Đàn xưa
Dặm trường xa Trời thanh vắng sao cõi lòng thao thức Bóng giận hờn ray rứt suốt đêm thâu Người ra đi giờ trôi giạt về đâu ? Nghe thương nhớ bến giang đầu cách trở Dặm trường xa một mình nhiều bỡ ngỡ Có bao giờ cón nhớ bóng người thương Rồi trầm lặng hồn mang nỗi vấn vương Khi nghĩ đến ánh tà dương cuối bể Cho một người mang rất nhiều chuyện kể Vẫn nghĩ rằng lời thệ ước xa xôi Còn luyến tiếc những ngày tháng đầy vơi Thêm thắm đượm nỗi chua cay ngọt mặn Tình yêu kia chưa thể là gánh nặng Cùng xẽ chia theo những chặn chông gai Trái đau thương làm trĩu nặng đôi vai Nhưng vẫn muốn người hài hoà mộng ước Nếu nhìn thấy một niềm vui có được Thắm tim lòng dù chỉ lướt trôi qua Hãy trân quý bằng nét vẽ đậm đà Chớ để nhạt bóng nhòa trong tiếc nuối Nguyễn Gia Linh 29-11-2010
Cùng nhau dạo quanh buổi sáng Hoa có đẹp không buổi sáng ? Đông lần theo bước em về Những vầng mây dài lãng mạn Trôi vào hồn mãi đê mê Chim ngàn tranh nhau đua hót Chào đón bình minh gọi ngày Nhạc vàng dư âm thánh thót Khúc tình đầm thắm mê say Trong mắt em nhìn buổi sáng Như dòng suối ngọt diệu hiền Môi em hồng lên sợi nắng Tô màu vệt ửng bình yên Xoè ra đôi tay hứng gió Ấp ôm gò má dịu mềm Nghe ra nhịp từng hơi thở Những dòng êm ái vào tim Có phải tình yêu thiên cổ Đơm hương kết nhụy trổ hoa Dìu nhau đi từng bước nhỏ Dầu đời gió cuốn mưa sa Anh nhớ thương hoài buổi sáng Cuộc đời dấn bước thăng trầm Mái đầu tóc đầy bạc trắng Nhưng tình ta mãi trăm năm Nguyễn Gia Linh 30-11-2010
Tưởng rằng đợi kiếp sau! Một chiều đưa em về Nghe nỗi buồn trống trải Vưong vấn quá lê thê Tâm hồn như sợ hãi Lệ lòng rơi quá tải Càng lạnh buổi chiều đông Trong nỗi buồn tê tái Vương vấn mãi trong lòng Em không hề báo trước Một buổi sớm hôm nào Giữa sóng đời xuôi ngược Từ đó hết gặp nhau Em làm ngơ lánh mặt Cho tan tác đời nhau Anh nhìn theo hút mắt Suốt cuộc đời bể dâu Xa rồi sao không thể Còn gần nữa được sao? Thời giờ đâu kể lể! Tưởng rằng đợi kiếp sau! Nguyễn Gia Linh 02-12-2010
Em đi Em đi tà áo bay theo gió Cho thấy ngàn năm lạc bến đời Dưới góc thông già luôn đứng đó Như chờ nắng nhạt, bóng chiều rơi Bao năm cách trở em thay đổi Má thắm môi son mắt liếc tình Chỉ thấy lòng ta thêm rắn rỏi Cho hương đời lắng… cánh hoa xinh Ngày xưa áo trắng còn đâu nữa Cát bụi thời gian khoả lắp rồi Bóng dáng thơ ngây vờn trước cửa Đâu còn, lối nhỏ lạnh lùng thôi Em đi xóm nhỏ chiều ngơ ngác Anh đã đơn côi tự thuở nào Dáng dấp ngày xưa, luồn gió mát Bây giờ sóng gió mãi xôn xao Nguyễn Gia Linh 03-12-2010
Khúc tương tư Tuyết còn rơi trên đồi hiu hắt gió Mây mù che lá trổ khúc lan xa Ngàn chim bay gieo tiếng nhạc tình xa Gợi vào lòng điệp se buồn rất lạ Không hiểu sao, tình yêu dường như đã Lén vào hồn, rộn rã tiếng tơ vương Rồi tự hỏi, còn bóng dáng người thương Đêm mơ mộng theo nỗi buồn con gái Anh luôn giữ tình yêu thời trẻ dại Thấm vào hồn nào biết tại vì đâu! Dáng thanh xuân, còn ngấn lệ mưa ngâu Cứ rơi xuống theo nỗi sầu thương cảm Trong tĩnh lặng, gởi vào lòng can đảm Khúc tình si say đắm mộng tương tư Vần thơ yêu còn đậm những ngôn từ Gây ấm dịu làm vu vơ nỗi nhớ Sáng tinh sương cho hồn he hé mở Đón người vào vương vấn thuở hồng hoang Nhớ mùa xuân hé nở cánh mai vàng Chuyển hơi ấm cho mùa sang xóm nhỏ Nguyễn Gia Linh 06-12-2010
Cánh chim bay mãi không về Sáng nay chờ ánh bình minh Gởi nhau bài thơ dang dở Theo rồi đoạn kết thơ tình Đã lắng khô ngòi bút nhỏ Đường quê lá đổ mưa chiều Sao thấy bóng mờ trong mắt Phải chăng còn lại niềm yêu Mà nghe ngậm ngùi hiu hắt Người đi quên trọn cuộc đời Để anh xuôi làn suối tóc Đan theo ánh mắt bờ môi Cuối cùng trải dài cô độc Sông buồn chia mãi đôi dòng Thuyền không trở về bến nữa Con người qua chuyện bão dông Còn đâu người chờ bếp lửa Ai hiểu dòng sông lặng buồn Tả tơi xạc xào chiếc lá Trên đường phố mới cô đơn Giật mình quay nhìn cảnh lạ Người đi chim biển không về Tưởng rằng chiêm bao chẳng khóc Có người bay giữa đam mê Thì thôi trở thành cô độc... Nguyễn Gia Linh 08-12-2010
Dư hương Xa vắng em về giây phút thôi Anh nghe trống trải giữa hồn côi Bầu trời tím sẫm vương niềm nhớ Anh hiểu, khơi thêm thoải mái rồi Trời tối đầy sương, em có hay ? Sao nghe hồn vướng cả đôi tay Một chân trời tím loang hoài nhớ Cho thấy tim ta rộn tháng ngày Dư hương nồng ấm đọng vành môi Nhịp thở yêu đương vọng núi đồi Ánh mắt tràn đầy bao kỷ niệm Cho hồn say đắm mộng vàng khơi Vầng trăng sáng rực giữa trời đêm Gió mát khơi thêm vạn nỗi niềm Quên mất những ngày trong tưởng nhớ Để rồi sống lại sóng triều êm Vành môi trú ngụ của bình yên Chiu chắt lánh xa những lụy phiền Tìm thấy vườn mơ trong lối mộng Cho mình nẻo sống thuở thần tiên Nguyễn Gia Linh 09-12-2010
Duyên tình sánh bước Bên bờ giếng mát dừng chân Theo vầng trăng sáng đến gần làm quen Gió lay mái tóc đen huyền Như trời đãi ngộ giao duyên bất ngờ Từ đây vương vấn trời mơ Theo vùng mây trắng lững lờ gợi thương Đêm nằm mộng bến sông Tương Vườn xuân ngỡ khúc nghê thường trầu cau Cây xanh lá thắm ngọt ngào Người yêu trong mộng dạt dào sóng yêu Trong tim xây đắp bao điều Chắc người giờ cũng gặt nhiều ước mơ Cho nên dắt díu vườn thơ Để nghe sóng lặng bên bờ đại dương Ngày say theo khúc nghê thường Đêm mơ sánh bước dặm trường yến oanh Nguyễn Gia Linh 11-12-2010
Gởi một người Trời giữa đêm vẫn thấy mình thao thức Chắc trong lòng ray rứt suốt canh thâu Cho một ngưòi không biết gởi về đâu Như thắm đượm tình sâu ngày xa cách Người ra đi còn lại người than trách Trong nỗi niềm cùng chung vạch tình thương ? Để sau cùng hồn luôn mãi vấn vương Có phải nghĩ dặm đường đầy chua xót Gởi một người, chỉ bằng lời dịu ngọt Thì dễ dàng không chót lưỡi đầu môi Còn chua cay thì bạc bẽo như vôi Thà im lặng cho lòng trôi nẻo vắng Tình yêu phải ngàn đời chung gánh nặng ? Ai xẽ chia trên những chặng đường dài Giọt sầu đau làm tơi tả hình hài Rồi mong đợi mối tình hoài mộng thắm Nếu có người bao lần theo bước dẫm Giữ niềm riêng dù chỉ thoáng đi qua Rồi vẹn gìn với tất cả thiết tha Không để lại nhạt nhòa trong hối tiếc Nguyễn Gia Linh 12-12-2010
Lần yêu Cùng nắm tay nhau dạo phố Nghe hồn sung sướng thảnh thơi Quên lần đi vào xóm nhỏ Giật mình cảm thấy chơi vơi Tình yêu riêng anh rất thật Thệ nguyền sống mãi bên nhau Không như dòng đời tất bật Nguyện cùng xẻ ngọt chia sầu Tia nhìn long lanh ánh ngọc Vành môi đỏ thắm xinh tươi Kỷ niệm xuôi dài mái tóc Cho mình thấm gội niềm vui Nhớ em theo tùng nhịp thở Ươm nồng như thể vần thơ Như trái tim hồng máu đỏ Cho nhau những nỗi say mơ Mỗi ngày nhớ em nhiều lắm Tình anh dành gởi em thôi Rụt rè đưa tay em nắm Buồng tim nhịp trổi bồi hồi Nguyễn Gia Linh 13-12-2010
Chưa lần lên tiếng Anh hiểu giờ đây chẳng có nhau Duyên tình hai đứa khởi từ đâu Song song số kiếp không hề gặp Nên chẳng bao giờ ta ước ao Biết chẳng khi nào vẹn giấc mơ Thì thôi câm nín khó trông chờ Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông lạnh Chỉ để cho mình luống ngẩn ngơ Một cõi mông lung, thật quá xa Làm sao quên được áo hoa cà Ngây thơ giấu thẹn, nghiêng vành nón Ánh mắt anh nhìn rất thiết tha Chưa có một lần ta nói thương Đôi mình xa lạ kẻ qua đường Tiếng yêu chưa nở vành môi thắm Nên chẳng bao giờ gợi vấn vương Nguyễn Gia Linh 14-12-2010
Giọt mưa Cuối thu vẫn còn sắc lá Khi chân rảo bước đường xưa Nghe chạnh lòng vương ý lạ Nhớ ngày mình chở dưới mưa Trời buồn mưa rơi giọt mặn Ướt dầm đôi mắt hiền ngoan Niềm mơ không gian tỉnh lặng Run run theo gió mây ngàn Bàn tay che mưa thấm giọt Ướt bờ vai nhỏ thân gầy Dìu nhau duyên tình thắm ngọt Vui đời theo giấc mơ say Cho em tình yêu xóm nhỏ Những ngày tháng dỗi mưa ngâu Cho hồn theo mây theo gió Giọt dài hay ngắn về đâu ? Mãi nhớ đường mòn lối nhỏ Chờ ngày anh trở về thăm Ngày nay le chân khắp phố Mong tìm dấu vết trăm năm Nguyễn Gia Linh 17-12-2010
Rồi đến lúc Chạnh nghĩ ngày xưa lúc thấy nhau Đã vương niềm nhớ thuở ban đầu Để rồi năm tháng xuôi dòng trải Những tưởng hương yêu mãi thắm trào Rồi nghĩ đến ngày thỏa ước mơ Vườn đêm trăng sáng mỏi trông chờ Còn nghe gió thoảng ru hồn mộng Anh chẳng bao giờ hết ngẩn ngơ Mấy bước phong trần lướt dặm xa Tạm quên sương gió bóng trăng ngà Cùng ngày xưa ấy theo hương tóc Lả lướt bay vờn mấy đóa hoa Nghĩ đến hôm nào ngắm bóng mây Vẩn vơ năm tháng mãi sum vầy Cùng hoa với gió luôn nồng đượm Mới hiểu tình mình sao ngất ngây Nguyễn Gia Linh 19-12-2010
Một thoáng mây bay Đêm đông lạnh hưởng giấc nồng êm ái Thản qua rồi tê tái của mùa qua Anh lặng lẽ lần bước vào thần thoại Gối em nằm chìm mãi giữa trăm hoa Dòng suối cũ giữa muôn ngàn trong vắt Gởi hồn em dìu dặt những hương yêu Thấm trọn lòng như chuyện tình sắp đặt Tháng năm qua anh lạc đến nương chiều Như cánh gió anh về theo khúc nhạc Nương theo mây trong nắng đẹp chan hòa Gởi mộng tưởng vào vườn hoa thơm ngát Gieo vào hồn nhung nhớ giữa trời xa Bóng vừa thoáng đi qua như cánh gió Nhẹ nhàng lay bông cỏ suốt bao mùa Hồn tỉnh giấc vẫn chưa hay bỏ ngõ Đến bao giờ thấy rõ chuyện ngày xưa ? Nguyễn Gia Linh 20-12-2010
Sum hợp cuối năm Mùa đông lạnh, vẫn thường nín lặng Cố nghe lòng gởi gấm trăng sao Tình thương xây đắp muôn màu Phủ tràn nhân nghĩa, nhiệm mầu thiết tha Vầng trăng khuya xóa nhòa nét lạnh Đượm sắc vàng tỏa ánh lung linh Ngày xưa giữa chốn hiên đình Đôi hồn khắng khít trung trinh nhịp đờn Sum hợp nhé ! dỗi hờn chi thế Tạo niềm vui như thể buồng tim Đang xây giấc mộng êm đềm Lan theo chiều gió hương mềm ước mơ Anh vừa gởi vần thơ vạn thuở Ru vào hồn nhịp thở đường tim Bên nhau giấc ngủ im lìm Đi vào mộng thắm kiếm tìm ý mơ Khó tìm lại bóng mờ dĩ vãng Cố nhìn theo ngày tháng dần trôi Tình mình vẫn đẹp người ơi Hương xưa ngào ngạt đón mời tâm tư Nguyễn Gia Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu: