Trưa không hẹn ở Saigon
Saigon chợt thiếu những cơn mưa
Mà nắng vàng hanh sắp chín vừa
Mái tóc mịn màng hong nỗi nhớ
Bàn tay vụng dại níu niềm xưa
Phượng hồng rơi xuống đâu mà đủ
Hoa giấy treo ngang mấy đã thừa
Dừng chân lòng lại bâng khuâng lắm
Saigon vẫn nắng giửa ngày trưa.
Saigon vẩn nắng giữa ngày trưa
Nhưng dáng em qua chẳng có thừa
Gió hạ lùa ngang đường phương đỏ
Tóc thề lấn vội mộng tình xưa
Duy Tân me đổ hình như thiếu
Đại học sân trơ ngợ cũng vừa
Không hẹn mà chân tôi cứ đến
Đến chờ và đợi những cơn mưa.
Cosiaus