Đàn xưa
Trở về quê Ngày hôm nay trở về qua phố nhỏ
Thấy đồng hoang cỏ úa phủ bơ phờ
Anh dừng lại nghe tiếng lòng than thở
Vội ngậm ngùi ngâm lại mấy vần thơ
Đường lên dốc mệt phờ nghe chân mỏi
Vẫn thênh thang rão bước ngắm thu về
Tạo niềm vui cõi trời quê đưa lối
Lời hẹn hò theo dõi cạnh bờ đê
Anh vẫn viết những vần thơ vụng dại
Chuyện thuở nào em còn trải trong mơ
Chiều qua lẹ rải niềm tơ trên giấy
Để ngày đi thấy lại sẽ không ngờ
Giờ trở lại qua Vũng Tàu ngắm biển
Nước mặn nồng còn mãi đến ngàn năm
Chiếc thuyền con vẫn mơ ngày cặp bến
Để cùng nhau thắp ngọn nến đêm rằm
Rồi lần lượt viếng vùng trời xa lạ
Theo người dân cằn cỗi đã bao mùa
Hy vọng sống những tháng ngày dư dả
Để trong lòng thư thả hết ganh đua
Anh còn đến vùng Tứ Linh đôi ngả
Lượn quanh đài cồn Phượng rất nên thơ
Đi xe ngựa nghe sóng lòng rộn rã
Giữa trời mưa tơi tả phủ đôi bờ Nguyễn Gia Linh
29-10-2009
Đường thu Lá úa mùa thu lả tả bay
Bầu trời sáng tỏ gió heo may
Cảnh vàng xanh đỏ mơ màng lắm
Nhưng giữa thiên thai bóng héo gầy
Cảnh đẹp bao giờ cũng thoáng qua
Như em đi giữa sắc ngàn hoa
Đừng mơ bóng ngả chiều qua phố
Sẽ dẫn em theo với nhạt nhòa
Lần bước theo về những khóm lau
Em nghe tiếng gió thổi lao xao
Như chừng nhắc nhở người đi trước
Đừng để chinh y phải bạc màu
Bên hồ gió nhẹ sóng lăn tăn
Như xóa tan đi những nét hằn
Dẫu biết đường dài muôn vạn lối
Đêm tàn xin giữ bóng theo trăng
Đường chiều nhớ nắng phủ bờ đê
Có phải hương xưa nhắc lối về
Dẫu ở phương trời em có nhớ
Những ngày thơ mộng tận sơn khê?
Giờ ở thị thanh, rộn tiếng xe
Để người đua tiễn buổi trưa hè
Để rồi ghi lại trong hồi ký
Những tiếng u sầu, mấy giọng ve Nguyễn Gia Linh
27-10-2009
Ánh nến giữ niềm tin Ngày ấy xa xôi chuyện chúng mình
Dù rằng nghèo khó vững niềm tin
Không màng nghĩ đến bao ngăn trở
Chẳng sợ đường xa sóng gập ghình
Anh đến theo tình ánh mắt trong
Không vương lệ ướt nước quanh tròng
Trái tim vẫn đậm màu sâu kín
Cho thấy người anh mãi vẹn lòng
Đêm trăng ôm ấp ước mong chờ
Hình bóng diễm kiều trong giấc mơ
Ngày tháng đong đưa theo nỗi nhớ
Chưa lần nghĩ đến dáng bơ phờ
Anh thêu anh dệt áng mây trời
Cho thấy lúc nào cũng có đôi
Tự thắp tình mình trong ánh nến
Bao giờ cũng thấy chẳng hề vơi
Anh đến giữa mùa gió thiết tha
Mang theo nụ ấm dưới trăng ngà
Tình ta mãi mãi trong say đắm
Không chút tơ vương bóng xế tà Nguyễn Gia Linh
11-11-2009
Buồn nhớ quê hương (Họa bài Nhớ quê của HNTB Diệu Tâm) Màu xẩm tím theo chiều lần tắt
Là buồng tim xiết chặt đất trời
Chim kêu về tổ muôn nơi
Tiếng nghe tha thiết chưa vơi sóng lòng
Thêm gió lạnh bước rong sai lối
Qua Rừng Thu sóng nổi bâng khuâng
Ngày đi bao nỗi phong trần
Ngày về thắm nhuộm mấy lần sắc thu?
Nhìn cánh nhạn sương mù lướt gió
Gởi lại sau bóng nhỏ ngàn hoa
Vẳng nghe tiếng vọng chùa xa
Tâm tư thư thả trôi qua vạn sầu
Cành liễu rủ bên cầu xanh thẳm
Tiếng nhạc buồn mấy dặm ngân dài
Thương người tóc xõa bờ vai
Niềm tin giữ vững xây đài ước mơ
Dầu khổ sở xác xơ mái lá
Vẫn vẹn lòng xuôi ngà bên sông
Đò xưa cập bến chiều đông
Vẳng nghe giọng hát gợi lòng nhớ quê Nguyễn Gia Linh
Ký Ức Theo về ký ức
Giữa bóng màn đêm
Giật mình tỉnh thức
Nhớ nụ hôn mềm
Từ trong xa thẳm
Tìm bóng trăng thanh
Nụ hôn say đắm
Để dấu trong anh
Nhớ ngày khắn khít
Theo bóng trăng vàng
Vòng tay cuống quít
cõi lòng thênh thang
Làn sương rất mỏng
Không đủ che ngang
Vòng tay ảo mộng
Đưa đến thiên đàng
Lá vàng bay nhẹ
Giữa bóng chiều thu
Tâm tình rất khẻ
Nhẹ nhàng êm ru
Nụ hôn chân thật
Huyền diệu thần tiên
Hồn anh ngây ngất
Vào vùng tơ duyên
Giữ trong nỗi nhớ
Từng bước em đi
Chim tung cánh vỗ
Ghi lại những gì
Bao ngày lần lữa
Nhìn ánh trăng vàng
Chờ nhau lần nữa
Làm sáng dung nhan Nguyễn Gia Linh
10-11-2009
Mưa chiều Âm thầm đếm những giọt mưa
Theo về vội vã cười đùa mái hiên
Lỡ rồi ngang trái hoa duyên
Đành sang lối nhỏ lụy phiền vây quanh
Mưa về khi lá hết xanh
Trên trời mây thẫm xây thành hoang vu
Gió chiều rét lạnh mùa thu
Đàn chim ngại trốn sương mù ngẩn ngơ
Anh ngồi đan dệt vần thơ
Nghe hồn lắng dịu nét chờ say mê
Khi chân bước mỏi lê thê
Buồn theo trăng lặn não nề người xa
Bờ hồ vắng lặng chiều tà
Buồn theo sóng nước la đà lá bay
Đường xa dẫm bước chân ai
Nghe hồn trĩu nặng về ngay quê nhà
Nhớ theo bóng nước chiều xa
Ngày về cúng ngắm trăng tà chênh vênh
Buồn nghe sóng nổi lênh đênh
Con đường quê mẹ buồn tênh tháng ngày Nguyễn Gia Linh
12-11-2009
Những ngày lạnh giá Chiếc lá vàng rơi tơi tả
Cho tim luống những bồi hồi
Giọt mưa rơi hoài lả chả
Nỗi buồn gậm nhấm hồn tôi
Sắp đến những ngày lạnh giá
Che mờ tình nghĩa trăm năm
Người đi mang theo bóng ngã
Để rồi quên kẻ xa xăm
Giờ đây không còn hối tiếc
Tưởng rằng mình mãi thiết tha
Không ngờ người đi keo kiệt
Bao giờ vây lấy hồn ta !
Chưa nghe đêm về chợt khóc
Cung đàn dào dạt không lơi
Người đi theo mùa leo dốc
Lãng đi xuôi bóng xa vời
Người cứ quên ta đi nhé
Chuyện tình một kiếp phù du
Sương chiều loang xa nhè nhẹ
Phai mờ chiếc lá mùa thu
Đắm chìm vào trong cõi vắng
Nghe hồn tìm tới hoàng hôn
Phố chiều vui trong nánh nắng
Gió thu reo món dỗi hờn
Đêm về nghe ai dạo khúc
Ngân vang mấy tiếng hò ơi
Thương người về không đúng lúc
Cho mình tưởng giấc mơ đời Nguyễn Gia Linh
12-11-2009
Nỗi buồn thoáng qua Ngoài trời mưa vẫn rớt
Từng hạt nhỏ u buồn
Dẫu rằng còn thưa thớt
Đủ làm ngấn lệ tuôn
Lá vàng thêm sâu đậm
Rơi rớt giữa chiều thu
Nỗi buồn thêm gậm nhấm
Chưa tiêu hết sương mù
Cũng đừng mong trở gió
Làm lạnh kẻ không nhà
Mùa thu sầu vạn cổ
Tha thiết mộng ngày qua
Một mình trên bàn viết
Nhớ vần thơ nửa vời
Của một thời ly biệt
Lòng rũ buồn chưa vơi
Một mình ta cặm cụi
Viết nốt đầy trang thơ
Khi biết mình lầm lũi
Giữa mưa gió dật dờ
Tình đã xa ngàn dặm
Còn gì nữa mà mơ
Bụi đường đen chân dẫm
Chỉ như bóng sương mờ
Mối tình ngày xưa cũ
Đâu phải chuyện tình cờ
Đã cùng nhau ấp ủ
Vẫn đẹp như ngày thơ Nguyễn Gia Linh
11-11-2009
Thu xa Mùa thu nào cũng lưu nhiều kỷ niệm
Ngẩng mặt nhìn chiều tím lượn qua song
Bao hình ảnh đẹp buồn đang ẩn hiện
Để cho anh lưu luyến mãi trong lòng
Trót xa nhau để bao lần thầm hỏi
Người đang đi có đợi bóng trời xa
Khi tỉnh giấc nhìn trăng tà bên gối
Có nghe chăng tim hối hả vỡ òa
Nhiều năm rồi lướt qua thời quá khứ
Nhưng tâm tư vẫn cứ trở về đây
Để cho lòng dẫm chân gầy lữ thứ
Hãy dừng đi đùng thử gió ngàn mây
Chắc không phải một ngày tôi bật khóc
Cũng không vi đôi mắt quá cay xè
Càng không phải đang lặng nghe trợt dốc
Ngắm thu sầu chẳng biết lấy gì che
Trăng mùa thu không dành cho bóng trẻ
Trăng đượm buồn, đời vẫn thế đáng yêu
Nhưng con người có biết đâu nặng nhẹ
Rốt cuộc rồi hai lối rẻ cô liêu
Mùa thu đến chờ Đông Xuân tới Hạ
Suốt bốn mùa vất vả kiếm tìm nhau
Sớm biết rằng đón sắc màu thay lá
Là chọn buồn cho cả những mùa sau Nguyễn Gia Linh
10-11-2009
Tình sông nước Con đường xưa vẫn qua nhiều sông rạch
Dừa nước đầy ngõ ngách của làng quê
Thương làm sao những chiều mưa tí tách
Gợi cho mình thử thách của say mê
Vừa mới yêu anh thấy lòng hứng khởi
Thấy vầng trăng, nghĩ tới một người tình
Theo cuộc sống anh thấy mình đổi mới
Có ngờ đâu tan vỡ mộng ba sinh…
Anh thầm biết, có cần gì phải hỏi
Chuyện bên lòng dẫu nặng nỗi niềm riêng
Ngày mai ấy, sau cùng rồi sẽ tới
Tình yêu xưa còn gợi nhớ lời nguyền
Anh vẫn biết lòng anh còn in đậm
Ánh trăng ngà soi thắm một tình thương
Tối hôm qua giữa đêm trường say đắm
Một giấc mơ làm sâu đậm vấn vương
Em đừng ngại, anh không bao giờ nói
Có ích gì khơi lại chuyện ngày thơ
Những chuyện riêng dù mong chờ tức tưởi
Vẫn chứa đầy hận tủi hoặc hoài mơ
Đường muôn nẻo, những gì em nghĩ thật
Có vấn vương và chất ngất tâm hồn ?
Hay lời hứa vừa ươm nồng ướp mật
Để rồi xa như ánh nắng hoàng hôn
Em còn nhớ những lời xưa thề thốt
Khi buồng tim thiêu đốt một tình yêu
Chắt chiu nhiều để nghe lòng đau xót
Khi trở về giữa xóng vắng đìu hiu
Con sông dài vẫn đem nhiều ước vọng
Cho con người theo cuộc sống thôn quê
Chất phù sa vẫn tràn trề trải rộng
Thắm tình thương theo gió lộng mưa về Nguyễn Gia Linh
23-11-2009
QUA PHÀ Trở về quê cũ qua phà
Ngồi gần ai đó hỏi nhà làm quen
Tròng trành sóng đẩy chiếc thuyèn
Như cơn mưa đổ làm duyên thuở giờ
Người vui mừng, sóng gieo mơ
Cho mưa nhỏ giọt, làm thơ thắm tình
Tưởng rằng duyên nợ ba sinh
Phà qua bến vắng cho mình thắm duyên
Tình mơ khắn chặt lời nguyền
Người yêu trong mộng nối liền trăng sao
Hứa khi bóng nguyệt lên cao
Chúng mình sẽ đến bên rào nỉ non
Vẳng nghe tiếng sáo lầu son
Trương Chi tình ấy véo von suốt đời
Để rồi khi mới ra khơi
Người đi để lại, mấy lời cho em…
Giờ đây đêm vắng bên rèm
Em nhìn bóng lá hiên thềm lung lay
Tưởng rằng người hẹn tối nay
Nào ngờ xóm vắng mình say mất rồi Nguyễn Gia Linh
23-11-2009
Bến đợi chiều mơ Bến đò năm cũ lắm người qua
Trở lại sông xưa, thấy nhớ nhà
Đi đã bao năm về xóm cũ
Ba lô nặng trĩu, bụi đường xa
Nhớ cô lái trẻ vài năm trước
Miệng thắm môi cười trông thật xinh
Ánh mắt nhen tình xuôi bóng nước
Gợi lòng bao kẻ trước sân đình
Từ đó hương tình luôn nở hoa
Sương chiều gió sớm bóng trăng ngà
Người đi kẻ lại bên sông nước
Tiếng nhạc giao mùa gợi thiết tha
Biết đến khi nào trăng mới lên
Cơn buồn xa vắng mãi từng đêm
Vì ta cứ nghĩ hoài ôm ấp
Rồi gởi vào tim những nỗi niềm
Đừng nghĩ bao giờ hết nhớ mong
Vấn vương ghi khắc mãi trong lòng
Anh nghe gió quyện về trong trí
Đã thấm duyên tình lạnh gió đông
Mùa Thu năm mới vẫn ai hoài
Chiếc lá bên thềm lả tả bay
Cách biệt bao ngày sâu nỗi nhớ
Tim đau xót dạ… suốt đêm dài
Anh nghĩ bao giờ thôi ước mơ
Đường xa quê ngoại đẹp mong chờ
Con đường đầy trúc còn xanh lá
Qua bến đò chiều luống ngẩn ngơ
Chiều nay qua bến giờ đông khách
Tấp nập người lên những chuyến đò
Cô gái chèo thuyền vui ánh mắt
Như vừa gặp lại bóng người mơ Nguyễn Gia Linh
24-11-2009
Tình xa Bóng ngày qua nẻo vắng
Nghiêng kẻ lá cành cây
Hương tình ươm trong nắng
Tình vẫn vờn chân mây
Em đã mong làm gió
Để thổi đám mây chiều
Có thề về đây đó
Tránh nẻo đường tịch liêu
Ngoài trời mưa vẫn đổ
Đẫm ướt sân cỏ dài
Hồn buồn không người dỗ
Vỡ giữa vườn nhạt phai
Anh đã từng chạy trốn
Những cơn mưa điên cuồng
Làm cho mình hứng trọn
Còn hơn lệ lòng tuôn
Mình trên bàn cặm cụi
Viết nốt những vần thơ
Còn hơn buồn lầm lũi
Vương vấn chuyện dại khờ
Tình đi vào quên lãng
Cho thấy ngày qua nhanh
Bụi đường theo năm tháng
Qua rồi buổi tàn canh
Chuyện ngày xưa son trẻ
Gặp phải duyên tình cờ
Nguyện một lòng ước thê
Đâu có ngờ bơ vơ Nguyễn Gia Linh
23-11-2009
Mùa thu bão lụt Trời thu lạnh mưa rơi tầm tả
Giọt thấm buồn chiếc lá bay ngang
Cành cây trụi lũi chiều hoang
Đường về hiu quạnh tràn lan đất trời
Cây thiếu lá không nơi chốn đậu
Nhạc không lời ghi dấu được không ?
Làm sao gởi trọn cõi lòng
Cho người thức tỉnh trong vòng đắm say?
Chim có cánh ướt bay sao nổi!
Đường một chiều tách lối được đâu!
Người đi mang khối u sầu
Làm sao tránh khỏi bể dâu tang điền
Đêm thánh điện u phiền vứt bỏ
Đạo làm người chữ khó có thừa
Tôi về theo lũ lụt mưa
Cố đem sức sống cho vừa ý nhau
Tâm kính đạo hồn giàu ý thiện
Thanh thản lòng tránh chuyện ganh đua
Non sông đất nước được mùa
Người dân áo ấm, hơn thua được gì? Nguyễn Gia Linh
24-11-2009
Nhớ nhe em Nhớ ngày nhỏ em bên hiên hong tóc
Nắng ban mai, cánh mủi dọc dừa xinh
Bao ý thắm vào lòng cơn gió lốc
Đủ cho anh gắn chặt bấy nhiêu tình
Đâu dám sánh cho mình trong vạn thuở
Nung nấu hoài trái chín đỏ ươm mơ
Vườn tao ngộ em chờ anh qua đó
Cho tim xanh thấu rõ mộng đôi bờ
Anh đã nhớ, đã thương từng sợi tóc
Như sợ tình quấn chặt lấy buồng tim
Nghe gió thoảng đi tìm hương nụ lộc
Vui tương phùng phút chốc biến thành chim
Bay trở lại cho mình xây năm tháng
Mây trời xa lãng đãng bóng nguyện cầu
Bờ biển vắng gởi màu thêm lãng mạn
Suốt cuộc đời vẫn mãi đậm tình sâu
Em có nhớ buổi chiều quanh khóm trúc
Trăm năm rồi ta liên tục bên nhau
Sống thư thả không gợn màu vấy đục
Cho mình say cùng bứt mực thơ trào Nguyễn Gia Linh
25-11-2009
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: