Đàn xưa
Mời đọc BÊN DÒNG SẮC KHÔNG Thu sang hoa bướm la đà, 177
Nắng soi ngỏ trúc trăng cài then mây Dặm hồng lữ khách qua đây,
Nỗi lòng riêng những niềm tây một mình
Chim nhớ cảnh , người nhớ tình. 181
Nhớ nơi hò hẹn , nhớ hình gởi trao. Bên dòng nước chảy lao xao, Tiếng ai vọng lại giữa bầu trời xanh Con oanh nó hót trên cành, 185
Em thay áo mới áo xanh vô thường. Môi em kỳ diệu sắc hương,
Của ngàn hoa lạ trên đường sắc không. Em xưa aó thắm môi hồng, 189
Nửa vòng e ấp nửa vòng thiết tha Anh nằm say giữa ngàn hoa,
Tay em bạch ngọc tỳ bà khói sương Duong Lam Bên dòng sắc không Mùa thu cánh bướm bay đà Nắng nghiêng cành trúc trăng ngà chân mây Đường dài khách lạ đến đây Biết chăng người ấy trời tây riêng mình. Chim xanh nhớ cảnh hay tình ? Làm ta đến hẹn đem hình đổi trao Nào ngờ chiếc lá xôn xao Tưởng nghe tiếng vọng qua bầu trời xanh Để rồi nghe hót bên cành Thì ra thay áo màu xanh nghê thường Càng nhìn ánh mắt môi hường Càng mơ bóng sắc bên đường sắc không Nhớ em từ thuở má hồng Anh nghe sương khói trong vòng thiết tha Say tình rồi ngắm trăm hoa Vẳng nghe tiếng dạo tỳ bà quyện sương Nguyễn Gia Linh
Vấn vuơng kỷ niệm Gởi về em áo tím Đường chiều em bước đi Mang quá nhiều kỷ niẹm Cho lệ thấm rèm mi Lại một mùa thu đến Vừa thoát cảnh mưa ngâu Cuộc tình chưa lỗi hẹn Lại vương mối tơ sầu Chiều mưa rơi giọt cạn Tưởng đã hết bão giông Không còn thương số phận Theo cuộc đời long đong Gió vẫn chưa ngừng thổi Sao cuộc tình vội phai Bên kia trời vẫn đợi Nào đâu thấy tương lai Mộng tình giờ đã rũ Theo cái chuỗi ngày sầu Đã qua rồi chuyện cũ Theo sóng đời bể dâu Trả về người nỗi nhớ Tình cảm còn mong manh Đường tơ gieo từng sợ Khó vững bền long lanh Gởi người ru em ngủ Cố giữ mộng ban đầu Chỉ lo rồi một thuở Không còn gọi tên nhau Chúc em về lối mộng Nghe vang vọng lời ca Tràn đầy bao nhựa sống Pháo nổ ngày xe hoa Nguyễn Gia Linh
Sông trăng từ độ đề thơ,
Thuyền trăng em có bao giờ đi qua.
Tình trăng em có thiết tha,
Thơ trăng em có thềm hoa thẩn thờ ?
Mốt mai dẫu có bao giờ,
Thềm trăng chờ đợi người thơ chạnh lòng?
.

Yêu nhau thương nhớ vô cùng,
Xa em vạn dặm muôn trùng chẳng xa.
[trích TƯƠNG TƯ MÙA THU,trường ca lục bát, Dương Lam.]
Vĩnh biệt người anh cả Thẩm Thệ Hà, một nhà thơ thế kỷ Đất Trảng Bàng còn tưởng nhớ tên anh Vẫn sống mãi trong lòng người hậu thế Dù thói đời đã quên khoảng trời xanh Thẩm Thệ Hà, nhà thơ còn vang dội « Khóe mắt u hoài » muôn thuở không nguôi Khoảng thời gian, nước nhà trong u tối Vẫn bừng lên sáng rực một góc trời Mười bốn tuổi đã từng làm chủ bút Tên tuổi người quy tụ những tài ba Như Vân An, Khổng Dương cùng Ngọc Thạch Bạn Trẻ miền Nam, dội tiếng Hường Hoa Suốt cuộc đời vẫn lo cho người khác Anh từng khen thơm ngát vận Ngân Giang Người nữ sĩ tài ba trong bến hạc Mà tiếng thơ bay vút tận non ngàn Những bài thơ còn ngân vang tiếng nhạc Hùng hồn hơn những khúc hát liêu trai Trong sáng nhiều với những vần tươi mát Điểm tô thêm bóng dáng kẻ anh tài. Gió ngựa cầu thu mang nhiều triển vọng Một con người đem sức sống quê hương Bước ra đi không mưu cầu áo lộng Chỉ gói lòng và trải rộng tình thương Trót vấn vương với nỗi sầu đất nước Nên lên yên theo sóng Gió biên thùy Tiếng reo hò vẫn vang lừng mấy lượt Trở về đây trau chuốt mấy vần thi Trong lòng anh xuyến xao theo điệp khúc Nên không ngừng tiếp tục với vần thơ Chuyện Tình Phi trở về cho kịp lúc Và con người sắc nét vẫn gây mơ Hai tập thơ còn thơm mùi mực mới Dù trưởng thành hơn mấy chục năm qua Trời nổi phong yên giục ta đi tới Đem thanh bình trên đất nước đầy hoa Vẫn ngậm ngùi với vần thơ Thâm Thúy Đưa hồn mình lên tận cõi trời xa Bước anh đi vang lời ca tích lũy Cùng ngân vang như chiến sĩ về nhà. Tôi mến phục con người đầy nhiệt huyệt Cảm thấy buồn vì chế độ hôi tanh Đã lãng quên những con người thệ quyết Trong trăm người vẫn không có tên anh. Em cầu chúc hương hồn anh siêu thoát Kể từ đây thanh thản chốn đào hoa Nơi anh ở với hương thơm ngào ngạt Sáng rực tên Thi sĩ Thẩm Thệ Hà Nguyễn Gia Linh Bordeaux, 29-06-2009
Anh nhớ Người ơi, anh nhớ quá Hình người khắp nơi nơi Nhớ nhiều nên mệt lã Chuyện tình thành chơi vơi Bây giờ còn nhớ quá Từ khi gió đổi mùa Chiều mưa rơi tầm tà Cho tình hết đong đưa Nghe nhớ qua hơi thở Nghĩ tình chẳng đổi màu Chỉ tăng tình vạn thuở Nhiều kỷ niệm hòa nhau Chiều nay nghe sóng biển Thổi rì rào bên tai Dường như còn lắm chuyện Không làm mình chia hai Bây giờ em đâu nhỉ Có dỗ giấc êm đềm Anh ru lòng chung thủy Gọi dỗ dành trong tim Nguyễn Gia Linh
Anh trở về đây Anh trở về đây, em ở đâu ?
Lòng nghe thấm lạnh mắt vương sầu
Thôi rồi một khoảng trời yêu dấu
Đã lắng chìm theo giấc mộng đầu
Đã mấy mùa thu trăn trở đau
Khi mà sợi nắng chẳng tìm nhau
Làm sao mong mỏi trời xanh biếc
Khi khối tương tư đã úa màu
Anh trở về đây chẳng đợi em
Mấy mùa đông lạnh lẻn vào tim
Khi mùa xuân đến bên thềm rọi
Nắng sưởi buồng tim vạn nỗi niềm
Những tháng ngày qua hết mộng mơ
Trái tim đã lạnh tự bao giờ
Sắt son chi nữa giàn thiên lý
Màu đỏ trong tim hóa dại khờ
Chất ngất trong lòng những nỗi đau
Tháng năm chờ sẵn giọt mưa ngâu
Sợ trời thay đổi không mưa gió
Để kẻ yêu em sớm bạc đầu Nguyễn Gia Linh
Bức thư sau cùng Anh thầm nhắc, không bao giờ trở lại Đã qua rồi, giờ còn nghĩa gì đâu Người đã quên nhưng lòng còn tê tái Gợi làm chi cho hồn mãi thương đau Ngày ly biệt chắc hết rồi vương vấn Đoạn đường qua không còn phải đi cùng Trên sân ga khỏi thấy lòng hoang vắng Đã quên đi buổi hẹn ước tao phùng Nếu có gặp, chắc quay nhìn hướng khác Đường quen nhau, màu nắng nhạt từ lâu Đã vụn vỡ không còn gì góp nhặt Chỉ gây them đau khổ với u sầu Anh đã biết hoa quỳnh khuya mới nở Rồi bắt đầu tàn lụn giữa hư vô Chuyện tình xưa như treo đầu ngọn gió Làm mây tan tàn rụi buổi qua bờ Trả lại nhau màu hồng duyên mai trúc Anh ra đi cầu hạnh phúc cho em Vui gì đâu khi mình vừa kịp lúc Giã từ nhau khi đường mới lên đèn Vần thơ cuối gởi kèm theo dấu chấm Dứt ân tình khỏi làm thấm lòng nhau Kể từ đây đường trần xa thăm thẳm Đôi tay gầy không còn nối thương đau Nguyễn Gia Linh
Đến gần bến giác (Họa bài Thoát vòng tục lụy của Diệu Tâm hay HNTB) Chắc kiếp trước hãy còn vướng bận Biết bao điều oán hận theo đời Để khi còn chút thảnh thơi Nghĩ ngay đến chuyện rong chơi tháng ngày Vui đây đó nào ai biết được Ráng giữ lòng định trước gieo trồng Những mầm tươi thắm nụ hồng Rải gieo quả tốt ươm bông nhãn tiền Vườn thơm trái dành riêng bản ngã Biết thương yêu cảm hóa lòng người Xóa tan trận bão trong đời Xa lìa ngả dục, tách rời xác thân Sẽ tránh khỏi trầm luân vạn ải Cùng bao điều trái phải thường tình Nhìn xem thiên bóng vạn hình Cứ theo nhân quả, rèn mình luyện tu Tu thoát khỏi ngục tù ma quỷ Tạo cho lòng đủ chí kiên cường Chuyện đời mờ tỏ khói sương Tâm linh huệ nhãn tinh tường dấu yêu Nguyễn Gia Linh 10-07-09
Đừng mơ Huyền thoại Tinh sương nắng rọi lung linh Xuyên qua cành lá trung trinh diễm buồn Từ khi nắng gội mưa tuôn Chuyện lòng thôi nghĩ bên nguồn suối mơ Trong vườn xóm vắng vần thơ Bốn mùa chỉ thấy mấy tờ lịch bay Khẳng khiu hoa úa nhánh gầy Dầm đêm gió lạnh phơi ngày nắng chang Biết bao nhiêu chuyện lỡ làng Gây thêm buồn thảm, dở dang chuyện tình Ngày qua xóm vắng thôn đình Lắng nghe huyền thoại lung linh ngậm ngùi Ngày xưa rượu đắng tìm vui Bây giờ thấm rượu ngủ vùi lãng quên Để rồi thức giấc nửa đêm Giật mình thức dậy gọi tên người tình Bên mành sương gió lặng thinh Càng cay nỗi nhớ càng dìm nỗi đau Chuyện lòng thề thốt đổi trao Đâu ngờ vướng phải nghẹn ngào từ đây Nguyễn Gia Linh
CHÚT VƯƠNG SẦU NHỚ Có thể nào quên chuyện thuở xưa Muôn ngàn thương cảm mãi đong đưa Làm sao bỏ lại bao ngày tháng Chờ nắng vàng hanh đến đổi mùa ? Chiếc nón bài thơ khắp nẻo đường Của người xứ Huế thoảng mùi hương Cùng màu áo trắng gây ngây ngất Đã gợi cho lòng bao nhớ thương Nhớ lần giã biệt mắt vương buồn Chưa để cho lòng lệ nhỏ tuông Gió cảm mùa thu mang nỗi nhớ Nhưng trong tâm khảm một lần buông Chưa biết người đi sẽ bẽ bàng Ân tình còn đủ lúc sang ngang ? Mấy dòng thơ cảm chưa mờ nhạt ? Hay buổi chiều thu nhặt lá vàng… Thuở đó bên người mãi mộng mơ Trong lòng vẫn đợi với mong chờ Nhưng rồi non nước xa xôi quá Đành phải làm ra dáng hững hờ Tôi đã một lần lỡ nói yêu Tưởng rằng người ấy giữ muôn điều Nào hay là kẻ gây tan vỡ Nên đã cho ta khổ thật nhiều !!! Mùa đổi về đây thấy dáng em Nghe mưa rét lạnh rớt bên thềm Tưởng chừng lá rụng bên bờ vắng Chợt thấy còn vương những nỗi niềm Còn gởi làm chi dẫu một lời Đau buồn dù chỉ mấy lần thôi Chắc người thấu hiểu không chờ đợi Để lại cho ai những ngậm ngùi Nguyễn Gia Linh 12-08-2009
Đàn chim xây mộng
Tiếng đàn reo rất khẽ
Vọng về cõi xa xôi
Làn hương thơm nhè nhẹ
Loan như áng mây trôi
Em xanh dờn đám cỏ
Vừa dịu dàng nên thơ
Anh êm như làn gió
Hiu hiu tận bến bờ
Vội vàng đàn chim biển
Cùng nhau réo gọi bầy
Lời trần tình miên viễn
Làm gợi đắm mê say
Giống như đàn chim biển
Hợp đàn bay thật xa
Dắt dìu khi gặp biến
Trong những lúc xa nhà
Xuân về hoa thắm nụ
Chim nghe nhớ trăm năm
Cùng chung đàn ấp ủ
Chờ đợi lúc trăng rằm
Khi bắt đầu nắng ấm
Trở về cõi xa xăm
Quên khoảng đời ảm đạm
Không để mình biệt tăm
Như ngày mai em nhé
Quên khoảng trời chơi vơi
Chúng mình sao không thể
Xây mái âm tuyệt vời
Nguyễn Gia Linh
14-08-2009
Liêu trai Bóng chiều ngã nắng lung linh
Soi vùng kỷ niệm in hình áng thơ
Theo về nẻo vắng bơ vơ
Tơ hồng lịm tắt bên bờ rặng tre
Vườn trưa còn lại tiếng ve
Võng đưa kẻo kẹt bên hè vẳng sang
Nhớ về một chiếc đò ngang
Người đi đành để lỡ làng ngày xanh
Cố quên theo giấc mộng lành
Quên sông Vàm Cỏ trong xanh rạt rào
Chuyện tình nồng thắm qua mau
Chỉ còn huyền thoại đậm màu liêu trai
Qua rồi một giấc tỉnh say
Ai chờ đợi thấm, tôi cay đắng buồn
Không còn nghe lúc mưa tuôn
Sợ dây tơ thẳng theo luồn bão dông
Sá gì mấy nẻo rạch, sông
Mà đem ngăn cách vào dòng trái ngang
Gợi buồn những lúc thu sang
Đêm khuya tỉng lặng rồi mang vào hồn Nguyễn Gia Linh
12-08-2009
Lối mộng tình yêu Anh còn nhớ một ngày xưa hoen nắng
Nhìn thấy em áo trắng giữa trưa gầy
Anh những tưởng một vầng mây trĩu nặng
Để cho lòng âu yếm vạn niềm ngây
Từ lúc ấy nhìn em đang hong tóc
Che bờ vai ót ngọc rất mịn màng
Từng giọt nắng điểm làn da trắng bóc
Nghe mênh mang như sóng cuộn nhịp nhàng
Cũng từ dạo chúng mình yêu phượng nở
Thắm màu môi hoa đỏ kín sân trường
Anh ấp ủ mùi hương trang sách vở
Để cho mình ghi nhớ một niềm thương
Anh nắn nót cung đường nghe diễm tuyệt
Với ngôn từ thầm ướp mộng ươm tình
Đêm hò hẹn nương mình soi bóng nguyệt
Gởi về em hồng tuyết mãi lung linh
Rồi từ đó ta yêu nhau hồ hỡi
Gây thẹn thùng làm khuyết vội vầng trăng
Mình dìu nhau nhờ sao trời đưa lối
Đường ta đi sáng rực cả cung hằng Nguyễn Gia Linh
12-08-2009
Nhớ vế anh Võ Thành Công (Họa bài Thân gởi anh chị NHT) Đã lê gót chân trời viễn xứ
Đọc thơ Anh từng chũ lời văn
Cảm thông nét bút tài năng
Quyết làm ngọn nến ánh đăng đầu tàu
Lòng son sắt ghi sâu giáo dục
Tránh cho con bến đục làm người
Luyện sao văn hóa thâm vời
Dầu cho khó nhọc không lơi công trình
Tôi vẫn biết chúng mình già cả
Đoạn đường dài trả giá thật cao
Gia đình chịu cảnh thương đau
Tám năm gặp lại tóc màu điểm hoa
Vẫn tưởng nhớ quê nhà ngày Tết
Bên tách trà vội viết gởi Anh
Mong về dưới mái nhà tranh
Vườn tre khóm trúc, bưởi chanh sai cành
Chờ đêm tối trăng thanh tâm sự
Duyệt xét qua tham dự góp phần
Đất người giữ vững tinh thần
Cùng đem tình nghĩa, xã thân theo thời
Dạy con cháu xây đời đạo lý
Quyết trở thành tài trí anh tài
Chung vai, nới rộng vòng tay
Bọc đùm gia tộc, không phai tấc lòng
Đặt ước nguyện hương nồng đúng chỗ
Mong ngày về trước mộ mẹ cha
Thắp hương cúng lễ ông bà
Trên bàn thờ Tổ, bông hoa tạo thành
Tôi đã hứa cùng Anh mãi mãi
Mình cùng đi dầu phải dày công
Chung vai góp sức phơi lòng
Ngàn năm xứng đáng con Rồng trời Âu
Giữa canh vắng đêm thâu tỉnh giấc
Gần đến ngày tôi mất người thân
Ba năm một tấm tình chân
Anh về với Mẹ làm dân xứ nầy.
Nguyễn Gia Linh
12-08-2009
Bàn Đào hội yến Con tiếp nhận Minh Châu lóng lánh
Cố gắng thêm rước mảnh hồng ân
Mong sao giữ vẹn đôi phần
Luyện rèn tâm trí tinh thần sáng trong
Vườn thơm ngát nụ bông rực rỡ
Nhụy hoa tâm đơm nở triền miên
Sáng soi một ánh dịu hiền
Con đường sáng tạo nhiệm huyền thanh cao.
Được đón tiếp Bàn Đào hội yến
Cố thiện toàn cải tiến cho nhanh
Gìn tâm giữ đạo nguyên thành
Những điều nhân nghĩa trọn lành toàn công
Nơi Nước Nhược Non Bồng bày sẵn
Ngày vẹn toàn được tặng ân ban
Chính tay Mẹ khoát áo choàng
Cho con rạng rỡ huy hoàng hơn xưa
Con đã nguyện ngày chưa xuống thế
Ánh trăng vàng minh thệ nơi đây
Trở về với Mẹ hiệp vầy
Chu toàn mọi lễ tràn đầy nghĩa nhân Nguyễn Gia Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: