Đàn xưa
Trích đoạn: Nguyen Gia Linh
Trích đoạn: dangphuong
Xa xưa
Cũng chỉ là những lời vụng dại
Hơi thở còn ngai ngái đất bùn
Ngày nào nắng cháy mưa phùn
Đêm về gió lạnh còn run vai gầy
Thế mà chim xa bầy mỏi cánh
Nửa cuộc đời quang gánh quê hương
Dừng chân bỏ lại bên đường
Bao nhiêu mộng ước...đã dường như mơ.
Chỉ còn lại bài thơ nuối tiếc
Hồn trôi trong mắc biếc xa vời
Nhớ nhung ..da diết một đời
Hồn chao dao với một thời xa xưa.
dp
Một thời xa xưa
Đừng cho đó là lời thơ dại
Có bao giờ sen ngại đất bùn
Những chiều nắng sớm mưa phùn
Trời đêm giá lạnh làm run vai gầy
Hồi tưởng lại lìa bầy mỏi cánh
Cả đôi vai oằn gánh quê hương
Từ đây trên khắp nẻo đường
Những điều dự tính đã nhường vào mơ
Giờ chỉ có vần thơ nuối tiếc
Còn nữa đâu mắt biếc xa vời
Tình quê tình nước một đời
Ai làm tan mất cả thời xa xưa ?
Nguyễn Gia Linh
ĐÀN XƯA
Đàn xưa chưa trọn khúc sầu
Mà người nâng phím thương đau một mình
Thôi đành trở gót ly sinh
Tơ vương với giọt lệ tình thiên thu.
(nguyenngoat)
ĐÀN XƯA
Đàn xưa chưa trọn khúc sầu
Mà người nâng phím thương đau một mình
Thôi đành trở gót ly sinh
Tơ vương với giọt lệ tình thiên thu.
(nguyenngoat)
Đàn xưa trổi khúc tiêu sầu Người nghe tiếng nấc tiếng đau rieng mình Cuộc đời theo kiếp ba sinh Nguồn tơ vướng giọt ly tình trăng thu Nguyễn Gia Linh
Đi tìm Rèn lòng cố gắng đi tìm Một phương yên tỉnh quên niềm quặn đau Một ngày gió cuốn xanh xao Chiều mưa lá rụng cành đào tả tơi Cố lên đừng để lệ rơi Còn gì để nhắc những lời đong đưa Hôm nay gió cuốn mưa đùa Phải chăng thời tiết chuyển mùa đau thương ? Tránh đi lưới nhện tơ vương Không gì tạo dựng con đường bình yên Nghe chăng tiếng suối bên triền Lửng lơ sóng vỗ chiếc thuyền tiễn đưa Giống như tí tách chiều mưa Giọt rơi trên chiếc lá dừa đưa tay Không chào không đón một ai Còn gì để nhớ lại ngày xót đau Quên rồi một giấc chiêm bao Tên rời khỏi nhớ, tình chao lặng chiều Giờ nầy bến vắng cô liêu Sóng yên gió tỉnh gởi liều trấn an Hôm nay về lại xóm làng Niềm vui rộng mở với hàng tre xanh Trong vườn chim hót trên cành Anh nghe thắm lại thâm tình quê hương Nguyễn Gia Linh Bordeaux, 29-05-2009
Không bao giờ trở lại Anh vẫn nghĩ không bao giờ trở lại Những con người không dấu vết trời mây Hoặc chỉ có những đường dây tê tái Hay chỉ là những cụm khói lùm cây Anh đã quên những chiều gây thương nhớ Chim trên cành nhắc nhở giọng hò em Không phải tiếng những ngậm ngùi nức nở Đã qua rồi một khoảng của trời êm Về đi thôi dầu phố chiều nhộn nhịp Có người nào còn nghĩ tới mình đâu Ngày hôm nay mưa phùn nên viết tiếp Hết buồn đau chôn lấp khối u sầu Anh đã thấy một màu xanh hy vọng Trong vườn xuân lấp lánh bóng vàng tươi Tiếng nhạc êm lại reo vang trầm bổng Giúp hồn thơ âu yếm nhếch môi cười Nhìn chiếc áo sờn vai đầy bụi bám Nhưng lòng yên đã thỏa chí tang bồng Có lo gì những buổi chiều ảm đạm Vì hồn mình trở lại với hư không Thành phố đó vẫn vương màu tháng cũ Không còn gây nỗi mong mỏi đợi chờ Đâu có phải vì mưa chiều ủ rũ Tại vì mình ngụp lặn giữa trời thơ Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 27-05-2009
Rèn tâm thanh tịnh Họa bài Đàn cơ Thầy Cứ mỗi độ Thầy khuyên ổn định Lời dạy còn chấn chỉnh thơ đời Rèn lòng cố gắng thảnh thơi Bỏ qua, lắng đọng bao lời mỉa mai Con chỉ nghĩ miệt mài công đức Thầy dạy sao tỉnh thức tạo thành Nguyện lòng tránh chuyện quẩn quanh Lắng nghe đạo pháp sửa mình chỉnh hơn Nơi trần thế lời son Thầy dặn Con đường ngay bước thẳng theo đây Có duyên cùng với đạo Thầy Chân trời góc biển muôn ngày thành tâm Con đã quyết lâm râm đỉnh lễ Bỏ ghét hờn khó dễ trần ai Thành tâm cố gắng dồi mài Ươm lòng rộng lượng mong Thầy giúp con Chuyện dâu bể lòng son phó mặc Lời dạy khuyên càng nhắc càng hay Sống qua ba sáu ngàn ngày Nhiệm mầu ánh sáng nhớm hoài trong tâm Tìm ánh sáng nguyện tầm lý đạo Cơ duyên nầy gở tháo lụy phiền Chỉ mong dõi bước thần tiên Trọn đời tập luyện ngoan hiền như xưa Như cây cỏ nhờ mưa xanh tốt Nắng hạn hoài ủ dột nguồn cơn Tỉnh tâm lòng giữ lấy hồn Chưa tìm lẽ đạo có còn được chăng ? Đã biết được nguồn căn của đạo Thầy khuyên con cố tạo giúp đời Năm dài tháng rộng ngược xuôi Rèn lòng gìn giữ những lời thanh cao Con vẫn nguyện rèn trau đức hạnh Nghĩ quê mình thêm chạnh lòng dân Đắng cay vẫn giữ tinh thần Làm người quý đạo vẹn phân với đời kính họa Nguyễn Gia Linh
Tỉnh thức (Họa bài Mong có lúc lòng ta thức tỉnh của HNTB) Trong những khoảng liền tay viết vội Hoa Quỳnh hồng nở tối không tàn Trường đời dù có gian nan Giữ lòng ngay thẳng chẳng màng thế nhân Trăng vẫn sáng lui dần bóng tối Vẫn thường xuyên tự hỏi riêng mình Cùng nhau giữ mối chân tình Đắp xây những cảnh an bình dài lâu Không thể để giọt châu lặng lẽ Sưởi lòng mình nhè nhẹ thương đau Trên trời cánh nhạn đảo chao Vẫn bay về hướng đậm màu trắng xanh Con đường sáng theo nhanh nhịp bước Khách sông hồ mộng ước non tiên Cuộc đời vui vẻ triền miên Khó lòng toại nguyện tình tiền hanh thông Nên mới nhắc giữ lòng thức tỉnh Hãy luôn luôn chấn chỉnh đạo tâm Ngắm nhìn làn khói hương trầm Sẽ trông thấy rõ mộng tầm Phật Tiên Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 27/05/2009
Trọn Lòng Nhìn khoảng xa thăm thẳm Đàn nhạn lướt trời mây Trên đường dài vạn dặm Cùng chung hướng hợp bầy Ngoài kia sương trắng phủ Đẫm ướt cả ngàn cây Đánh thức người mê ngủ Chưa rõ mặt ban ngày Không muốn thành ngọn gió Chỉ đưa đẩy người đi Chưa tìm về nơi đó Còn lưu lại những gì Không làm thơ chạy trốn Khuyên bao kẻ miệt mài Bút mực còn chưa trộn Làm sao tình không phai! Nhớ những khi cặm cụi Gieo những vần ấm êm Chỉ mong không lầm lũi Dầu đi trong trời đêm Anh quyết không bướng bỉnh Và giữ chặt trong lòng Những điều anh dự tính Không trái những chờ mong Dù đường đời xa cách Dù mưa gió nặng nề Vẫn giữ lòng trong sạch Không vướng bận đam mê Nguyễn Gia Linh Bordeaux, 28-05-2009
Xoa từng vết thương Nhớ lại tuổi thơ ngây non dại Nào biết gì há ngại phong ba Đường đời gió sớm sương pha Bao nhiêu cản trở đâu là lợi danh ? Đời mới chớm mộng xanh vừa trải Tiếng thương yêu còn mãi trong lòng Để rồi sớm đợi chiều mong Đêm đêm nhớ lại đôi dòng ngẩn ngơ Tình vừa nở chuyến đò chưa vượt Tiếng ngọt ngào lả lướt dòng sông Nước cuồn cuộn chảy mênh mông Tai nghe thỏ thẻ, mắt trông nơi nào ? Lòng càng nghĩ biết bao trìu mến Mấy lời thương chọn bến cho đời Ngờ đây bóng ngã xa vời Chỉ nghe mắt lệ tuôn rơi sớm chiều Rồi tới lúc buồn hiu quạnh quẻ Bạn tình đâu, hồn trẻ nghĩa ân ? Khúc xưa còn khải xa gần Mà nay còn giữ mấy vần xót đau Lòng vẫn biết trời Âu biển Á Thương chuyện mình đã ngã về đâu Thời gian giờ bạc mái đầu Chưa quên hình ảnh bóng cau quê nhà Xót chuyện cũ ngày qua trở lại Nước dòng sông còn chảy không ngừng Ngàn mây nắng sớm mưa rừng Đổ về đất mẹ xoa từng vết thương Nguyễn Gia Linh Bordeaux, 10-05-09
Vùng nhớ hay quên? Anh dấn bước đi trên đường sỏi đá Cứ miệt mài và vẫn ngỡ …hôm qua Rồi tiến mãi khi thấy mình mệt lã Mới chợt buồn trong tình cảm sâu xa Tình đã dứt nghe tim mình thổn thức Buồn mênh mang khi biết chuyện không ngờ Gió đã chuyển đưa mình vào đáy vực Quyện quay về và tiếp nối vần thơ Anh cố gắng không để hồn bỏ ngõ Khép kín lòng không để mộng bay về Đường muôn nẻo khi tình chưa biết rõ Đừng hẹn hò và đừng quá đam mê Nói thì dễ, bên gốc tường vi đó Em bao lần thủ thỉ vẫn chờ anh Rồi hôm nay, ngậm ngùi trong nỗi nhớ Buồn, giận, đau trí óc vẫn vờn quanh Không nhắc nữa, những đêm trăng huyền ảo Mái tóc dài phủ kín cả bờ vai Anh lặng ngắm bóng vờn theo vạt áo Màn vải the không quấn chặt đêm dài Giữa chúng ta đã hết rồi em nhỉ Có còn gì để nhắc nhở nữa đâu Ngày xuân qua, đến bến đò chung thủy Mỉa mai thay, ong bướm đã quên màu. Nguyễn Gia Linh Bordeaux, 14-05-2009
Tỉnh không Phù sa cứ mãi đắp bồi Trở về quê cũ gởi lời chia xa Chắc rằng tình sẽ phôi pha Khi lòng vẫn nhớ bóng tà chiều quê Bồng bềnh mái tóc hương thề Gió mênh man thổi bóng kề cận bên Ngày nào cùng dõi trăng lên Ngữi mùi dạ lý bên hiên đậm nồng Tiếng chuông ngân rõ bên sông Vội vàng vỗ cánh theo dòng nước xa Chim khuya lướt bóng nguyệt tà Rời vùng đất mẹ đi qua xứ người Chắc rằng chưa phải lẻ đôi Đi tìm đất sống quên đời khổ đau Biết đâu gió cuốn mưa rào Thấy vùng gợi cảm ngọt ngào thương yêu Cõi đời lặng bóng cô liêu Chìm trong quên lãng những chiều nhớ mong Xa xa nước chảy xuôi dòng Chim trời bay lượn giữa không tỉnh buồn Nguyễn Gia Linh Bordeaux, 14-05-09
Gọi thầm Qua mùa thu lạnh, lá thu bay Nghe gió gọi thầm ngỡ tiếng ai Có phải người đi qua bến đợi Đang chờ trăng lặng, ngắm sao mai Còn phải bắt đền anh nữa sao? Anh đâu còn nhỏ để làm cao Vẫn hằng theo dõi vầng trăng lặng Để biết đêm nào ta nhớ nhau Còn biết đêm xưa phố thắp đèn Chúng mình hai đứa đã làm quen Ly cà phê đắng chia nhau uống Vừa gợi cho nhau những nỗi niềm Anh không biết nhạc chỉ làm thơ Đủ gởi cho long những mộng mơ Chắc hẳn đường đời nhiều lối rẻ Cũng không thay đổi ý ngu ngơ Anh về phố vắng cuối trời tây Nghe rõ không em tiếng gọi vầy? Đừng để trong long bao tiếng nấc Làm buồn cho kẻ sống nơi đây. Anh nhớ con đường với chuyến xe Một lần anh tiễn bước em về Ra đi vài bước rồi quay lại Còn nhắc đêm nào bên lũy tre Nguyễn Gia Linh 14-05-2009
Giấc mơ Trong vườn xuân thong thả Rảo bước dưới ngàn hoa Bướm cợt đùa nghiêng ngả Bên trời nước bao la Đi qua vùng sắc lạ Thấy lá nhuộm muôn màu Theo niềm vui khó tả Thơ lồng tiếng xôn xao Xuyên qua con đường dốc Nghe chim hót trên cành Không thấy mình cô độc Thong thả giữa trời xanh Thấy dòng sông lặng lẽ Chiếc lá lững lờ trôi Không vương mùi buồn tẻ Ánh mắt về xa xôi Con đò trên bến lạ Trôi qua khỏi vầng trăng Thấy rõ hồn trang nhã Không còn vương vết hằn Nghe trong lòng êm ả Xuôi về miền biển khơi Đã qua thời băng giá Mơ sóng nước tuyệt vời Nguyễn Gia Linh Bordeaux, 12-05-09
LÀM DÁNG *** Làm dáng cho anh, anh chẳng biết Thôi em làm cánh nhạn tung trời Nay đây mai đó tình xuôi ngược Trong một loài hoa muộn buổi mai *** Làm dáng chiều nay, em muốn nói Cận giờ ly biệt khó mà vui Dưới hàng mi ướt,nhìn hoang dại Đêm tỏ mềm môi tiếng thở dài *** Làm dáng ? mười mấy năm quên thói Em về mặc chiếc áo màu trăng Khăn choàng tim tím thời con gái Vờn bóng hàng sao, mắt dịu dàng *** Làm dáng đợi anh nhìn chốc lát Một đời chỉ gặp phút đêm nay Hoa đèn huyền aỏ anh quên mất Luà tóc người bên cạnh nhớ đầy *** Làm dáng , tóc em vàng màu lá Muà thu chợt đến để xa nhau Chiều lên tâm sự dang tay với Mai một con đường ủ giáng châu *** Làm dáng cho ai mà làm dáng Cho người ? hay cho giấc chiêm bao ? Tiếng buồn thất thểu rơi vai nhỏ Tẩm nắng hoàng hôn mặc giáp bào Tặng anh Nguyễn Gia Linh Đông Hương TÌNH NGHĨA Tình nghĩa muôn đời anh vẫn biết Cùng xem sáo nhạn lướt trời mây Rày đây mai đó sao biền biệt? Nghĩ đến Xuân về ngắm ánh Mai Tình nghĩa hôm nào anh vẫn nói Cùng nhau cạn chén tỏ niềm vui Mắt em còn sáng màu trăng rọi Cho thấy đêm thơ mãi trải dài Tình nghĩa giữ lòng nên lậm thói Cùng nhau ta ngắm một vầng trăng Cho lòng thanh thản màu xanh gọi Về lại vườn quê khá dễ dàng Tình nghĩa miệt mài thêm chút lát Hầu mong giữ mãi đến ngày nay Đèn hoa huyền ảo sao còn mất? Cũng đủ cho anh vương vấn đầy Tình nghĩa như màu xanh của lá Mùa Xuân vẫn thắm nghĩa tình nhau Ngày mai anh sẽ về thôn dã Để ủ hương lòng bóng ngọc châu Tình nghĩa vừa chen màu bóng dáng Càng làm sống lại biết là bao Tiếng cười thong thả như trăng sáng Tráng sĩ ra đi đẫm chiến bào Họa bài Làm Dáng và Tặng Đông Hương Nguyễn Gia Linh
Xuân xây nỗi nhớ Xuân vừa trải nắng vàng óng ả Nơi quê người lạnh giá chiều đông Ở đây có đám hoa hồng Có lò sưởi ấm tơ lòng nhẹ lâng Nơi viễn xứ nghe dâng niềm nhớ Đã bao ngày đây đó chung đôi Sao nay chia cách phương trời Có nghe thấm lại những lời lãng quên Tuyết trắng xóa ghi tên đậm nét Đủ cho lòng gởi hết niềm mơ Nói sao cho hết bây giờ Cái thời khắc khoải biết chờ đợi nhau Chiều trên bến biết bao phiền não Một nỗi buồn điên đảo vào tim Cuộc đời sao giống cánh chim Ngày đêm cứ mãi đi tìm cố nhân Ai đã biết qua lần thương nhớ Sẽ đau buồn cách trở đường xa Sầu đông giọt lệ chan hòa Bên thềm lẻ bóng dương tà quạnh hiu Ai đơn lẻ đường chiều mới hiểu Biết u hoài khi thiếu bóng nhau Giọt sầu sao cứ dâng trào Mới nghe thổn thức nghẹn ngào con tim Trăng vừa ló bên hiên liễu rủ Như thập thò ấp ủ điều chi Đã qua cái tuổi xuân thì Nhớ nhung giờ chẳng còn gì đợi mong Nguyễn Gia Linh 29- 04 -2009
Dấu chân kỷ niệm. (Họa vài ý thơ bài “Không lo đường phố vắng”của NGL) Chân bước mỏi dừng bên đời nghỉ mệt, Đường quá xa, phía trước lắm ngại ngần, Đâu xá gì ngày tháng cứ phân vân,
Đường tình ái, không đi làm sao đến???
Hồn có mỏi, xin cho hồn bỏ ngỏ,
Tim có thương xin cứ đập nhịp êm,
Gió có mệt xin gió đừng ngừng nghỉ,
Đổ mồ hôi, con tim nhỏ thầm thì…
Người có xa cho tình thêm men ấm,
Ủ hương nồng cho giây phút chia ly,
Phút biệt ly, ai có nói được gì?
Người ở lại xin đừng buồn tan vỡ…
Con thuyền buồn trên sóng cao, lướt ngược
Như cuộc đời xuôi ngược đã mất nhau,
Như sóng nước xóa tan ngàn bọt nước,
Như cuộc đời mãi mãi không có nhau…
Cơn mưa nào vô tình ào ào đổ,
Xóa dấu chân ai, gót nhỏ, tình si…
Dấu chân nhỏ một thời ru ai nhớ,
Thuở làm thơ ấp ủ gót sen hồng…
Văng vẳng bên đời bài hát gợi nhớ mong…
“Một ngõ vắng xôn xao, nằm trong lòng phố lớn
Một tiếng nói yêu thương, cho lòng thêm tơ vương,
Một đám lá thu bay, rắc vương đầy ngõ vắng,
Một chùm hoa trưa nắng, xôn xao ngập hồn tôi.
Tôi yêu người thầm lặng như ngõ vắng,
Tôi yêu người làm ngõ vắng lẻ loi,
Trong thinh lặng mà lại mênh mông lắm,
Hãy ngước nhìn bầu trời xanh bao la.
…
Khi con người mà lòng như ngõ vắng,
Như khung trời tỏa ánh nắng dịu êm,
Ai đã từng một lần qua nơi ấy,
Khi xa rồi lòng bỗng thấy xôn xao”***
UKH
Jan 21, 2010
***Bài hát ngõ vắng xôn xao của Trần Quang Huy DẤU CHÂN KỶ NIỆM Họa bài DẤU CHÂN KỶ NIỆM của UKH Theo dòng đời chưa bao giờ thấy mệt Đường dù xa chân bước chẳng ngại ngần Vững niềm tin lòng nào thấy phân vân Khi mình chọn con đường xưa phải đến Hồn mệt mỏi xin đừng quên trìu mến Phải gắng lên, tim đập lại nhịp êm Mục tiêu vạch, tìm hoài đường thẳng tiến Có lo chi đến những chuyện thì thầm Nghĩ đúng đó, tình xa men sẽ ấm Hương càng nồng bẻ gảy cảnh chia ly Khi xa nhau chẳng nói được lời gì Làm sao hiểu những chuyện tình say đắm Tôi vẫn đi trên con thuyền xuôi ngược Vững niềm tin không để mất lòng nhau Sóng có dồi chỉ làm tan bọt nước Rồi cuộc đời sẽ mãi vẹn lòng trao Mưa tháng giêng ào ào như thác đổ Xóa dấu mòn bóng nhỏ buổi tàn đông Nhưng vẫn để cho người ta nhung nhớ Rồi đêm về ấp ủ bức thư hồng Gởi vào hồn tiếng hát gọi chờ mong Đường phố vắng giữa tâm hồn rộng lớn Tiếng nghẹn ngào lỡn vỡn mối tơ vương Chiếc lá vàng bên hàng cây mơn mởn Khác xa nhiều tia nắng ngập trời thương Khi đã yêu biết tìm đường đi đến Không để hồn vào nẻo vắng đơn côi Rời khỏi mộng để đi vào lẵng lặng Ngước nhìn trời thấy bến vắng xa xôi Vững niềm tin, không rơi vào ngõ vắng Thấy vùng trời đầy nắng ấm dịu êm Ai đã nghe tiếng nhạc chiều văng vẳng Gởi vào hồn đẹp tựa ánh trăng đêm Nguyễn Gia Linh 27-01-2010
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: