Đàn xưa
Gởi bóng người xưa Đêm nhớ em, một mình trong bóng tối
Gió hắt hiu làm bối rối đường tơ
Nhìn con nhện giăng mờ thêm lắm nỗi
Bắt được mồi không thấy lối đâu mò
Anh gom góp chuyện buồn vào trí nhớ
Để lần mò thấy rõ chuyện đào vong
Dù thắt lại cũng không thành duyên nợ
Như bao phen vương vấn mãi trong lòng
Đêm trằn trọc, dậy nhìn sao lấp lánh
Thấy bên thềm sương lạnh buổi tàn đông
Cây trụi lá giữa trời trong hiu quạnh
Luyến lưu tình bối cảnh mấy cành thông
Cho anh trải chút hương mùi ngọt lịm
Thoa lên môi cho tím giấc nồng say
Cho ánh mắt còn vương màu kỷ niệm
Hay hòa tan theo giấc mộng bao ngày
Anh vẫn gởi xin nửa vầng trăng khuyết
Đã rụng rơi như chiếc bóng đợi chờ
Rớt tận cùng dưới đáy hồ thâm biếc
Để soi lòng vào bến lạc chiều mơ
Anh thắm thía chuyện lòng nguôi gió bão
Bằng lời thơ huyển ảo rất nhiệm mầu
Cho thấy rằng không thể đem sầu não
Gởi vào hoa cho thắm đủ muôn màu Nguyễn Gia Linh
26-01-2010 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2012 04:54:03 bởi Ct.Ly >
Tình yêu nhen nhúm Anh đâu dám nghĩ tình yêu vô tận
Kiếp nầy thôi duyên phận đã xong rồi
Còn mơ gì đến chuyện lứa cùng đôi
Khi cuộc sống dập dồi trên mái tóc
Khi dòng đời theo chiều cơn bão lốc
Nào dám đâu nghĩ trái ngọt vành môi
Để hồn lâng nhìn gió thoảng mây trôi
Rồi trái đắng ngậm ngùi theo sóng vỗ
Anh quyết định cùng người yêu xây tổ
Thì lắng lo cùng chia sẻ thật thà
Chỉ mong rằng ngày tháng sẽ thăng hoa
Cho nếp sống đầy thiết tha trìu mến
Anh nguyện thắp từng đêm dài ngọn nến
Vừa soi lòng vừa ấp ủ yêu đương
Góp vòng tay sưởi ấm suốt canh trường
Nghe hơi hướm từ tấm thân mềm mại
Không phải lửa trong tim phừng phực cháy
Mà vì sao run rẩy lúc đông về
Cứ nhén nhum chờ đợi thuở đam mê
Theo nhịp thở tràn trề hương hạnh phúc
Anh cố gắng dựng xây vừa kịp lúc
Chiếc hồ sen chầu chực phút đơm hoa
Như quỳnh hoa say đắm bóng trăng tà
Thêm vương vấn cánh mượt mà tha thiết Nguyễn Gia Linh
27-01-2010
Không phải là… Anh chẳng phài là một người xa lạ
Đợi chờ em ánh mắt vững niềm tin
Cho ta thấy cõi trời hư vô quá
Ánh nắng vàng sương sớm sáng lung linh
Anh chỉ là có ánh mắt ngồ ngộ
Không vấn vương mây tím lúc thu về
Nhưng chợt thấy lá vàng như thác đổ
Rớt rơi nhiều theo chiều vắng lê thê
Anh lại đến với vòng tay liên đới
Dắt dìu nhau qua ngõ vắng đường nghiêng
Thương lắm đó bên vực sâu chới với
Gặp được người có sóng mắt triền miên
Chắc có lẽ anh kẻ khờ ngớ ngẩn
Mơ đêm về ta cùng ngắm sao rơi
Rồi lại nghĩ đường tình dài bất tận
Cho mình quên tủi hận ở trong đời
Anh chỉ khác, không đem điều nghi vấn
Vững niềm tin, chưa lẩn thẩn ngờ oan
Biết cái khổ của những người ôm hận
Nên dằn lòng chẳng vội vã than van Nguyễn Gia Linh
28-01-2010
Chiều cuối tuần Thứ Bảy mây trời trông rất xanh
Mời em đi dạo phố cùng anh
Để nhìn xe cộ qua đông lắm
Nhưng thiếu tranh thơ động bức mành
Hàng quán xôn xao khách tới đầy
Chúng mình hai đứa rất vui vầy
Thức ăn nhiều món bày thơm phức
Cho thấy tim lòng quá ngất ngây
Chúng mình xem phố thản nhiên ngồi
Nói chuyện những người mãi ngược xuôi
Lặng lẽ nhìn nhau thầm nói khẽ
Bao giờ sẽ hết cảnh chia phôi ?
Mình bước vòng quanh kiếm chổ vui
Vừa nghe thiên hạ nhí nhô cười
Khi về qua góc khuông viên nhỏ
Vẫn thấy trên trời ánh nắng tươi
Hôm nay nhìn thấy dáng em xinh
Ánh nắng xuyên qua bóng chúng mình
Có cặp vừa đôi làm nắng ghét
Ngẩn ngơ chiêm ngưởng thuở thư sinh Nguyễn Gia Linh
03-02-2010
Giọt sương cài khóe mắt Em như làn gió thoảng
Âu yếm mấy vần thơ
Rồi nhẹ nhàng một thoáng
Biến mất cõi xa bờ
Sao em như tia nắng
Lạnh lùng không nói nắng
Thương người đi lẵng lặng
Để mình mãi bâng khuâng
Êm đềm theo dòng suối
Gây xao xuyến bồi hồi
Nhìn người đi buồn tủi
Cầu mong tháng ngày trôi
Cuộc đời như cánh én
Mang đến một mùa Xuân
Thêm nhiều câu ước hẹn
Vương vấn biết bao lần
Nghe lời thơ đường mật
Nhìn hàng mi cong dài
Giọt sương cài khóe mắt
Ngơ ngẩn suốt dêm nay Nguyễn Gia Linh
04-02-2010
Mưa rơi từng giọt Mưa rơi từng giọt thánh thót
Anh ngồi song cửa nơi đây
Nhớ lời thơ xưa êm ngọt
Ru lòng vào cõi trời mây
Bay bay từng tơ sầu phủ
Đem về nơi ấy trùng khơi
Để giờ nghe tim vần vũ
Thở dài những tiếng buông lơi
Mây loang những màu nhung nhớ
Cho lòng vương mối tình thơ
Trở về khi qua phố nhỏ
Sao lòng vẫn thấy bơ vơ
Thỉnh thoảng thì thầm khẽ gọi
Như cùng nhau nói người oi
Một mai đường đời thấm gội
Giọt buồn rời rã chơi vơi
Từng phím tơ mành giăng lối
Vạn lần mưa vẫn rơi buồn
Cho lòng thấy điều tăm tối
Để nghe dòng lệ sầu tuôn Nguyễn Gia Linh
05-02-2010
Bóng cỏ về đêm Ánh nắng vàng đã chen màu tím nhạt
Cỏ cây buồn len lỏi kiếm vầng trăng
Lòng vương vấn theo màn sương bàng bạc
Gió reo mừng nhớ lại buổi hoa đăng
Mây tản mác dưới vòm trời lấp lánh
Nụ hoa hiền ám ảnh khúc tình ca
Sương ẩm ướt thiết tha làn hơi lạnh
Sóng đầy vơi thêm chạnh bóng trăng già
Anh thờ thẫn nhẹ nhàng trên thảm cỏ
Bước chân mềm không nỡ bỏ đi hoang
Sương lấp lánh hiên ngang đời bé nhỏ
Đợi chờ ai xuôi bóng thỏ hân hoan
Lúc ánh sáng xa rời vùng dương thế
Anh đường hoàng bệ vệ ngắm trăng tang
Sợ ánh mắt vành mi đang ngấn lệ
Cho anh buồn ngơ ngẩn suốt đêm tàn
Nhìn bóng tối miên man trong nỗi nhớ
Sợi giăng màn từng nhịp thở chơi voì
Đã sớm biết cuộc đời nhiều trắc trở
Thì lo gì vượt gió bão trùng khơi Nguyễn Gia Linh
07-02-2010
Đợi chờ Xuân đến Nhìn ánh vàng lóng lánh
Bên hàng cây xác xơ
Gió bên thềm khá lạnh
Không thể thả hồn thơ
Nhìn vườn cây trống vắng
Kiếm tìm một cành mai
Giữa thời gian trầm lặng
Thấy xa cách ngày dài
Trong vườn không bướm lượn
Vì thiếu bóng hoa đào
Làm sao mà tưởng tượng
Đến gần một ánh sao
Long lanh giọt sương mai
Tha thướt mái tóc dài
Ngập ngừng nhìn ánh mắt
Nổi bật nét trâm cài
Lòng hoài mong cánh én
Hãy mau về với Xuân
Để cho mình ước hẹn
Khi ánh mắt trong ngần
Sáng chiều rồi lại tối
Vườn buồn thiếu đóa hoa
Cho bướm ong bay tới
Làm vui kẻ xa nhà Nguyễn Gia Linh
08-02-2010
Hồn em sâu đậm Anh sớm biết có bao giờ thèm hỏi
Em trong lòng, trọn gởi những tâm tư
Rồi lo lắng đổi thay chút ngôn từ
Tình yêu ấy em cho là sâu thẳm
Anh thừa biết, tim em thừa dấu đậm
Gởi hình hài đầy thắm nét thân thương
Suốt canh dài hồn cứ mãi vấn vương
Trong tâm khảm, hiền lương và chân thật
Em đừng ngại lời thương yêu đường mật
Tự lòng em không mất chút ngây thơ
Để hồn em ôm ấp những đợi chờ
Những vẫn giữ nguồn mơ trong ánh mắt
Anh không hỏi nhưng anh tin có thật
Cho hồn thơ chất ngất đến tràn tuôn
Dầu thân em cố che giấu nỗi buồn
Cũng để lại cho hồn thêm đau xót
Chắc không muốn nhận những lời thề thốt
Hay tim em chưa gột hết niềm thương
Từ xa xôi gởi lại vẫn còn vương
Thà như thế để đêm trường thanh thản Nguyễn Gia Linh
09-02-2010
Xuân oai hùng Nghe tiếng chim ca hót
Rộn rã giữa vướn cây
Ngàn hoa say tiếng nhạc
Reo mùng thấy vui lây
Hoa đào khoe nhụy thắm
Cành liễu dáng suy chờ
Ngập ngừng chim say đắm
Giữa trời đẹp mộng mơ
Tháng hai nhẹ nhàng trôi
Mây trên trời khẽ gọi
Gió cứ mãi trêu người
Hỏi dồn bao nhiêu tuổi?
Nắng vàng nhè nhẹ chiếu
Ánh lung linh nhiệm mầu
Ước mơ chưa thấu hiểu
Đừng vội phụ lòng nhau
Cánh mai vàng hé nở
Hương sắc thắm nguyên trinh
Nắng hồng xây nỗi nhớ
Cho vang tiếng nhạc tình
Muôn ngàn ánh lung linh
Cho bướm mừng bay lượn
Bên ngàn đóa hoa xinh
Cơn sóng tình vất vưởng
Có mùa Xuân mơ mộng
Năm Kỷ Dậu oai hùng
Nhớ ngày vang tiếng trống
Tôn thờ Ảnh Quang Trung Nguyễn Gia Linh
11-02-2010
Mộng không thành Em đã đến cớ sao còn tiếc nuối
Có phải chăng nhiều hận tủi ngày mơ
Khi tình yêu êm ái tựa vần thơ
Để trăn trở gieo nguồn tơ luyến nhớ
Ân tình sâu đâu còn gì tráo trở
Để tim sầu trong bỡ ngỡ bơ vơ
Vương vấn sao những giây phút đợi chờ
Lòng quặn thắt vì người thơ xa vắng
Tình đến đi như ly cà phê đắng
Khó thấy lòng phẳng lặng chuỗi ngày qua
Lại se buồn như một bãi tha ma
Gặp gió lạnh cánh hoa tàn héo úa
Dù dầu dãi vẫn không nhiều chất chứa
Để mang về gột rửa những vương mang
Sợ trao em cảng hận tủi bẽ bàng
Tình anh sẽ không như làn gió thoảng
Em đừng ngại áng mây chiều bãng lãng
Sẽ trôi đi để lại dáng hình thôi
Đủ cho anh chất chứa những bồi hồi
Không để lại cho lòng sôi hận trách Nguyễn Gia Linh
20-02-2010
Mưa rơi từng giọt Nhìn theo mưa rơi tùng giọt
Thánh thót từng sợi tơ buồn
Hạt nào ướt mềm gương lược
Để làm lệ nhỏ rơi tuôn
Trở về giữa mùa thương nhớ
Nhặt hoài bóng nhỏ chiều buông
Rơi rơi theo tùng nhịp thở
Mơ màng theo ánh trăng suông
Gởi về người xưa dấu ái
Mà sao tay lại đánh rơi
Để rồi ra ngoài cửa ải
Nghe thầm mộng cả buông lơi
Một chiều sương rơi lối nhỏ
Ánh trăng vàng tỏ lung linh
Từng bước đi về chưa rõ
Hỏi mây nhắc lại chuyện tình
Có nghe sóng lòng thỏ thẻ
Gọi thầm tên của ai đây
Ngỡ rằng người kêu khe khẻ
Đâu dè gió giữa ngàn cây
Phải rồi nen làm kẻ lạ
Như mình chẳng có yêu ai
Giờ đây mưa rơi trên lá
Lạnh buồn theo mối u hoài Nguyễn Gia Linh
22-02-10
Còn nhớ hè xưa Con đường xưa êm ái
Bên thảm cỏ xanh rì
Đến mùa trâm anh hái
Thấm ngọt bong người đi
Con đường quê nho nhỏ
Nghe ước vọng tràn trề
Mùa hè gây nỗi nhớ
Mùa phượng đỏ gây mê
Dòng sông dài thong thả
Nước vẫn chảy xuôi dòng
Thuyền qua miền bến lạ
Trôi theo giấc mộng lòng
Hỏi thăm người đây đó
Có về bến song xưa
Hay vẫn còn theo gió
Quên hết những chiều mưa
Anh vẫn mơ hè ấm
Cho thắm cả hương đời
Đường chiều hoa vẫn thắm
Thêm đậm nghĩa nào vơi
Rồi đi về cuối hạ
Để chờ đón mùa thu
Không để làm chiếc lá
Rơi giữa vùng hoang vu Nguyễn Gia Linh
23-02-10
Vẫn nhớ mùa Xuân Vẫn nhớ mùa Xuân nhắc nhở mời
Dù trong xa cách mịt mù khơi
Thời gian vẫn giữ hương tình cũ
Trong cõi hoang vu vọng đến lời
Vẫn nhớ mùa Xuân suốt mộng đời
Dù cho gian khổ hoặc xa xôi
Vẫn mơ màng đến chiều sương lạnh
Tìm buổi giao thừa, thương dáng môi
Vẫn nhớ mùa Xuân ngắm đóa hoa
Màu vàng óng ả trước hiên nhà
Cội mai xinh xắn theo chiều gió
Lấp lánh xuân tình dẫu cách xa
Vẫn nhớ mùa Xuân dệt ánh chiều
Em về xóm vắng biệt quan liêu
Từ ngày anh biết vườn thơ ấy
Đã gởi về em nắng thật nhiều
Vẫn nhớ mùa Xuân xót cảnh đời
Thương người trôi giạt chốn xa xôi
Lạnh lùng năm tháng khơi niềm tiếc
Kỷ niệm ngàn năm chẳng nhạt mờ
Vẫn nhớ mùa Xuân cứ luyến ngùi
Dù cho biền biệt cõi mù khơi
Theo ngày đông lạnh tàn sương khói
Một áng mây giăng phủ dặm trời
Vẫn nhớ mùa Xuân phủ khói mờ
Đường về vắng bóng những ngày thơ
Còn mong nối lại vầng trăng sáng
Rọi xuống trần gian phút ngóng chờ Nguyễn Gia Linh
25-02-10
Giữ lại tình nhau Những tưởng qua rồi trời cuối bãi
Ngờ đâu gặp lại mắt còn rưng
Xót xa trong cảnh thân hồ hải
Nỗi tủi niềm vui lộ nét mừng
Thân già mái tóc nhuộm thời gian
Nghe khúc tình xưa khải phím đàn
Nhắc lại quê minh bên khóm trúc
Xuân về lành lạnh gió sương giăng
Anh đi em đợi bên hiên cửa
Năm tháng lần qua tận cuối trời
Thấy xót trăng vàng treo một nửa
Càng gieo vương vấn kẻ xa khơi
Anh biết nơi nào cũng luyến mong
Người đi còn giữ mãi trong lòng
Xa xôi cách trở buồn năm tháng
Hình ảnh em chờ buổi lạnh đông
Gặp lại trên đầu đà tóc bạc
Nhìn theo kỷ niệm vấn vương buồn
Chan hòa sóng cả bên vành mắt
Anh thấy trong lòng đọng giọt sương
Anh chẳng buồn chi, như ảo mộngi
Đời đâu có nghĩa những ngày xanh
Trong hồn mới thấy bao kỳ vọng
Hình ảnh trong tim rất ngọt lành Nguyễn Gia Linh
270210
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: