Đàn xưa
Nắng bùng hương sắc Người đi xa vạn dặm Ta về cuối chân mây Mang tâm hồn ngơ ngẩn Theo dõi người nơi đây ! Chợt nắng hồng nhẹ đến Để cho hồn mơ say Một vùng trời dễ mến Nghe quên hết tàn phai Gió dịu dàng nhẹ thổi Phơ phất mấy cành hoa Con đường xưa quên lối Như dòng đời trôi qua Tưởng hồn thơ chạy trốn Theo giấc mộng xa vời Ngờ đâu tình chưa trọn Trở về giữa chơi vơi. Rồi một ngày lầm lũi Viết nốt giấc mơ thừa Đã qua thời hờn tủi Không còn bóng người xưa Bây giờ đầy hoa nắng Muôn cánh bướm vờn nhanh Quanh nụ hồng nhụy thắm Ươm ướp mộng hương lành Đất trời nay mở hội Hương sắc với vần thơ Người về từ muôn lối Đã không đợi không chờ ! Nguyễn Gia Linh 24-05-2008
Khung trời Một mình bên bờ suối Cánh bướm vờn chơi vơi Tiếnh vành khuyên nhẹ trổi Hồn lạc giữa khung trời Tiếng suối reo róc rách Như tiếng nhạc ngân dài Xuyên từ trong huyết mạch Bay về nẻo thiên thai Một mùi hương thoang thoảng Lắng đọng lại nơi nầy Ngại gió đùa mưa loảng Làm tan giấc mơ say Một nhành cây nhẹ rớt Giữa không khí yên lành Vỗ cánh bay hoảng hốt Như quên cả rừng xanh Chiếc lá vàng lao xao Theo dòng nước rạt rào Còn ngước đầu ngoảnh lại Thấy cõi lòng nao nao Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 29-06-2001
Cánh chim Viết theo tâm tình của chị Trung... Mưa rỉ rả một chiều gió buốt Tiếng nhạc buồn não nuột thê lương Cánh chim đơn lẻ sầu vương Tình trong một phút ngàn sương phủ mờ * Cành trúc ngã bên bờ gió rít Chiếc lá vàng tíu tít bay xa Tưởng theo năm tháng gọi là Nào hay mấy nẻo đường xa một mình * Thân đã thế thì tình cũng thế Suốt cuộc đời dâu bể vương mang Thà đi giữa chốn non ngàn Còn hơn lặng lẽ trên đàng đắng cay * Tôi đã quyết dầu may hay rủi Vì con thơ lầm lũi ra đi Đã qua mấy thuở xuân thì Còn mơ chi nữa đường đi chung lòng * Giờ đã hết, không mong không đợi Lo cho con học giỏi nên người Sống sao cho xứng với đời Thì thân nầy cũng mĩm cười ra đi. Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 16-02-2000
Tổ ấm Anh cùng em về thăm thôn cũ Nắng dịu dàng quyến rũ đường quê Cành tre che bóng lối về Tin yêu vẫn đượm, hương thề còn vương * Nhìn ánh mắt Mẹ thương Mẹ mến Nỗi mừng vui không bến không bờ Tưởng rằng đã dứt đường tơ Nào hay Mẹ yếu vẫn chờ con yêu * Dâu của Mẹ không nhiều thay đổi Nhớ Mẹ hiền thấm gội sương khuya Vẫn mong tìm nẻo đi về Để nghe kể chuyện trăng thề ngày xưa * Lời Mẹ dạy vẫn chưa quên lảng ‘Dầu cuộc đời lắm nạn nhiều tai Giữ cho lòng thẳng dạ ngay Vẫn đem tình nghĩa tỏ bày cùng nhau’ * Thương Mẹ yếu lòng xao xuyến lạ Muốn kề bên tận dạ hiếu trung Những khi mưa gió lạnh lùng Chung trà ấm bụng, chăn mùng ấm thân * Giờ không thể nay lần mai lữa Quyết trở về sống tựa hiên tây Để nghe tiếng nhạc sum vầy Vang trong đồng nội, tưới đầy làng quê Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 18-02-2000
Cùng bạn du xuân Mến tặng Anh Chị Nguyễn Trút Đỉnh, Anh chị Lê Văn Khiết để kỷ niệm buổi viếng vườn hoa Claude Monet Một buổi sáng mùa xuân gió lạnh Mưa bay bay trong cảnh mơ buồn Mây giăng theo khắp nẻo đường Lòng tin, nỗi vấn niềm vương bạn hiền * Bao năm trước chung thuyền chung bến Ngày hôm nay góc biển chân trời Giữ tròn tình nghĩa không vơi Quyết cùng nhau viếng những nơi an bình * Phong cảnh đẹp hoa xinh sắc thắm Dòng nước trong lặng ngắm liểu buồn Mây tan mưa chẳng còn tuôn Gió se sẻ lạnh lòng vương tơ tằm * Trong khoảnh khắc trầm ngâm dĩ vãng Nhớ thương về những bạn xa xâm Ước mơ trở lại âm thầm Đuổi mây che ánh trăng rằm năm xưa * Hình bóng cũ dầu chưa thay đổi Mái tóc xanh đã vội phai màu Những mong sống lại năm nào Giữa vùng trời đất rạt rào thương yêu Nguyễn Gia Linh Trên chuyến xe lửa Paris-Bordeaux, ngày 15-04-2000
Trốn học Trời trong sáng giữa mùa phượng đỏ Trong lớp buồn bổng nhớ đến em Nhớ làn suối tóc dịu mềm Nhớ đôi môi mộng, nhớ viền mi xanh * Nhớ Thủ Đức, cây lành gió mát Vườn bưởi bông thơm ngát hương nồng Rủ em trốn học đi rong Hái hoa bắt dế trên đồng cỏ hoang * Hoa chưa thấy nghe vang tiếng gáy Cùng lần mò theo dãy đất gồ Bổng đâu vắng lặng như tờ Chỉ nghe tiếng gió lay bờ lau xa * Cùng lẳng lặng chan hòa tim đập Mắt ngước nhìn dáng dấp người yêu Thấy em đôi má mỹ miều Anh ghen cùng nắng, tự kiêu ...một mình * Rồi cả hai thình lình nghe ‘chắc’ Tiếng thì thầm như nhắc ‘anh’ đây ‘Tưởng kêu dế mái sum vầy Ngờ đâu có kẻ rình mầy biết không ?’ * Anh cố moi theo vòng đất lở Cố nhẹ tay vì sợ gảy chân Bắt ra dế mái tần ngần Quyết tìm dế trống moi lần vô trong * Rồi như thế chín không mới bắt Dế ốc tiêu cứ ‘chắc chắc’ hoài Bỏ trong chiếc hộp cầm tay Sợ cha mẹ thấy bị rầy bị la * Lúc trở về ghé qua dì Bảy Trước thăm dì sau hái bưởi ngon Đem về để khỏi bị ‘đòn’ Vì chưng trốn học lại còn... đi chơi Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 23-02-2000
Chuyến đò Tân Phước Mến tặng bạn Tâm Giao Người ở Làng Long Hậu Khúc đàn xưa còn dấu Một tình cảm thương đau. Làng Long Hậu êm đềm và tha thiết Gởi hồn về một kỷ niệm xa xưa Cánh phượng hồng theo chiều gió đong đưa Khoe hương sắc giữa trưa hè oi ả. Bỏ thành đô với cuộc đời vội vã Trở về quê nắn nót một cung đàn Đem tơ lòng dệt thành khúc tao khang Rồi trải rộng giữa mây ngàn sông núi Bên giậu thưa, một bóng hình gần gũi Như cảm thông với điệu nhớ lời thương Mái tóc mây theo chiều gió vấn vương Đi hay ở ? Hai con đường phải chọn ? Tim thổn thức, ngập ngừng ra chào đón Bốn mắt nhìn như sóng gợn hương đưa Em thẹn thùng, nâng tào áo nhẹ thưa Khúc nhạc khải đổi mùa sang bến lạ ! Chiếc thuyền con đang xuôi dòng êm ả Tưởng trôi hoài không biết ngã về đâu Bỗng vang lên một điệu nhạc nhiệm mầu Làm trổi dậy những gì đang thao thức Em lắng nghe tiếng tơ lòng rạo rực Tiếng yêu thương náo nức của mong chờ Một niềm tin không vọng bến hay bờ Đã gởi lại nơi bến đò Tân Phước Chiếc thuyền tình lênh đênh trên sóng nước Bãi sông dài Rạch Cát kết đường tơ Đưa em đi rồi anh phải đợi chờ Rước trở lại với bến bờ thương mến Trước mắt anh, một bóng hìng kiều diễm Xuyên sông dài bãi rộng, lướt lau thưa Em mỉm cười dù trời nắng hay mưa Vì đã gặp anh lái đò đỉnh ngộ. Em sung sướng hơn Mỹ Nương ngàn thuở Tiếng đàn anh khác hẳn sáo Trương Chi Gương mặt anh nào kém vẻ tu mi Thêm ánh mắt gợi những gì tin tưởng. Em ao ước kéo dài giây sung sướng Cho đến khi tận hưởng mộng yêu đương Chỉ lo âu Trời ghen ghét má hường Gây đổ vỡ chán chường cho số kiếp. ! Nguyễn Gia Linh Paris, ngày 15-07-2001
Nhớ Trảng Bàng Lâu quá không về thăm xứ Trảng
Nhớ đình ông Trác (1) chốn tôn nghiêm
Cây đa chùa vắng (2) dòng sông nhỏ
Cuốn chảy trôi theo mọi nỗi niềm
Tiếng chuông cảnh tỉnh có còn vang
Khi bóng hoàng hôn phủ xuống làng
Khi khói lam chiều bay tản mạn
Se lòng lữ khách lúc thu sang
Đất nghèo, bánh tráng nướng phơi sương
Lam lủ in sâu mọi nẻo đường
Nhờ bánh canh lò rau quế vị
Cho lòng thắm đượm một mùi hương
Rạp hát ngày xưa đã dẹp rồi
Đêm về, giá lạnh đến đơn côi
Còn đâu tiếng trống kèn inh ỏi
Trai gái trao nhau một nụ cười
Đường mòn heo hút dưới vòm tre
Như muốn mời ai trốn nắng hè
Như muốn đưa người về xóm đạo
Tha La, nào cách mấy giờ xe !
Bao nhiêu kỷ niệm trở về đây
Đem trải lên trang giấy trắng nầy
Dẫu cách xa xôi hàng vạn dặm
Nhưng tình đất nước vẫn không phai
(1) Đình ông Đặng văn Trước, người dân Trảng Bàng tôn kính ông nên gọi là ông Trác
(2) Chùa ông Ba có gốc cây đa bên dòng sông nhỏ chảy qua sông Vàm Cỏ Đông Nguyễn Gia Linh
Ngang trái Họa bài ; ‘’Đàn xưa lỗi nhịp’’ của Nguyên Trần Tôi giữ trong lòng, giữ rất lâu
Thời gian còn đọng mối u sầu
Tâm tình không thể cùng ai tỏ
Đành phải mang về đáy mộ sâu
*
Thả hồn quay lại bến đò xưa
Chung bước cùng ai giữa gió mưa
Tôi thấy tơ lòng xao xuyến lạ
Mà sao người cứ ngẩn cùng ngơ
*
Những lúc bên người tôi ngất ngây
Không gian dồn lại một nơi này
Men tình nồng đượm hơn men rượu
Môi chửa kề môi, tôi đã say
*
Tôi nhớ mỗi lần môi áp môi
Trái tim rung động, dạ bồi hồi
Thời gian chắc hẳn như ngừng lại
Chỉ để cho mình tiếp tục thôi
*
Tôi cứ nghĩ rằng anh của em
Hăng say xây đấp mộng êm đềm
Nên không nói được câu triều mến
Muốn để cho mình khoắc khoải thêm
*
Đã bước đi qua mấy chặng đường
Khi lòng hiểu rỏ nghĩa yêu thương
Mới hay tình cảm nhiều ngang trái
Đủ để cho mình mãi vấn vương * Người đến chờ tôi ở cổng trường
Bên hàng phượng vĩ thắm yêu đương
Thơ ngây trong cảnh đời mơ mộng
Giữ trọn tâm hồn chuyện nhớ thương
*
Hạnh phúc là đâu ai biết không ?
Làm sao hiểu được kẻ chung lòng ?
Tưởng thành chồng vợ, người yêu mến
Là đã xong rồi chuyện nhớ mong
*
Mỗi khi viết lại chuyện đời tôi
Phải bắt đầu khi kết lứa đôi
Gió thảm mưa thương từ đấy nhé
Từ khi tôi đã lỡ duyên đời
*
Tôi biết rằng tôi đã quá ngu
Vì tôi chỉ sống trong sương mù
Đặt nhiều tin tưởng nơi người ấy
Đâu biết tình người cũng lãng du
*
Biết rỏ người yêu, quá muộn màng !
Đâu còn nghĩ đến chuyện đò ngang
Cố lo con trẻ cho yên phận
Đành phải vùi theo kiếp lỡ làng
*
Chắc chắn ngày xưa quá dại khờ
Khi yêu chỉ biết mộng và mơ
Đến nay biết rỏ, còn chi nữa
Mấy chữ đau thương, chữ thẩn thờ
*
Muốn than một tiếng hởi Trời ơi
Ngang trái bao nhiêu thế đủ rồi
Người chiếm tâm hồn chồng đạo lý ?
Lại là người chị quý trên đời ! Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 20-04-2000
Ước vọng cuối đời (Họa bài Điểm hẹn sau cùng của Dương Quân) Trót sống cuối đời nơi cõi vắng Chợt thương chợt nhớ bến sông dài Cô đơn một sớm chiều thu quạnh Cảm thấy điên đầu nhịp cuốn xoay « Em » ở phương trời vùng đất đỏ Sống xa thành thị khỏi bon chen Hững hờ vì chẳng ai dòm ngó Tránh được bao nhiêu những lụy phiền Ta mơ về cõi cuối trời mây Gặp lại người xưa dẫu phút giây Rót chén rượu nồng ta uống cạn Cho hồn thơ rụng một rương đầy Đã trót say rồi, không tuyệt vọng Nung lò sưởi ấm giấc mơ xưa Cho nguồn hơi nóng còn vương mãi Như ánh trăng vàng ngập ý thơ Ta biết dầu ta tận bến nào Không cần phải đợi giấc chiêm bao Cũng tìm về lại phương trời ấy Để sống quanh người thương mến nhau Phút giây còn lại ở dương trần Không để cho hồn ngập chuyển luân Chỉ quyết tìm về nơi bến cũ Cùng nhau quên hết chuyện phù vân Nguyễn Gia Linh
Đàn xưa Cảm tác theo bài Lỗi Nhịp Cầm ca của Nguyễn Tấn Bi Nhìn thấy em ca dưới ánh đèn Và nghe bao tiếng vỗ tay khen Lòng anh cảm thấy như nghèn nghẹn Vì ngỡ như mình chẳng có quen ! Đã biết cuộc đời lắm bể dâu Sao đem hương sắc để tô màu Sao đem những bước chân mềm mại Cùng cánh tay ngà ru khổ đau. Chân bước nhịp nhàng tiếng nhạc êm Đôi tay quờ quạn quấn thân mềm Anh nghe sóng gió từ vô tưởng Đã trở về lay động bóng đêm Anh biết mình không đủ sức tài Đem vần thơ dệt lấy tương lai Đem hương trải rộng con đường nhỏ Đem gấm nhung êm trải gót hài Anh lặng lẽ nhìn lặng lẽ ghi Con tim muốn nói những câu gì Đường xa muôn dặm người dong ruỗi Như chẳng có gì loạn bước đi Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 06-10-2000
Về quê Tiễn em đi một đoạn đường Rồi anh về lại xóm vườn thân yêu Từ đây như cánh chim chiều Lẻ loi giữa chốn quê nghèo xác xơ Vui gì giây phút tiẽn đưa Mà đem chua xót pha mờ mắt rưng Em đi trên vạn nẻo đường Anh vừa rửa hết mùi hương ân tình Anh về tô lại mái đình Xây cây càu khỉ gập ghềnh chơ vơ Tình xưa chia rẻ đôi bờ Người đi đâu có ý chờ đợi ai ! Giờ theo năm tháng miệt mài Sáng vui cùng nắng, tối bày cùng trăng Cuộc đời như áng mây giăng Thuyền xuôi bến vắng, thuyền căng gió lồng Hò ơi, em đã lấy chồng Anh về xách mấy gàu sòng tiễn đưa Quê người trốn nắng đụt mưa Còn anh về chốn quê mùa tìm quên. Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 09-10-2000
Kẻ ở người đi Tôi đã ra đi, anh cũng đi Anh đi bên ấy nhớ nhung gì Còn tôi năm tháng đang mòn mỏi Đợi ánh trăng khuya rọi lối về Anh nhớ gì không đám lục bình Nỗi trôi theo dòng nước mông mênh Người đi kẻ lại trong sương gió Nào có ai đâu nghĩ phận mình Mỗi độ chiều vàng trên bến nước Con đò chuyển khách bước qua sông Người đi mang cả hồn mơ ước Gậm nhấm trong lòng những nhớ mong. Cánh nhạn chiều hôm lạc lối về Nhớ người thôn nữ bước trên đê Chân đi mà ngỡ phương trời ấy Vẫn ánh trăng xưa ướp mộng thề Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày14-11-2000
Tiếng chim bìm bịp Tôi sống cho xong một kiếp người Con đường chưa trọn quyết không thôi Nắng mưa dầu dãi không sờn bước Ước nguyện trong tâm vẫn nhớ đời Những lời nhắn nhủ những lời khuyên Bạn hữu gần xa, đâu dễ quên Kỷ niệm năm xưa bền giữ mãi Câu thơ, tiếng nhạc vẫn còn nguyên Đã biết quê người thiếu kẻ thân Thế sao tình cảm lại phai dần Cảnh đời đâu có nhiều ngang trái Ta cũng vẹn lòng, mặc thế nhân !! Đã khẳng định rồi thế mới xong Có đâu ray rứt mã trong lòng Nhớ thương gởi hết về phương ấy Hơi ấm tình người buổi cuối đông Tôi hứa một ngày tôi sẽ về Không gì giữ lại với đam mê Tiếnh chim bìm bịp kêu con nước Nguyện sẽ quên rồi chuyện tái tê Tôi kết vần thơ để tặng người Với niềm hy vọng mãi không thôi Cùng nhau trở lại nơi thôn nhỏ Để viết cho xong giấc mộng đời. Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 14-11-2000
Mùa thu bão lụt Cơn gió nhẹ vuốt ve từng chiéc lá Cũng đủ làm tơi tả buổi chiều thu Nét xanh tươi biến mất giữa sương mù Còn để lại một màu nâu ảm đạm. Không thương xót làn gió sau tản mạn Đuổi lá vàng như cánh bướm bay xa Rồi chập chờn trên ngọn cỏ cành hoa Hay tan tác giữa đồi xa bến lạnh Gió cuốn, dông lên, đèn chiều lấp lánh Ngọn cỏ mềm như rợp sóng trùng khơi Người đi đường đang đứng giữa chơi vơi Phải cố chạy để tìm nơi ẩn trú Gió vi vút, mưa tuôn như thác lũ Nước trào dâng phủ ngập cả sông hồ Dâ hoảng kinh trước cảnh tượng bất ngờ Nhìn nước cuốn tràn sang từ mọi nẻo Nước ngập vô nhà, khí trời lạnh lẽo Đèn điện lu mờ, chổ tắt chổ hư Một tiếng ầm vang từ cõi âm u Làm kinh hoảng cả một trời tăm tối Đất chùi, cầu lỡ, nước cuồng dữ dội Cuốn trôi theo xe cộ với cửa nhà Cuốn những gì cản trở bước đường qua Gây tang tóc cho người xa kẻ chợ. Mưa gió mùa thu, muôn ngàn khổ sở Năm Canh Thìn bão tố vẫn chưa xong… Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 15-11-2000
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: