Đàn xưa
Mấy mùa thương nhớ Mưa làm ướt đẫm lối về xưa Như muốn ngăn chia cả bến bờ Có phải đời tôi luôn trắc trở Nên đường đi mãi lắc cùng lư Từ thuở ra đi xây giấc mộng Ngỡ rằng đời sẽ réo tươi vui Nào hay mưa gió chia đôi ngả Đâu thấy phương trời rộn nắng mơi Thương nghĩ đàn con còn nhỏ dại Hừng đông cắp sách đến trường làng Trong lòng vẫn hỏi ba đâu vắng Chưa thấy được ngày nhạc réo vang Một sáng quay cuồng với đổi thay Từ trong thành thị đến thôn quê Muôn người hớn hở mừng xuân mới Lẵng lặng riêng tôi lộn bước về Từ đây có phải làm con quốc ? Gọi nước, gọi nhà, gọi bến xưa ? Hay phải đi tìm sông núi lạ Để cùng xây lại khoảng đời mơ. Mấy năm xa cách bao thương nhớ Mấy áng mây mờ lặng lẽ trôi Ai thấy vầng trăng còn rướm lệ Mới mong hiểu rõ nghĩa xa xôi Vẫn chờ vợ yếu đàn con dại Dầu nét xuân xanh nhạt mất rồi Có bước một mình nơi bến lạnh Mới mong thấm được một niềm vui Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 23-11-2000
Vỡ mộng Nhớ thương anh gởi trở về đây Tạm đấp cho qua với tháng ngày Tạm ủ cho lòng say trở lại Cho tình yêu ấy vẫn không phai Anh biết ra đi để lại buồn Cho người em nhỏ lệ rơi tuôn Cho năm tháng lạnh, trăng mờ phủ Cho áng mây sầu, vương vấn vương Dù hoa tươi thắm với đường xa Anh để yêu thương ở lại nhà Chỉ quyết gói lòng trong sách vở Mong người năm ấy chẳng phôi pha Nhìn thấy tên mình trên bảng gổ Anh mừng anh gởi đến em yêu Anh lo sửa soạn về quê cũ Để kết hoa thơm với áo điều Anh trở về đây thăm lại em Mà nghe ...gió buốc thổi qua thềm Hõi ra mới biết thì nay đã Ngựa sẳn lên yên, trướng phủ rèm !! Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 06-04-97
Mẹ già bên xóm nhỏ Ước hẹn cùng anh xuôi bến cũ Trở về quê nội viếng mồ cha Kỷ niệm càng xưa càng ấp ủ Càng gây thương nhớ khó phai nhòa. Qua sông Vàm Cỏ đường hoang vắng Một buổi chiều thu gió lạnh về Còn nhớ những ngày khi tắt nắng Gởi hồn theo dõi bước chân quê Đồng Tháp điêu tàn theo nước lũ Mái nhà xiêu vẹo, ngã bên đê Hòi ai còn nhớ đường xưa cũ Xin chỉ cho tôi một lối về Bóng dáng Mẹ già bên ngưỡng cửa Mắt mờ còn đứng đợi trông con Ai ngoài sương gió còn nhung nhớ Đừng để nguồn thương phải mỏi mòn Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 14-12-2000
Hoa rừng Họa bài ‘Thoáng buồn’ trong tập thơ Lẽ sống của VMT Cành đào phơi nắng bên hồ Như người sơn nữ điểm tô sắc hồng Thơ ngây mái tóc bềnh bồng Phất phơ theo gió, chim không tìm mồi Thoát vòng tục lụy tanh hôi Mây đùn núi bạc, bèo trôi mạn thuyền Rửa xong mọi nổi ưu phiền Cảnh đời yên tỉnh, triền miên núi rừng Hởi ai lòng lắng nên dừng Thả hồn phiêu bạt theo từng mây trôi Theo mưa theo gió từng hồi Theo ngày tháng lụn, theo người đồng tâm Lan rừng khoe sắc đầu năm Suối tuông róc rách, thì thầm thông reo Rừng băng suối lội non trèo Thấy đàn khỉ nhỏ mắt nheo đủ trò Xa xa vẳng tiếng ai hò Đâu người thục nữ bến đò trần ai Quên rồi người khách vảng lai Đã ra đi mất theo ngày ‘quang vinh’ Giờ đây rừng núi giữ gìn Tạo khung cảnh nhỏ, hồi sinh kiếp người Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 21-6-97
Tiếng Mẹ gọi Họa bài Xin Thông thả của HND Em có nghe tiếng Mẹ gọi về chưa ? Sao em cố chần chờ và nán lại Em còn nhớ cả một thời thơ dại Mẹ lắng lo em chập chửng vào đời Bước em đi là những bước tuyệt vời Là chìa khóa mở khung trời xa lạ Mẹ dẫn em tránh những đường sỏi đá Đấp chăn êm khi buốt giá về đông Mẹ không muốn em qua bến về sông Sợ em sống đời bồng bềnh trôi giạt Nhưng tình thế vẫn khiến mình phiêu bạt Đợi chờ ngày thực hiện giấc mơ xưa Dẫn dắt nhau dù nắng sớm chiều mưa Dù bến cũ đò xưa giờ đổi mới Em nhớ chăng có một mùa Xuân tới Trên bàn thờ mai nở cánh vàng hoe Tiếng pháo mừng nổ rộ trước hàng tre Cha châm trà, Mẹ ngồi canh bánh tét Đàn cháu nhỏ quây quần quanh máy hát Xuân sum vầy trong tình ngát hương xưa ! Em có nghe tiếng Mẹ gọi về chưa ? Hãy về gấp đừng bao giờ nán lại Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 16-01-98
Bài ca Vọng cổ Cảm tác sau khi nghe bài ca Vọng Cổ của Nguyễn Tấn Bi Giác trọ, chiều thu, cảnh gợi buồn Ngồi nghe Vọng Cổ thấm cô đơn Tiếng ca văng vẳng từ đâu lại Cuốn hút con tim, quyện cả hồn Trở về bến cũ dưới hàng me, Quán nhở bên hè lẵng lặng nghe Giọng út Trà Ôn xao xuyến lạ Sầu vương biên ải, mãi đam mê Như khói sương vào trong giấc mơ Như hương men rượu thấm vào thơ Để hồn lạc lõng vùng va vắng Vì ảnh hình xưa chẳng xóa mờ Tếng hát miền Nam rộn khắp nơi Bay xa, xa bổng tận chân trời Dầu tôi đang ở bờ hoang lạnh Cũng vẫn nhớ hoài, nhớ mãi thôi Bên cội tùng xưa chiếc lá vàng Dầu theo chiều gió phải lang thang Khi nghe tiếng gọi từ xa lại Là quyết quay về, chẳng tiếc than. Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 18-11-2000
Tâm sự cùng anh Viết theo tâm sự cháu Hồ Thanh Kim Oanh Mến tặng cháu Kim Oanh Từ buổi anh về theo “bến lạnh” Thương đau ray rứt suốt đêm trường Lặng nghe mưa gió rơi từng chập Em thấy tim lòng mãi vấn vương Em khóc than nhiều cho số phận Tuổi đời vừa chớm nghĩa yêu đương Hương đêm vừa thắm tình chăn gốI Sao buổi chia ly quá đoạn trường! Em giữ bên mình bao kỷ niệm Để dành nhắc lại với con thơ MỗI lần con đạp, tim đau nhói Em khóc cho con tuổi dại khờ Từ thuở chúng mình quen biết nhau Bên em, cuộc sống đổi thay màu Mẹ cha mừng rỡ, em yên phận Em nghĩ đời mình đẹp biết bao Ba năm chung sống giữa ngàn sao Giữa bến yêu đương, giữa động đào Một chiếc thuyền tình xuôi bến mộng Nhấp nhô, sóng nước giạt về sau Tin mừng đưa đến vớI con yêu Mình đắp cho con mộng rất nhiều Những tưởng non cao xanh biếc mãi Ngờ đâu, trờI đất bỗng cô liêu! Từ đây em sống chỉ vì con Anh hỡi! Dầu cho quá mỏi mòn Em vẫn vẹn lòng trong tưởng nhớ Xin người “bên ấy” nhận làn hương Đốt nén hương lòng nhớ đến anh Nhởn nhơ cánh bướm lượn bên mành PhảI chăng anh lại cùng em đó? Hay muốn con yên giấc mộng lành? Nhìn thấy con thơ miệng mỉm cười Tưởng chừng ánh mắt của anh vui Em nghe hơi ấm từ vô tưởng Khuyên nhủ em quên chút ngậm ngùi Vẫn biết đời ta nay đã hết Nhưng đời con trẻ vẫn đang lên Dầu bên thế giới xa vô tưởng Hãy cố cùng em dệt mộng hiền Mỗi bước chân con, mỗi tấm lòng Một hình ảnh cũ, một dòng sông Nhớ thương tăng trưởng theo năm tháng Theo dáng con thơ… chẳng phập phòng Dẫu biết tình anh là tất cả Nhưng tình con trẻ nặng hơn nhiều Tình con gói trọn bao hình ảnh Của kẻ trọn đời… em mến yêu! Nguyễn Gia Linh
Mục lục Bài Trang Lời nói đầu 3 Tiếng Việt mến yêu 5 Thu 7 Quê thanh bình 8 Vợ tôi 9 Hương đời 10 Những đoạn đường 11 Quá khứ 14 Hẩm hiu 15 Tình quê 16 Phượng hồng 17 Tiễn Mẹ 18 Khóc Mẹ 19 Dấu chân 20 Hương yêu 22 Ủợi chờ 23 Tàu đêm 24 Mà sao 25 Trọn ước 26 Nhắn nhủ 27 Thơ thẩn 28 Xa vắng 29 Hình bóng cũ 30 Ủời tôi 32 Cầu nguyện 34 Mẹ ơi ! 35 Chiều xưa 36 Tưởng niệm 37 Khung trời 38 Cánh chim 39 Tổ ấm 40 Cùng bạn du xuân 41 Trốn học 42 Chuyến đò Tân Phước 44 Nhớ Trảng Bàng 46 Ngang trái 47 Ủàn xưa 50 Về quê 51 Kẻ ở người đi 52 Tiếng chim bìm bịp 53 Mùa thu bão lụt 54 Mấy mùa thương nhớ 56 Vỡ mộng 58 Mẹ già bên xóm nhỏ 59 Hoa rừng 60 Tiếng Mẹ gọi 61 Bài ca Vọng cổ 62 Tâm sự cùng anh 63 Mục luc 67
Lời nói đầu Chân thành gởi đến quý vị Tập thơ Tiếng Lòng là mong muốn san sẻ cùng quý vị và các bạn những niềm tâm sự, những nỗi lòng của một người khi mà sóng lòng dào dạt. Tiếng lòng ấy có thể là niềm thấp thỏm mong chờ bóng dáng một người yêu:
Khi ra đi trời nắng
Lúc trở về trời mưa
Nhớ người em áo trắng
Yêu yêu mấy cho vừa
(Áo trắng)
hoặc
Anh nhớ làm sao đôi mắt em
Cả trời hy vọng nắp sau rèm
(Hương tình)
Tình cảm ấy cũng là tình bạn chân thành, nâng đỡvà san sẻ cùng nhau những nỗi buồn xa vắng:
Bạn tiễn chân tôi đến tận ga
Mỗi lần cách biệt mỗi lần xa
Bạn bè còn lại bao nhiêu đứa
Có đủ làm quên nỗi nhớ nhà
(Buồn nhớ quê hương)
cũng như cùng đau khổ trong phút giây ly-biệt
Tay cầm tay còn chan niềm hoài vọng
Mắt ngước nhìn muôn vạn bóng lung linh
(Tâm tình)
Tình cảm sâu xa cũng là tình anh em thắm thiết, cùng nhau chung sống dưới mái ấm gia đình, cùng lo lắng cho nhau và dìu dắt nhau khi cha mẹ không còn nữa.
Em gởi về anh nỗi nhớ thương
Của người em nhỏ sống tha phương
Ra đi một thuở trời xây mộng
Vẫn giữ bên lòng một vấn vương
(Tình anh)
Cái tình vừa sâu xa vừa nồng đượm đối với vợ và con vẫn không bao giờ phai lạt, phản ảnh được cái tình chung thủy, sự hy sinh và bổn phận. Biết bao nhiêu là kỷ-niệm, những hạnh phúc, những âu lo đã gắng liền những cuộc sống đã giúp mình chịu đựng và vượt qua những trở ngại để sau cùng tạo được một tổ ấm gia đình. Còn có gì cao hơn sự hy sinh, chờ đợi của người vợ hiền, một mình lo cho đàn con nhỏ dại.Tấm tình ấy làm thế nào quên được.
Ôi đẹp làm sao, sắc hương vẹn giữ
Ôi thương làm sao, mòn mỏi đợi chờ
Tấm tình kia anh trả đến bao giờ
Cho xứng đáng với ước mơ người đợi
(Cỏ hoa)
hoặc
Em cứ yên lòng anh vẫn giữ
Hình con ảnh mẹ ở trong tim
Dù cho năm tháng mờ hương sắc
Kỷ niệm ngày xưa mãi mãi tìm
(Gởi người hiền phụ)
Sự lo lắng, suy tư để tạo một nền tảng gia đình đã giúp mình tìm hiểu những suy nghĩ, những ước mơ của đám con nhỏ dại
Tôi ví đời mình như cánh chim
Tung bay mọi nẻo để đi tìm
Mồi ngon về đút đàn chim dại
Để máu chan hòa sưởi ấm tim
(Thơ và bổn phận)
Trong tình cảm gia đình, còn cái tình nào hơn là tình cha nghĩa mẹ, người đã có công dưởng dục sanh thành. Cái công và tình của Người quá lớn nên trong cõi đời nầy mình không mong gì đền đáp được nhứt là Người đã sống trong thời buổi nhiễu nhương và đã ra đi khi mình còn nhỏ dại. Còn cái đau khổ nào hơn khi nhìn thấy Cha, Mẹ đi về bên kia thế giới.
Gió lay cành trúc lao xao
Gió ru ngọn cỏ, gió gào lòng con
(Vĩnh biệt)
Rồi lớn lên mình thấy hối tiếc là chưa làm tròn chữ hiếu, chỉ còn nguyện với lòng là mình vẫn nhớ những lời dạy bảo của Người
Mẹ Cha con vẫn nhớ đời
Những điều Người dạy, những lời Người khuyên
Đường đời dù lắm truân chuyên
Con hằng giữ vẹn lời nguyền năm xưa
(Tình Cha nghĩa Mẹ)
Những tình cảm sâu đậm trên, có những sắc thái khác nhau, mặc dù cũng tổng quát nhưng liên quan nhiều đến mọi cá nhân. Cái tình có thể nối liền những con người lại với nhau, đó là tình đất nước, tình quê hương vì Đất nước, Quê hương là Mẹ chung của tất cả, của những người sống trên quê nhà và của những người vì một lý do nào đó phải sống ly hương. Dù ở đâu, họ vẫn nghe lời kêu gọi của Mẹ
Mẹ dùng mực tím mồng tơi
Gởi con dòng chữ ngàn đời không phai
Tình thâm như nước sông dài
Mong người xứ lạnh nhớ hoài quê hương
(Lời Mẹ gọi)
Lời Mẹ gọi con vẫn hằng ghi nhớ:
Đã mấy mùa xuân ở xứ người
Mà lòng nặng trĩu vẫn chưa nguôi
Tâm tư gởi trọn về quê Mẹ
Theo cánh diều xưa giạt cuối trời
(Xuân tha hương)
Lời kêu gọi trên vẫn còn văng vẳng bên tai, mình muốn chuyển lời nầy đến những bạn xa gần cùng tâm niệm:
Là thi sĩ biết cùng ai đề cập
Những chuyện lòng của những kẻ xa quê
Biết cùng nhau ước hẹn một ngày về
Cùng xây đắp ngôi nhà cha để lại
(Thi sĩ)
Tóm lại, đây là Tiếng lòng thô sơ của một người sống xa đất nước, gởi về những người bạn quê nhà để cùng thông cảm và mong rằng các bạn cùng quý vị sẽ tha thứ những thiếu sót và những thiển cận của mình, để rồi sau nầy mình sẽ hiểu được nhau hơn.
Trước khi dứt lời, tôi xin chân thành cảm tạ những người thân đã đóng góp ý, lời, công, của cùng sự khuyến khích nồng nhiệt vào sự hoàn thành tập thơ nầy.
Thành kính
Tác giả Nguyễn Gia Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2008 18:00:39 bởi Nguyen Gia Linh >
ÁO TRẮNG Khi ra đi trời nắng
Lúc trở về trời mưa
Nhớ người em áo trắng
Yêu yêu mấy cho vừa
Nhìn em qua suối tóc
Phủ trên đôi vai gầy
Vởn vơ như mời mọc
Khiến hồn anh ngất ngây
Áo trắng dài đơn sơ
Như tâm hồn trinh nữ
Tha thướt và ngây thơ
Chưa quen hương tình tự
Đôi mắt trong huyền diệu
Chưa gợn áng mây mờ
Chưa say cùng âm điệu
Nhưng làm ngất hồn thơ
Hồn nhiên trong tiếng nói
Ngây thơ theo nụ cười
Chưa biết buồn chờ đợi
Làm say đắm lòng tôi
Nào em hiểu được mình
Bao đêm dài thương nhớ
Gởi gấm bấy nhiêu tình
Cho người em bé nhỏ. Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, 08 / 1988
HƯƠNG TÌNH
Em lùa gió biếc vào trong tóc
Thổi lại phòng anh cả núi non
Huy-Cận
Em đến cùng anh dưới nắng mai
Gió lùa trong tóc, đắm hồn ai
Mơn man, suối biếc, đôi vai nhỏ
Quấn chặc đời anh với tháng ngày
Mái tóc em bồng theo gió xuân
Đôi môi nhẹ nở nụ cười dâng,
Ngàn hoa muôn bướm còn say đắm
Hà huống chi anh lạc dưới trần.
Nắng mới chan hòa khắp cỏ cây
Nắng đem hạnh phúc nắng vun đầy
Em thu ánh nắng vào đôi mắt
Rọi thấu lòng anh đến ngất ngây
Gió xuân giờ đã vút lên cao
Thăm thẳm trời xanh rước mộng vào
Ánh mắt xuôi tràn bao ước vọng
Ngàn năm xin giữ một vì sao
Anh nhớ làm sao đôi mắt em
Cả trời hi vọng nắp sau rèm
Thu ba không gợn màu hoang dại
Không chứa u hoài lẫn bóng đêm.
Lời em như gió thoảng bên tai
Em dặn ra đi để có ngày
Đất nước thanh bình mau trở lại
Anh về xây đắp mộng ngày mai.
Nguyễn Gia Linh
Paris, 1976
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2008 22:28:21 bởi Nguyen Gia Linh >
GIÓ
Ấp-ủ tình anh theo viễn khơi
Theo làn mây trắng tận chân trời
Anh nguyền làm gió theo hơi thở
Quấn quít bên em suốt cuộc đời
Nắng hồng phơn phớt má em yêu
Lấp lánh ngàn sương dáng diễm kiều
Nhè nhẹ hôn trên làn tóc rối
Thướt tha dìu dịu, gió hiu hiu
Mộng mơ theo tiếng nhạc chiều xuân
Ánh mắt em gieo mấy vạn vần
Mấp máy môi em hòa nhịp điệu
Hồn anh theo gió nhẹ lâng lâng
Ve sầu mùa hạ giọng ê a
Nắng mới chan hòa khắp cỏ hoa
Thoang thoảng mùi hương cơn gió nhẹ
Phất phơ tà áo của tiên nga
Liễu buồn buông tóc lúc thu sang
Em bước chân lên xác lá vàng
“Xào xạc như thuyền xuôi bải sậy”
Anh dùng gió đẩy chiếc đò ngang
Đông đến mang theo một nỗi buồn
Của ngày ngắn ngủi chiếu chăn đơn
Anh lùa nắng mới vào trong gió
Sưởi ấm lòng em, em biết hôn ?
Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, 08 / 1988
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2008 20:06:00 bởi Nguyen Gia Linh >
THI SĨ Tôi không dám nhận mình là thi sĩ Nhưng vẫn tin thi sĩ cũng là người Cũng xuyến xao trước nhan sắc tuyệt vời Cũng đau khổ trước cảnh đời cay nghiệt Cũng hào hùng như những trang anh kiệt Cũng lạnh lùng như tuyết phủ đầu non Cũng trắng trong như trinh nữ lầu son Cũng hèn hạ khi chui lòn kẻ địch Là thi sĩ là sống theo tình cảm Sống với lòng với cảnh vật chung quanh Sống với tình khi lúc tuổi còn xanh Sống mơ mộng khi hoa lòng hé nở Sống vui tươi như hoa đào đang độ Biết dịu dàng khi nhìn bóng hoàng hôn Biết suy tư khi mây phủ đầu non Và ray rứt khi mưa dồn xóm hạ Là thi sĩ hân hoan nhìn cảnh lạ Đem bút thần mô tả nét nguy nga Đem tâm tư viết lại một bài ca Đem ánh sáng chan hòa soi hậu thế Là thi sĩ biết cùng ai kể lể Chuyện vui buồn khi trăng xế đầu non Khi lá rơi theo cuối nẻo đường mòn Và mưa lũ xuyên lòn qua mái dột Là thi sĩ biết cùng ai chia sớt Nỗi đau buồn trong giây phút chia ly Nỗi xót xa khi đất nước phân kỳ Nỗi uất ức trước quân thù xâm lược Là thi sĩ cùng toàn dân xuôi ngược Nguyện với lòng cùng vượt núi trèo non Đem chí hùng trang trải khắp giang sơn Và nung đúc một tâm hồn bất diệt Là thi sĩ sáng ngời gương anh kiệt Biết nêu cao tiết liệt của giống nòi Biết mang ơn những kẻ chịu thiệt thòi Đã gục ngã nhưng không đòi đền đáp Là thi sĩ biết cùng ai đề cập Những chuyện lòng của những kẻ xa quê Biết cùng ai ước hẹn một ngày về Cùng xây đấp ngôi nhà cha để lại. Nguyễn Gia Linh Prague , 04 / 10 / 1992
Giảng Đường xưa Họa bài ‘’Quê Nội mùng ba’’ của HND Dưới hàng phượng vĩ đỏ bên hiên Em đứng chờ ai, dáng diệu hiền Mừng rỡ thấy người xa tiến tới Lòng anh sóng gió dậy triền miên Ngậm ngùi nhớ lại buổi chia tay Bên Giảng đường xưa, ngập bóng cây Sóng mắt long lanh , chiều cách biệt Khi nhìn theo bóng dáng ‘’thơ ngây’’ Tôi kể người nghe, kể rất nhiều Chuyện ngày xa cách kẻ thân yêu Khi yêu, những tưởng xây đời mộng Cùng trổi hoa lòng nhạc với tiêu Giờ đây nhớ lại mấy mùa xuân Người đã ra đi uống rượu mừng Chỉ để mình ta sầu lẻ bóng Gởi vào trang giấy mảnh tình chung Làm sao kể hết chuyện buồn vui Chuyện đất phù sa cứ đấp bồi Chuyện chiếc thuyền con xuôi bãi vắng Cắm sào, xa bến, nghĩ cùng ngơi Vẫn muốn cùng nhau nhắc chuyện xưa Vì chưng thương nhớ kể sao vừa Giảng đường ngày ấy còn in bóng Hàng ghế còn loang vết mực xưa Say đắm để hồn về bến cũ Lung linh hình ảnh đọng chung trà Ai ngồi ngay ngắn nghe thầy giảng Mà mắt mơ về bãi vắng xa Thương trộm nhớ thầm đã mấy mươi Mà sao hình ảnh vẫn theo đời ‘’Dịu dàng mái tóc xuôi làn gió Em mỉm miệng cười, hoa nở vui’’ Rời mái trường yêu trở lại nhà Thấy lòng vắng bóng một Tiên Nga Bên đèn đọc sách, trông mau sáng Nghĩ thẹn cho mình, khổ mẹ cha Mắt em như hột nhản dòn thơm Thu hết đời anh, hốt cả hồn Trước mặt, anh đành môi mấp máy Nào đâu dám tỏ mảnh tình son Tan trường nhìn bước chân xa vắng Xa bóng người mơ, bóng dịu hiền Ngẩm nghĩ tìm đâu câu ước hẹn Để tình mình mãi được lâu bền Từ thuở người về đất Vình Long Ta nghe sóng gió dậy trong lòng Người đi đi mãi không dừng bước Đâu biết có người vẫn nhớ mong Nguyễn Gia Linh Trên chuyến tàu Bordeaux Paris, 27-3-96
Ngày học cuối
Họa bài Mưa Cầu Bắc của HND
Nhớ nhung ngày học cuối
Buồn vương bao mái đầu
Mấy lời nói cùng nhau
Nghẹn ngào theo gió lạnh
Xa ai, đời cô quạnh
Chạnh thấy lòng đơn côi
Theo tôi suốt đoạn đời
Còn đâu tia nhìn ấm
Mái tóc cài hoa tím
Phơ phất giữa dòng sông
Đưa nổi buồn mênh mông
Trôi vềvùng không đến
Cho thuyền không cập bến
Cho ai lở chuyến đò
Trên đoạn đường quanh co
Biết đâu đời là thế
Tìm nhau đâu phải dễ
Người ấy ở phương nào ?
Xa nhau đã từ lâu
Hai khúc cầu Nam Bắc
Chuyện tình xưa còn nhắc
Về buổi học chiều mưa
Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 22-8-96
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: