Đêm tối trăng soi tựa bóng đèn Mịt mờ trong khoảng giữa trời đen Vầng mây lấp lánh bao nguồn sáng Ánh mắt mơ màng mấy nụ quen Thắm gởi cho người nơi bến lạ Thương trao đến nhóm đám dân quèn Để nghe tiếng nói từ thôn dã Chẳng phải lưng trời đóm đóm chen .........
kính hoạ các bác vài dòng thôi
mất điện em đâu có sáng đèn
thôi thì lặn lội với đêm đen
nhà xưa ở mãi đành vậy nóng
lối cũ đi nhiều cũng đã quen
khắp chốn vẫn đang trời đất cũ
đến đâu thì cũng phận dân quèn
nóng lạnh chẳng qua dăm buổi nữa
còng lưng vẩy quạt khỏi bon chen
Cột đèn
Người gọi tên em: cái cột đèn
Nắng mưa dầu dãi thấm dần đen
Đêm đêm soi sáng lòng đô thị
Tối tối dầm sương đợi khách quen
Việc nước sá gì nơi hiểm trở
Tình chung đâu quản mảnh thân quèn
Vai mang dây nhợ... tơ tình rải
Dẫu chốn hang cùng cũng ráng chen.
Chu Hà
Kính chào sư huynh Chu Hà và Sư tỷ muội Tieudien đã viếng những vần thoơ vui (TVCT) của Nguyễn GiaLinh, kíng xin bù đắp
Chào mừng Huynh, Tỷ đã họa Thơ Vui của Gia Linh, xin mời nhận bài họa
Áng sáng đêm mơ chẳng bóng đèn
Dầm mưa dãi nắng giữa trời đen
Nhà xưa nhớ mãi lời say đắm
Phố cũ theo hoài ý niệm quen
Đất nước qua vùng huyền bí trở
Sông ngòi đến bến dẫu thôn quèn
Đường đi vạn nẻo không chùn bước
Chỉ ngại gió mùa cứ lấn chen
Nguyễn Gia Linh