mẹ khơi mầm trong con Cao hơn cả núi cùng non Sâu hơn biển rộng, dài hơn sông dài * Má ơi! Thân thể ốm gầy Phải chăng Má chịu đọa đày vì con Nắng mưa, sương gió mỏi mòn Đèn khuya đã lụn Mẹ còn quay tơ * Trăng khuya đã khuất sau bờ Má đem áo ấm đắp hờ cho con Sợ con lạnh lẻo héo hon Ốm đau rồi phải tủi hờn chịu thua * Má ơi! Mái tóc già nua Theo bao mưa nắng đổi mùa bạc phơ Như bao làn suối gieo mơ Từng đem nước tưới vần thơ ân tình * Nhìn lán tóc bạc rung rinh Con nghe dòng máu chuyển mình bên trong Thương người tất cả tấm lòng Không gì sánh được với vòng không gian * Má ơi! Biển cả non ngàn Làm sao bù đắp muôn vàn Mẹ cho Ngày nay con đã qua đò Nhờ bao nhắn nhủ, dặn dò Mẹ khuyên * Chỉ mong nhìn thấy Mẹ hiền Nụ cười mãi nở triền miên trong lòng Là bao ước vọng chờ mong Là con đã sống trong lòng biển khơi Nguyễn Gia Linh Lisbonne, ngày 13-07-2003
Má ơi còn đâu nữa ! Họa bài : Má ơi con nhớ của cô Bạch Nga
Má như dòng suối ngọt ngào Khi con lên tiếng gọi chào dạ thưa Dịu hiền dầu nắng hay mưa Dầu thân lam lủ, sớm trưa chẳng màng Má ơi…dầu lắm gian nan Vẫn không lên tiếng thở than phận mình Cuộc đời đã sớm mưu sinh Đã lăn lóc với dặm nghìn xót xa Sớm chia cách Mẹ cùng cha Sớm điêu đứng với cửa nhà, người dưng Nghĩ buồn mắt lệ rưng rưng Nhưng đem nghị lực giữ chừng khổ đau Mong cho ngày tháng qua mau Để cho sen sớm xôn xao sắc hồng Nuôi con nào biết thu đông Chỉ đem tình cảm mênh mông biển trời Giúp con chập chững vào đời Khuyên con những lúc mòn hơi ốm gầy Thấy con vững bước từ đây Nghĩ rằng mãi mãi sum vầy bên nhau Má ơi… mắt lệ dâng trào Nhớ thương canh vắng, khổ đau đêm trường Trời cao sao chẳng biết thương Những người trung hiếu lại vương lệ sầu ! Phải chăng trời rộng biển sâu Để đo nỗi khổ niềm đau khôn lường ? Má ơi… quỳ giữa khói hương Con chưa biết nỗi đoạn trường nào hơn ! Giật mình, tỉnh giấc cô đơn Sao con còn thấy chập chờn ánh sao Phải chăng dầu ở phương nào Sớm khuya Mácũng ra vào với con ? Má ơi… dầu quá mỏi mòn Lời khuyên của Má, lòng son chẳng mờ Biết rằng không phải giấc mơ Má ơi… có biết: con thơ nát lòng! Nguyễn Gia Linh Lisbonne, ngày 17-07-2003
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: