Đàn xưa
Vườn Xuân buổi sáng Sương mai chút nắng gợi hồn thơ Vườn vắng bâng khuâng ý lững lờ Cánh bướm chập chờn bên lối mộng Đóa hồng rực rỡ đợi thời mơ Le lói nắng vàng lên ngọn cây Ngàn hoa khoe sắc ở nơi này Dáng người yểu điệu vờn hương thắm Tà áo mơ màng cuốn nhẹ bay Có phải vườn Xuân ước thệ nguyền Cùng bao cánh mộng ướp trinh nguyên Tôi nghe sóng nhạc dài không dứt Lôi cuốn mình theo bến đợi thuyền Lặng xem chim sáo réo âm vang Chuyền nhảy tung tăng chẳng vội vàng Có phải cuộc đời nhàn nhả lắm Tội gì mà lại lặng buồn than ! Nguyễn Gia Linh
Gởi lời theo gió lộng
Sương thu lạnh bắt đầu gom nỗi nhớ
Lá bên đồi đang thay đổi màu tươi
Thương làm sao bến đò chiều gặp gở
Giọt mừng rơi che giấu nét môi cười
Chiều nắng tắt lưng trời buông sắc tím
Gieo nhớ thương vào tận mảnh hồn quê
Bờ sông nhỏ mắt mơ màng tìm kiếm
Thảm cỏ xanh trải lối rước ai về
Tình em nhỏ như thủy triều gợn sóng
Đang dâng đầy những thao thức chờ mong
Môi mấp máy gởi lời theo gió lộng
Đời đáng yêu đang vẽ nét môi hồng
Hồn thư thả, bồng bềnh theo lối mộng
Sóng lăn tăn đang vỗ nhẹ mạn thuyền
Như thầm nhắc những gì mình ước vọng
Sẽ chan hòa theo dấu bóng trăng lên
Anh lần bước trên đường mòn trải rộng
Dẫn anh về bên lối mộng bờ yêu
Đường anh đi vẫn còn nhiều sóng động
Chẳng ngại ngùng, nào sợ bóng cô liêu
Anh vẫn giữ niềm tin trong kỷ niệm
Ánh mắt nhìn theo dõi tận trời xa
Dầu không thấy vì sắc màu tim tím
Nhưng trong lòng vẫn dệt khúc tình ca
Nguyễn Gia Linh
Khoảng đời đau xót Một thuở sông dài gây nỗi nhớ Mà trong kỷ niệm viết nhiều năm Ngây thơ tuổi dại đời sương gió Vàm Cỏ thương sầu giấu biệt tăm ** Lần bước lên thuyền sóng vỗ đưa Trật chân té giữa lúc giao mùa Nồi cơm trên bếp văng tung tóe Một nỗi lo buồn chẳng dám thưa Giữa thời chinh chiến lệ từng khi Chạy giặc theo về mỗi bước đi Vàm Cỏ chiều xưa sông nước lũ Hiệp Hòa, Đồng Tháp thuở xuân thì Mỗi lần nghe tiếng còi oanh tạc Chạy xuống hầm sâu tránh đạn bom Nhiều lúc chưa xong còn bỏ dở Miếng cơm trong miệng cứ nhơi dần Rồi cha kế mẹ lại quy tiên Thiếu vắng từ nay mắt dịu hiền Cuộc sống đau buồn trong nỗi nhớ Mỗi ngày dậy sớm giúp thay phiên(*) Lo cho công mía của người anh Hy vọng ngày sau mộng sẽ thành Mấy đứa hè nhau ra nhổ cỏ Đôi khi cắp mía ở lằn ranh Nhiều lúc mệt nhoài ra cội gáo Thọ (**) lên thấy trái trổ bông vàng Hái xong chọi xuống người bên rạch Làm, giởn cả ngày vui chứa chan Nghĩ mình ở dưới làm sao hái Nên lặt bông vàng để lõi non Rồi chọi người trên nghe bịch bịch Giận cành hông rượt chạy bon bon Lại đến mùa thu năm bão lụt Nước lên ngập cả đám cây xanh Tiêu tan ước vọng thời thơ ấu Đành phải chôn theo giấc mộng lành Nhưng vẫn bền gan trong nỗi khổ Dám đâu há miệng để than phiền Cũng không mơ mộng thời son trẻ Còn có khi nào nghĩ tới em! Đến khi lấy được bằng Trung học Mới nghĩ se duyên mấy gốc trầu Nhưng thấy nhà mình trơ trọi quá Lấy gì ấp ủ chuyện tình nhau? Đành phải ôm lòng lo gắn sức Cố mong thành tựu bước trăm năm Không tiền, tự lực gây nền mống Để tránh cho em khỏi nhọc nhằn Sau những năm đầu trong thiếu thốn Nhưng tình ta đậm nghĩa yêu thương Anh đi dạy sớm, trưa chiều tối Dù cực, hơn nhiều lướt dặm sương Lòng muốn chuốc trau trong nhịp sống Lo cho con nhỏ được thành tài Bôn ba trong kiếp người tu nghiệp Đâu biết nhiều năm phải đắng cay! Đất nước thanh bình: thay tiếng khóc? Từ nay chồng vợ ở đôi bờ Thương cho con nhỏ còn trôi giạt Phải sống đọa đày, gió đẩy đưa Tám năm xa cách theo dòng xoáy Rời bỏ quê nhà, kỷ niệm xưa Em với con thơ chùi nước mắt Mừng vui sum hợp dưới trăng mờ ** Anh về qua bến sông Vàm Cỏ Cho thấy người xa vẫn đến thăm Chắc hẳn bây giờ còn nhớ rõ Không ai giấu được những sai lầm! Nguyễn Gia Linh (*) Sáng thức dậy sớm dọn hàng cho mợ và dì ra chợ bán (**) Cây gáo có trái trổ bông rất đẹp màu vàng như tơ, tách những tơ vàng ra còn cái lõi màu xanh, cứng ngắt. Trái gáo khi chín ăn chua chua ngọt ngọt (chúng tôi thường chơi chọi gáo với anh Bảy Thọ)
Chiếc áo dài Một hình bóng yêu kiều và diễm lệ
Bước hồn nhiên lướt nhẹ giữa vườn Xuân
Trong nắng sớm đài hoa chưa ráo lệ
Đang lung linh rọi sáng cõi hồng trần
Trước cảnh vật nhuộm sắc màu huyền ảo
Cùng hương thơm tỏa rộng giữa ngàn cây
Bao cánh bướm đang ngập ngừng ái ngại
Vì dáng người tha thướt tựa vầng mây
Ôi! Chiếc áo dài Việt Nam muôn thuở
Nét nhẹ nhàng như dải lụa Hà Đông
Đường may ôm theo thân hình tuyệt mỹ
Bao nhớ thương còn giữ chặt trong lòng
Tà áo dài rộng hơn ngàn cánh bướm
Thướt tha như làn gió buổi đầu Xuân
Đưa hồn anh vào khung trời mộng tưởng
Rồi vuốt ve khi anh mãi ngập ngừng
Một hình ảnh dịu hiền cô gái Việt
Chiếc áo dài như ngọn đuốc không tên
Không quyền quý, không cao sang diễm tuyệt
Mà muôn đời vẫn nhớ mãi không quên
Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 15-12-2003
Bắt tay nhau Cánh chim chiều bay đói lã Mãi mê nào nghĩ đến mình Chỉ mong xuôi về bến cũ Ngửi mùi đồng cỏ thơm xanh Trên đường chim bay từng nhóm Cùng chung ý vượt trời xa Nên dù đi từ mọi hướng Vẫn theo về ngõ quê nhà Khi thấy bóng chiều êm ả Mừng vui ta lại bắt tay Quên đi một thời oi ả Thở than những lúc đêm dài Ngắm nhìn dòng sông kỷ niệm Gợi nhiều những cảnh ước mơ Bóng chiều tan trường sắc tím Còn vương ý tưởng mong chờ Trên sông theo mùa nước lớn Hoa lục bình tím quẩn quanh Nhởn nhơ xuôi chiều sóng gợn Nổi trôi số kiếp sẵn dành Đường đời dằn co xua đuổi Biết tìm chổ tựa dìu nhau Còn hơn giữ hoài giận dỗi Trở trăn dối được đâu nào Hãy ráng cùng nhau dành chổ Trên chiếc tàu lướt dặm xa Cùng nhau trở về bến đỗ Để cùng nhau tắm ao ta Nguyễn Gia Linh
Gởi em
Trong những ngày tháng lạnh
Gởi em chút nắng hồng
Sưởi ấm đời cô quạnh
Cho mắt lệ ngưng dòng
Lá vàng rơi tơi tả
Gởi em muôn sắc màu
Tạo đường chiều thanh nhả
Quên hết chuỗi ngày đau
Gởi em làn gió mát
Khi nắng hè chói chan
Quên đi chiều mưa tạt
Vào quán nhỏ bên đàng
Mùa Xuân hồng đôi má
Muôn cảnh vật xinh tươi
Gởi em chùm hoa lạ
Làm tăng nét môi cười
Khi đêm về trống vắng
Gởi em ánh vàng soi
Cho hồn em tỉnh lặng
Quên giây phút ngậm ngùi
Nguyễn Gia Linh
Ru em lần cuối Tiếng mưa rơi đều trên vách Chẳng làm em trở giấc nồng Nhạc đều càng rơi tí tách Đưa thuyền vào cõi mênh mông Anh về theo làn mây xám Mặc dù không có vì sao Nhưng gió theo chiều ru cảm Đưa hương vào chốn động đào Ngủ yên phương trời lận đận Lãng quên tất cả thời gian Chỉ còn cõi lòng hưng phấn Thấy gì những nỗi gian nan Nầy đây lấy tay làm gối Mưa êm, giấc mộng mơ dài Ngọn nến xua luồn bóng tối Chỉ còn ảo tưởng đêm say Tiếng mưa ngân dài luân vũ Ngủ yên mái tóc buông lơi Dây tơ kéo dài chưa đủ Cho ai buộc lấy không rời Ru em một lần sau cuối Ngày mai có thể rời xa Tiếng êm đêm dài ngắn ngủi Bóng hình năm tháng trôi qua Nguyễn Gia Linh
Con vẫn sống trong lòng ba
(Xin phép thay mặt anh Dương Quân để diễn tả nỗi lòng khi hay người con gái yêu Dương Thị An Xuyên của anh đã từ trần qua cơn bệnh nặng)
Tin sét đánh, ba ôm đầu bật khóc
Tại vì sao con lại bỏ ra đi ?
Bao niềm tin, ba còn lại những gì
Giờ đã hết khi tuổi già chồng chất
Thương con trẻ, sống chuỗi ngày lây lất
Không tình thương, nội, ngoại thẳng tay xua
Khi cuộc đời theo chiều gió đẩy đưa
Chỉ còn biết bạc tiền hay danh vọng
Con hội tụ điều hay trong lẽ sống
Biết kiệm cần, nhẫn nại để mưu sinh
Biết nâng niu, trân quý những ân tình
Sao Trời nỡ để mình xa cách mãi !!!
Con không chết, con vẫn còn tồn tại !
Trong lòng ba mãi mãi chẳng rời xa
Bút mực nào diễn tả những xót xa
Khi cay đắng đã nhòa trong khóe mắt
Thương mẹ cha theo nỗi đau chất ngất
Tội tình chi mà phải chịu đọa đày
Chỉ tại vì theo lối sống thẳng ngay
Không mê hoặc, không phô bày trắng trợn
Càng nghĩ lại, càng xót xa đau đớn
Mới ngày nào, niềm kiêu hãnh vô biên
Mà hôm nay chất chứa mọi ưu phiền
Vì ba chỉ là tên tù cải tạo
Ba vẫn sống chuỗi ngày sầu áo não
Vì em con, niềm sáng tạo cuối cùng
Khinh lũ người giữ kiếp sống lao lung
Đầy dốt nát nhưng tưởng mình bất diệt
Nguyễn Gia Linh
Nợ tình xưa Em nói đúng không có gì phải trả Chuyện qua rồi nào đã nợ gì nhau Có nhiều đêm nhìn bóng nến xanh xao Nghe trăn trở làm nghẹn ngào khó ngủ Trong yêu thương không biết làm sao đủ Kỷ niệm nhiều nhưng chẳng giữ được lâu Nhớ làm sao đêm hẹn ước bên cầu Nghe huyền ảo ánh trăng giàu cảm lụy Đường tình yêu vẫn mong tròn chung thủy Nghe tiếng lòng với luận lý con tim Đóa hoa xinh anh còn mãi đi tìm Giờ hương thắm đã chìm trong sóng mắt Em giờ đây cận kề vai người khác Thì anh đi cúi mặt chẳng quay về Còn mong gì đến chuyện tỉnh hay mê Trong sương gió đã nghe điều tan vỡ Không còn nhau thì thôi tình muôn thuở Đã rời xa không thể ở cùng nơi Kể từ đây dày dạn gió sương rơi Anh sẽ đến một phương trời hoang vắng Nguyễn Gia Linh
Anh vẫn ngồi đây
Anh vẫn ngồi đây nhìn bụi trúc
Lá dài thân thẳng rất uy nghi
Dầu cho mưa gió làm chao lệch
Cũng chẳng sai đường, đổi hướng đi
Anh vẫn ngồi đây ngắm cánh mai
Bông vàng hương nhụy sắc trang đài
Phong lưu trong những ngày xuân ấm
Nhưng chẳng bao giờ chịu đổi thay
Anh vẫn ngồi đây ngắm bóng tà
Bao lần nức nở lúc mưa sa
Bao lần nắng rạng say huyền ảo
Và biết bao lần khúc diễm ca
Anh vẫn ngồi đây ngắm ánh trăng
Tưởng như hồn nhập chốn cung Hằng
Lúc nào cũng thấy tơ huyền diệu
Như kết như giăng sợi xích thằng
Anh vẫn ngồi đây nghĩ đến em
Khi sương từng giọt rụng bên thềm
Bài thơ hoa mộng còn dang dở
Khi trái tim sầu lạnh mỗi đêm
Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 12-05-2005
Chúc Mừng năm mới Xuân Mậu Tý 2008 Mừng Xuân Mậu Tý giữa ngàn hoa Ấm áp hương quê tỏa khắp nhà Cánh bướm tung tăng cung réo rắc Đàn chim ríu rít khúc hoan ca Mai vàng sắc thắm khơi thanh thản Pháo đỏ hồng tươi gợi thiết tha Vẫn giữ trong lòng chung ý niệm Đường theo bến giác chẳng còn xa Nguyễn Gia Linh Họa thi Quê nghèo nở rộ mấy chùm hoa Tỏa ngát xa hương mối Đạo nhà Mấy độ lao đao đường chuyển hóa Bao ngày lẩn lút khúc thương ca Bởi cơ hưng thịnh đà gieo rắc Vì thế lụn tàn phải thiết tha. Ví biết hồng ân Trời trải khắp Đường về quê cũ thiệt không xa. Huỳnh Đạt Bửu
Giáng Sinh ở Bàu Sen
Trời Paris lặng lẻ bước vào đông Tuyết trắng rơi rơi lạnh cả lòng
Bên đó Sài Gòn đang nắng ấm
Lòng người thắt thỏm đợi chờ mong
Ngày đó chúng mình đón Giáng Sinh
Trong niềm tin tưởng của duyên lành
Ngàn sao chiếu sáng khung trời mộng
Anh đắp em xây một chữ tình
Bàu Sen một tối sáng lung linh
Giáo chúng mừng vui đón Giáng Sinh
Thánh thất ngày nầy là Lễ chánh
Cùng nhau tổ chức thật linh đình
Anh mong tham dự buổi cầu cơ
Để tận mắt mình thấy thiệt hư
Để học sử đời theo chỉ đạo
Nhưng rồi đất nước… bặt nguồn thơ
Mấy năm đơn lẻ ở quê người
Nhìn thấy Giáng Sinh lệ ngậm ngùi
Thương đám con khờ đang tủi hận
Sợ rằng trôi nổi giữa trùng khơi
Ngày bặt tin em lệ thẫn thờ
Không còn nắm giữ được thời cơ
Biết tìm đâu nữa bao hình bóng
Đành phải cầu mong với đợi chờ
Thế rồi trở lại với Bàu Sen
Quỳ cúi, sau khi thắp ngọn đèn
Khấn với Ơn Trên ngày mở hội
Từ nay con sống trọn lời nguyền
Nguyễn Gia Linh
Kỷ niệm khó phai mờ Chắc em nhớ vào một chiều cuối hạ Bắt đầu rơi vài chiếc lá bên đường Em có thấy sắc màu sao quái lạ Con dốc buồn khi nắng xuống còn vương Em có biết sao bóng chiều hiu quạnh Mưa chợt về rét lạnh ở đầu môi Giọt mưa đều khó tìm nơi lẫn tránh Đứng run run nhìn cảnh rét bên đồi Em còn nhớ con đường xưa chung lối Hàng cây dầu réo gọi bước ta đi Mái trường xưa sống những ngày thơ dại Tiếng ve sầu báo hiệu đến ngày thi Kỷ niệm xưa không bao giờ vơi cạn Tuổi thơ ngây năm tháng chẳng phai mờ Ngày trở về trời sẽ đầy hoa nắng Để cho mình vẽ trắng tuổi mộng mơ Em sẽ thấy đời vương bao ý sống Chung quanh em trải mộng buổi đầu xuân Ngàn hoa tươi khoe mừng cùng vạn bướm Đang nghịch đùa bay lượn sóng hồn dâng Nguyễn Gia Linh
Bài thơ dang dở
Bài thơ dang dở nghẹn đường tim
Tháng chạp trăng về lúc nửa đêm
Chiếc nến trên bàn chưa tắt lịm
Một mình, một bóng giữa trời êm
Anh sợ sau nầy phải cách xa
Vì đời xuôi ngược lắm phong ba
Anh mong những đoạn đường em bước
Không có gì hoen gót ngọc ngà
Mong mỏi trên môi nở nụ cười
Cho lòng thắm đượm nét xinh tươi
Dù cho mưa gió luôn theo đuổi
Không đủ làm vơi một cảnh đời
Anh mong mái tóc vẫn đen huyền
Theo gió đong đưa lướt mạn thuyền
Sóng vỗ nhấp nhô như trải mộng
Cho hồn bay bổng đến non Tiên
Hãy giữ niềm tin ở cõi đời
Đừng bao giờ để mắt chơi vơi
Sợ rằng mây xuống thay làn tóc
Rồi cuốn hồn em tận cuối trời
Dầu có một ngày phải cách xa
Thì tình đôi ngả vẫn như là
Không gì có thể chia tâm tưởng
Em vẫn là em của chính ta
Nguyễn Gia Linh
Hình ảnh tuổi về chiều Còn gì đây, cho mình thương với tiếc Tuổi về chiều rơi vào khoảng hư không Đâu còn trẻ để xem tình bất diệt Đâu mê say mà ủ ngập tim lòng Gần bảy mươi tóc bạc nhiều hơn trước Bao sầu lo khắc khoải cả ngày đêm Tuổi về chiều đã già thêm mấy bước Còn mơ chi mộng ước thật êm đềm Hồi tưởng lại những ngày sa nước mắt Bước ra đi không nhếch nổi môi cười Nhưng lòng vẫn tự tin nhìn trước mặt Không đảo chao tròn giữ nét tươi vui Giờ em cũng qua đi thời tuổi dại Hết mơ say và cũng hết mộng mơ Đem vần thơ cho mình xây đắp lại Để quên đi những âu yếm đợi chờ Hãy tiến bước vượt muôn ngàn tẻ lạnh Còn gì đâu để thương nhớ lụy phiền Anh gom về đủ biết bao hình ảnh Cho mình vui theo trăng sáng diệu huyền Nguyễn Gia Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: