Đàn xưa
Mưa giăng điệu đàn rời rã Mưa rơi thấm nhòa trang giấy
Nhớ người tựa cửa nơi đâu
Nét buồn vẫn còn trông thấy
Còn vương ánh mắt mơ sầu
Bay bay như làn khói mỏng
Từ nơi ấy vượt trùng khơi
Đã nghe sóng lòng rung động
Theo dấu người đi rã rời
Mây vương sắc màu nhung nhớ
Gợi tím vào hồn cõi thơ
Lắng nghe qua từng hơi thở
Của người đi giữa bơ vơ
Thoảng như tiếng người khẽ gọi
Vạn lần còn nhớ mong ơi
Giọt mưa vơi dần diệi vợi
Điệu buồn gió thoảng mưa rơi
Mây giăng cung đàn phím rã
Bao lần cho đến ngàn sau
Tiếng ve sầu nghe rỉ rả
Còn người nghĩ tới trăng sao… Nguyễn Gia Linh
23-12-2009
Đông có vơi đầy ? Ánh trăng lấp ló
Bên cạnh thông già
Hương theo làn gió
Thoang thoảng bay xa
Hoa chùm dạ lý
Ngào ngạt hương đưa
Vẫn còn trong trí
Chưa xóa mây đùa
Hiền như suối mộng
Ngơ ngẩn đêm trường
Gió chiều lồng lộng
Thổi áng mây giương
Mong nhìn đàn én
Bay lượn giữa trời
Như ngày ước hẹn
Không thể nào vơi
Sương cài ngọn cỏ
Mái tóc em dài
Long lanh trong gió
Em nào có hay!
Về bên nhánh liễu
Bên mái hiên nhà
Bóng trăng huyền diệu
Nghiêng mình thiết tha… Nguyễn Gia Linh
23-12-2009
Sum hợp cuối năm Mùa đông lạnh, vẫn thường nín lặng
Cố nghe lòng gởi gấm trăng sao
Tình thương xây đắp muôn màu
Phủ tràn nhân nghĩa, nhiệm mầu thiết tha
Vầng trăng khuya xóa nhòa nét lạnh
Đượm sắc vàng tỏa ánh lung linh
Ngày xưa giữa chốn hiên đình
Đôi hồn khắng khít trung trinh nhịp đờn
Sum hợp nhé ! dỗi hờn chi thế
Tạo niềm vui như thể buồng tim
Đang xây giấc mộng êm đềm
Lan theo chiều gió hương mềm ước mơ
Anh vừa gởi vần thơ vạn thuở
Ru vào hồn nhịp thở đường tim
Bên nhau giấc ngủ im lìm
Đi vào mộng thắm kiếm tìm ý mơ
Khó tìm lại bóng mờ dĩ vãng
Cố nhìn theo ngày tháng dần trôi
Tình mình vẫn đẹp người ơi
Hương xưa ngào ngạt đón mời tâm tư Nguyễn Gia Linh
29-12-2009
Hãy quên Lo chi ngọn gió vô tình
Bụi mờ bám lại rồi rinh mất hồn
Thở than chi để lòng buồn
Hãy tìm ý nghĩa của nguồn yêu thương
Từ lâu sống với tơ vương
Bây giờ đã hiểu con đường lá bay
Niềm riêng đã khó giải bày
Thì em hãy xóa đắng cay cho rồi
Ngày nay vừa hết chung đôi
Con đường xưa cũ xong rồi nợ duyên
Lắng lo câu thệ lời nguyền
Để rồi mang xuống cữu tuyền chưa nguôi
Xe hoa đã đến nơi rồi
Hết mong hết đợi cái thời ươm mơ
Anh giờ quên cả vần thơ
Đi qua bến cũ sương mờ giăng giăng
Cây cầu than thở trối răn
Nhớ nhau chi nữa thêm hằn vết thương
Trái tim mang vết tình trường
Không còn đỏ thắm cung đường sắt son
Thời gian rồi cũng hao mòn
Tình thơ lục bát không còn luyến lưu
Chắc gì người vẫn chắt chiu
Để rồi sống mãi những chiều thở than
Mùa thu với những lá vàng
Đông về với những ngổn ngang trong lòng
Xuân qua với những chờ mong
Hè sang nghe tiếng nhạc vàng êm vui Nguyễn Gia Linh
30-12-2009
Tìm quên nỗi nhớ Tìm quên nỗi nhớ thuở xa xưa
Như giấc mơ qua, gió chuyển mùa
Gió cuốn bay vèo thương chiếc lá
Có còn di ảnh một chiều mưa
Nhớ rõ ngày xưa áo trắng xanh
Mùa xuân huơng nhẹ gió lay cành
Hồng lên má thắm duyên tình tự
Âu yếm nhìn anh, một bức tranh
Thuở ấy bên người mãi ước mơ
Hằng đêm mong mỏi với trông chờ
Vành môi còn thoảng mùi thơm ngọt
Đủ ấm trong lòng mộng tuổi thơ
Buồi đầu tuy chẳng nói rằng yêu
Thao thức thâu đêm nhớ thật nhiều
Ôm ấp trong lòng hình ảnh đẹp
Dù trong đêm vắng chẳng cô liêu
Anh ước mưa về sát cạnh em
Mùa thu chiếc lá rớt bên thềm
Mang theo kỷ niệm ngày thơ mộng
Xao xuyến thật nhiều lúc gọi tên
Ngày dạo bên hồ vẳng tiếng ca
Nghe lòng thanh thản giọng chan hòa
Chiều sương hơi lạnh vàng cây lá
Nhìn bóng chim chiều võ cánh xa
Đâu nghĩ từ đây chẳng một lời
Đành đem tâm sự chẳng đầy vơi
Gởi vào trong chốn xa xăm ấy
Mà thấy tim mình lệ thấm rơi
Thôi thế bao đêm hết thật rồi
Chờ mong gì nữa đến bên tôi
Chỉ còn gió thoảng hơi sương lạnh
Một bước chân đơn tận cuối trời Nguyễn Gia Linh
06-01-2010
Ngang trái chiều đông Chiều đông tia nắng mong manh
Màn sương trắng đục bên mành gây mơ
Sáng ra tuyết trắng phủ bờ
Đàn chim thôi ngủ dậy hờ trong sương
Đợi chờ tuyết lại lên đường
Phủ màu trắng xóa thêm vương tơ lòng
Cành cây điểm trắng như bông
Khẳng khiu trĩu nặng cành trong gảy dòn
Men tình quên chữ sắt son
Nào ngờ trái đắng lại còn xót xa
Những ngày say đắm vừa qua
Gởi vào huyền thoại cho hoa thắm hồn
Tình rơi vào buổi hoàng hôn
Của mùa đông lạnh gởi luồn tâm tư
Đêm khuya trăn trở mệt nhừ
Nhìn mây lấp ló lừ đừ theo trăng
Trầm mình vào đám mây giăng
Tìm quên nỗi khổ, gắng dằn nỗi đau
Lời thề vừa mới trao nhau
Sao em vội bước đi vào trái ngang Nguyễn Gia Linh
06-01-2010
Trang thơ tình kỷ niệm Lật từng trang bức thư tình ngày cũ
Thấy vẫn còn ngôn ngữ của yêu thương
Kỷ niệm ấy nói sao cho vừa đủ
Để tim lòng ấp ủ nỗi niềm vương
Thơ dù cũ tình thương nhiều lắm đó
Dòng thời gian dấu đỏ chửa hề thay
Ánh mắt hiền cùng gót hài trên cỏ
Của thuở nào chưa có một lần phai
Sương mùa đông đã thay màu nắng mới
Phủ mịt mờ theo lối nhỏ em đi
Buồn nhìn quanh con đường xưa vướng bụi
Mình quay lưng lầm lũi chẳng màng ghi
Có phải chăng phút ly sầu góp nhặt
Trĩu nặng lòng che mắt giọt mưa sa
Anh trở về qua phà còn lây lất
Như ngăn đôi cách biệt dãy Ngân Hà
Trang thơ cũ ngày qua về thăm lại
Lòng thầm nghe tê tái với bồi hồi
Đã bao mùa trên khúc nôi tình ái
Kỷ niệm mình còn mãi đó em ơi ! Nguyễn Gia Linh
07-01-2010
Cùng nhau chung nhịp bước Bóng chiều xuôi ngọn sóng
Lướt về nẻo xa xôi
Gió ngàn thôi lay động
Bóng loang tận chân trời
Bờ dài xa cát trăng
Trải mịn màng ngây thơ
Anh xuôi miền vắng lặng
Êm ái phủ đôi bờ
Nhớ về loài chim biển
Bay vụt giữa trời mây
Gọi tình yêu bất biến
Cho mình đắm hồn bay
Lời trao qua ánh mắt
Nụ dấu gởi đầu môi
Thêm nồng thơm ươm mật
Ngây ngất suốt cuộc đời
Nhìn cành cây trọi lá
Thêm thương người trăm năm
Đã tùng đông sang Hạ
Vẫn ươm mộng trăng rằm
Ngày nay sương phủ trắng
Báo hiệu lạnh vẫn còn
Mùa đông không phẳng lặng
Cho mình thêm héo hon
Anh về cùng em nhé
Giấc mộng xưa tuyệt vời
Chúng mình như thiên thể
Không thể nào chia đôi Nguyễn Gia Linh
07-01-2010
Con suối nhỏ Dòng suối chiều êm ả
Khơi nguồn từ trên cao
Không từng chia đôi ngả
Theo về vùng bên nhau
Chảy qua rừng quen nhớ
Lá xưa vẫn đặm màu
Hoa thơm mùi mới nở
Ngào ngạt giữa trăng sao
Con đường nhiều mong ước
Mấy con sóc chập chờn
Giởn giữa vườn đâm tược
Chạy nhảy theo nhịp đờn
Dòng suối hiền ấm lạ
Chiếc lá chảy xuôi dòng
Cơn mưa chiều tơi tả
Mình nghe tiếng thơ lòng
Hỏi thăm người bến cũ
Mây phiêu lãng cuối trời
Chưa vương buồn theo gió
Đang len vào hồn tôi
Trở về con suối nhỏ
Của một ngày cuối thu
Lá rơi theo nhịp thở
Rớt tràn bờ hoang vu Nguyễn Gia Linh
10-01-2010
Các huynh ơi. Tôi biết hai anh đùa chút thôi
Thân tình bao thuở kể từ nôi !
Làm sao khó dễ cùng nhau được
Chỉ chọc nhau cười thỏa chí chơi
Lo chi cái chuyện đổi đề tài
Đâu sợ làng cười mãi biếm bai
Cái nghĩa phu thê là nghĩa nặng
Điệp vần trùng vận để ngoài tai
Anh lườm em nguýt chỉ vui chơi
Mọi thứ trong ta đã vãng rồi
Vợ gọi nên mau theo có mặt
Bao lời chỉ dẫn mãi trong tôi
Dẫu rằng xóm mới chửa quen ai
Hồ Mẫn bao ngày xướng họa lai
Đâu dám gởi lời than hoặc trách
Chỉ mong thấy được chẳng lầm sai
Mong mỏi có ngày dến viếng thăm
Tiếc chưa có dịp biết mần răng
Sẽ chờ tiếng hẹn cùng nhau gặp
Không sợ xe đò chạy hết xăng
Tâm tình như vậy bằng lòng chưa ?
Nếu thấy chưa rồi sẽ tiếp thưa
Huynh đệ cùng nhau vui xướng họa
Chúng mình vẹn ý thỏa tình ưa ! Thân mến
Nguyễn Gia Linh
11-01-2010
Vần thơ cuối Anh thầm nghĩ mình không về xóm ấy
Đã xa rồi tình còn thấy gì đâu
Nếu tìm được những vần thơ trên giấy
Là những vần còn sót lại mai sau
Anh đã biết không để hồn vương vấn
Bước sau cùng cuối nẻo chẳng về chung
Tới bến đò một mình trong hoang vắng
Thấy ngậm ngùi cho ảo ảnh mông lung
Nếu ngày mai, có gặp nhìn nơi khác
Vì đò xưa bóng đã nhạt từ lâu
Chén nước đổ khó lòng mà góp nhặt
Dầu trong tim còn se thắt u sầu
Chỉ mùa xuân hoa đào luôn chớm nở
Thời gian nhiều mộng ủ được bao nhiêu
Đem chiếc đèn lung linh treo trước gió
Đêm sẽ tàn bóng nhỏ dáng đìu hiu
Trả lại nhau sợi chỉ hồng trói buộc
Không mong gì vướng được cõi lòng em
Trên bến đợi chắc có người đếm bước
Để đợi chờ nhớ lại chuỗi ngày quen
Một lần cuối vần thơ tình thêm dấu
Chấm dứt rồi không còn giấu lòng nhau
Giản dị thôi để cho mình hiểu thấu
Không còn lo để bắt lại nhịp cầu Nguyễn Gia Linh
19-01-2010
Trong tiềm thức Chợt thấy ngày qua lạnh lắm
Khi nhìn mưa gió rạt rào
Nghe thèm vùng trời xanh thẳm
Vầng dương sáng tỏ biết bao
Cuộc sống không như mình tưởng
Bỏ quên nắng đẹp mùa xuân
Cho lòng mừng vui đổi hướng
Theo về gió mát bâng khuâng
Cho tim bình yên giấc ngủ
Không còn ác mộng đêm khuya
Không còn mưa Ngâu Chức nữ
Hồn thơ thanh thản đi dìa
Bến xưa đợi chờ khoảnh khắc
Nhìn trời gió thoảng mưa bay
Không thấy mây trôi bàng bạc
Cho mình tìm chút hương say
Biết không thể tìm trở lại
Giấc mơ trên mái tóc dài
Gởi hồn vào trong dấu ái
Thêm lời mặn ngọt đắm say
Hôm nay nghĩ về hạnh phúc
Những người ý đẹp thâm sâu
Phải chăng tình người có thực
Mới mong nắm giữ bền lâu. Nguyễn Gia Linh
20-01-2010
Giữ một niềm tin Người đến trao về nụ thiết tha
Cho anh ôm ấp mộng chan hòa
Ngày mai rồi sẽ ra sao nữa
Anh vẫn riêng mang nét đậm đà
Đêm đêm anh dệt áng mây trời
Ước hẹn bao giờ ta sánh đôi
Đốt nén hương tình trong bóng tối
Cho mình thấy rõ ánh vàng rơi
Rồi cứ đêm hôm mãi đợi chờ
Nhớ về hình ảnh ở trong mơ
Nghe sao thao thức bao lời hẹn
Xây đắp cho nhau mộng chẳng ngờ
Anh đón vào lòng ánh mắt yêu
Cơn mê âu yếm dáng thiên kiều
Con tim say đắm từng đêm lạnh
Thỏ thẻ hơi êm ấm rất nhiều
Em đã trao anh một chữ tình
Với bao hy vọng, một niềm tin
Không hoài nghi chuyện rồi anh sẽ…
Tiễn kẻ ra đi, …khóc phận mình Nguyễn Gia Linh
21-01-2010
QUANG TRUNG DIỄN CA Thơ họa Nguyễn Gia Linh
Phá vỡ quân Xiêm tại Xoài Mút-Rạch Gầm năm 1784 5.
Hành chánh cũ càng ngày thối nát
Sớm chiều tan xấc bất lẽ thường
Toàn quân rả đám hết lương
Cho nên Nguyễn Ánh cùn đường qua Xiêm
Van xin chúng đưa quân cứu vớt
Khẩn cầu người chuộc tước quyền ta
Cỏng rắn về cắn gà nhà
Một loài đê tiện cho vừa túi tham
Cả thủy lục hai đàng thẳng tiến
Xuyên Lạp Chân xâm chiếm Hậu giang
Tây Sơn giữ vững tứ phương
Hiên ngang nhưng chẳng xem thường ngoại xâm
Chúng tưởng chiếm một phần đất nước
Rồi dỡ trò trộm cướp bất nhân
Đàn bà của cải bạc vàng
Thi nhau tóm sạch tạo thâm hận thù
Tây Sơn phủ sương mù ngăn địch
Chúng không ngờ chiến dịch phản công
Nguyễn Huệ thống lãnh oai hùng
Đoàn quân tinh nhuệ lẫy lừng thảo chinh
Vừa đi tới tinh binh phấn đấu
Mỷ Tho giàn lưới giậu dăng câu
Xiêm quân chưa biết tài cao
Chủ quan khinh địch biết đâu phi thường
Chúng tưởng bở ngỡ đường lén lút
Không thể ngờ Xoài Mút, Rạch Gầm
Là nơi chôn xác tham tàn
Bốn vạn lăn lóc giữa ngàn dặm chia
Thân xác ấy hồn “dìa” quốc nội (Xiêm)
Trôi lềnh bềnh tận cõi sông ngoài
Đoàn quân cướp bốc vô loài
Ngàn năm hãy nhớ anh tài nước Nam Nguyễn Gia Linh
Duyên tình đắm say Sương mơi tia nắng lung linh
Xuyên làn mơ ảo tròng trành ý thơ
Nẻo đời từ thuở vương tơ
Tia vàng lặng ngắm bến bờ sông Tương
Suối reo rộn tiếng chim muôn
Ngàn cây xao động cành vương sóng tình
Hoa rừng cánh mỏng vàng xanh
Đêm dầm sương lạnh, ngày tranh ánh hồng
Chuyện tình say đắm đêm đông
Tưởng rằng huyền thoại cho lòng thiết tha
Nào ngờ ngày tháng trôi qua
Vẫn còn lắm mộng, đậm đà sắc hương
Vần thơ êm diệu mật đường
Rủ đàn ong bướm vấn vương sóng tình
Đêm về chờ ánh bình minh
Để nghe sóng đệm, để rình ý thơ
Tiếng chim réo rắt ngẩn ngơ
Dịu xoa nỗi nhớ, thẫn thờ dáng thương
Ươm mơ theo mấy vần vương
Anh ôm kỷ niệm vào đường thiên thu Nguyễn Gia Linh
25-01-2010
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: