NHỮNG VẦN THƠ KỶ NIỆM
NHỚ NGƯỜI
Tựa cửa nhìn xa phía phương trời
Mây ơi gió hỡi gởi chút lời
Nhắn nhủ với người giùm tôi nhé
Dẩu ở cách xa tình đừng vơi
Trong tôi hẳn biết rất nhớ người
Ngày đêm thui thủi với bao lời
Mượn giấy thơ lòng rơi từng chữ
Viết hoài vẫn viết ngữ thương ơi
Nếu lỡ ngày mai đời tình cờ
Cho tôi gặp gỡ chắc lệ mờ
Rơi xuống nhiều hơn nhiều hơn nữa
Khóc mừng hạnh phúc tháng năm chờ
Gió ơi Mây hỡi chở giùm nghe
Làm ơn đừng để dạ tái tê
Đừng làm ranh giới thêm khoảng trống
Hãy kéo lại gần mộng đam mê
Tịnh Tâm
QUAY MẶT ĐI
Quay mặt đi giấu lòng mình se thắt
Khoảng vắng buồn đêm dìu dặt gọi đêm
Vách tường vôi... bàn tay mềm vịn chặt
Báu nỗi niềm cho cơn thắt nhẹ êm
Trời tháng mười sương chớm thềm lạnh ngõ
Khung cửa buồn... em lệ nhỏ đứng trông
Thu lần này mấy mùa thu gợi nhớ
Khoảnh khắc thôi... sao nghe vỡ trong lòng
Tình dĩ vãng... xa rồi vòng tay nối
Bờ tình yêu... thuyền lạc lối vào mơ
Một cạm bẫy...lời nguyền luôn hấp hối
Cứ bấp bênh ngoài biển khơi sợ bờ
Quay mặt đi để nghe lòng dịu lắng
Ước mộng đầu giọt dài ngắn nối nhau
Hy vọng sớm nỗi buồn đau rẽ ngạn
Ủ về hồn vạn tia sáng ấm màu
Tịnh Tâm
CHO EM MƯỢN
Cho em mượn tình thơ viết dỡ
Gởi xoa hồn bỡ ngỡ hôm qua
Mượn con chữ xếp tình đổ vỡ
Tuôn xuống ngàn vơi nợ tình xa
Cho em mượn bờ vai rắn chắc
Tựa đầu mình để mặc lệ rơi
Mượn tình thương của người xa lắc
Thả hết lòng quặn thắt tả tơi
Cho em mượn đôi lời thăm hỏi
Của anh mang đem gởi trao người
Làm hành trang vượt trời giông bão
Bủa quay em chao đảo cuộc đời
Cho em mượn nắng trời sưởi ấm
Cõi linh hồn tê lạnh đóng băng
Mượn những hạt sắc hồng se thắm
Tưới mắt em u uẩn buồn giăng
Cho em mượn mây ngang đầu ngõ
Chở giùm em ngày nhớ đêm mơ
Những nỗi niềm chất chứa trong thơ
Cuộn theo gió bay xa đừng ở
Cho em mượn tràn mưa buông xuống
Gội rửa lòng đang nhuộm thương đau
Mượn châu sa xóa đi phiền muộn
Chở từng ngày hao tổn mắt sâu
Cho em mượn tình thơ hăm hở
Gói tim mình... về vỗ giấc mơ
Mượn giây phút bên bờ yên lặng
An ủi mình bằng những trang thơ
Tịnh Tâm
GIỌT LỆ MÙA THU
Anh hỏi em...
Sắc mùa thu vàng mộng
Em ước gì...
Cho hy vọng tương lai?
Em bảo rằng...
Tình yêu ngày nồng ấm
Mãi bên nhau...
tay dìu nắm đừng phai
Siết chặt tay...
Anh bảo rằng mãi mãi
Tình chúng mình...
Kết chặt sợi dây hồng
Dù nhỏ nhoi...
Một rạn nứt cũng không
Anh xin hứa...
Suốt đời lòng chung thủy
Không để em...
Cay đắng lụy giọt châu
Nào ngờ đâu...
Lời thề sau hôm đó
Đã theo anh...
Vượt ra ngõ bay xa
Em chết lặng...
Tình xót xa vỡ lỡ
Hồn quay cuồng...
Tiếng sét nổ xẹt ngang
Tim tê buốt...
Khung gian mùa thu lạnh
Kỷ niệm đau...
Se thắt mảnh hồn tan
Niềm vui chợt...
Biến sầu lan cô quạnh
Và từ đó...
Niềm bất hạnh em mang
Những giọt lệ mùa thu tràn xuống má
Khóc cho mình...
Khóc cho cả dối gian
Khóc cho lời đen trắng bạc như vôi
Tịnh Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2008 11:09:58 bởi CÔ ĐƠN >
GÓP NHẶT
Em góp nhặt những trái sầu vụn vỡ
Giọt lung linh ngày tháng nhỏ thành sương
Em kết lại sợi tơ vương rạn đứt
Thành chuổi dài hạt ngọc khổ đau thương
Làm kỷ niệm những đêm trường thao thức
Châu sa buồn len lỏi vực thẩm sâu
Đêm thức trắng nghiền ngẫm màu hư thực
Của yêu thương... của gian dối cho nhau
Hương nồng lạt... dường như từ lâu lắm
Giọt sương băng tê cứng mạch máu hồng
Nỗi nghẹn ngào bao lần đong giọt thắm
Trắng phau màu vết bạc đẩm lệ dòng
Em góp nhặt... trái mộng lòng chảy xuống
Kết từng ngày... môi hằn uống niềm đau
Những giọt đắng... xưa nay khâu phiền muộn
Em tạo thành chuổi hạt phướng nhiệm màu
Rồi lần hạt cho vơi sầu tê tái
Vơi nhẹ dần...cuộc tình ái bay xa
Những giọt sương long lanh va chạm lại
Em nguyện cầu màu nhiệm ấy phôi pha
Tịnh Tâm
TỪ KHI EM BIẾT THƯƠNG CHÀNG
Từ khi em biết thương chàng
Là nghe nhung nhớ về choàng con tim
Đêm về từng giọt mưa đêm
Rớt trong khoảng trống thu mềm úa rơi
Xót từng chiếc lá tả tơi
Rơi nằm tàn tạ dưới trời hư không
Cảm đau trong ánh mắt nồng
Lòng nghe ray rức nóng cay võ vàng
Từ khi em biết thương chàng
Là nghe nhip đập bàng hoàng dậy lên
Là nghe thương nhớ mông mênh
Gõ vào đêm vắng lênh đênh nỗi niềm
Là nghe trăn trở về kềm
Trong đôi mắt biếc mộng thềm bâng vơ
Sợ tình chiếc nhánh hững hờ
Cuốn theo chiều gió xa bờ lá tan
Từ khi em biết thương chàng
Hồn như sương mỏng phủ màn nhớ nhung
Nụ cười mất vẻ ung dung
Nét buồn quay kín khung hình bóng anh
Từ khi mắt biếc long lanh
Trái châu về đậu phai xanh hạt tràn
Là khi em nhớ nhung chàng
Sầu lăn lăn xuống bẽ bàng anh ơi !
Tịnh Tâm
SUỐI TÓC
Tóc em đen mượt mảnh mai
Buông dài qua khỏi bờ vai dập dờn
Mượt mà óng ánh chảy trơn
Xuống lưng chừng gió khẽ vờn thổi bay
Êm đềm dịu mát bàn tay
Say say sóng mắt ô hay gợi tình
xinh xinh người ngắm người nhìn
Lượt là giòng suối mông mênh đường chiều
Dáng duyên một nét mỹ miều
Chút hây hây nắng ngã xiêu lạc hồn
Ngẩn ngơ hồn trí chập chờn
Sợi đan thành sợi về mơn man lòng
Dạt dào hương ngát thơm nồng
Đưa hồn vào mộng...mộng hồng thiết tha
Gởi anh một chút lụa là
Một giòng suối tóc làm quà anh ơi
Men yêu khuấy động tình khơi
Nhung mềm một mái tóc đời luyến lưu
Tịnh Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2008 11:12:58 bởi CÔ ĐƠN >
VỀ ĐÂY
Về đây vui với tháng ngày
Đan tay mười ngón ta xây biển tình
Về đây kết bóng cùng hình
Vui say sưa ngắm dáng mình với ta
Về đây hưởng phút ngọc ngà
Hương thơm tỏa ngát lụa là dáng em
Về đây tìm khúc mơ êm
Gieo thương gởi nhớ thôi mềm mi khô
Về đây mình họa vần thơ
Vẽ tô đậm nét trời mơ tặng người
Về đây anh hỡi bao lời
Còn đang ôm ấp quanh đời nôn nao
Về đây nhận lấy xuyến xao
Con tim rung động ngọt ngào vọng kêu
Tịnh Tâm
THOÁNG BUỒN
Một ngày cuối của tháng tư
Hình như thoáng có âm dư nỗi buồn
Thế gian tạo hóa đặc khuôn
Khổ đau chồng chất luôn luôn rối bời
Sao quên được khoảng cuộc đời
Nhọc nhằn từ buổi ai người đổi thay
Suối tràn thắm mãi hôm nay
Ướt còn vẫn ướt tháng ngày hong khô
Đêm mòn trằn trọc âu lo
Tủi cho một kiếp quanh co lòng người
Niềm tin tưởng sẽ giữ lời
Ai ngờ biến đổi một trời sẩm quay
Đất trời choáng ván xoay xoay
Một vùng gió xoáy cuồng vây vút hồn
Đùng nghe tiếng sét đánh đòn
Cháy lan cơ thể hao mòn tâm cang
Một ngày thôi đã nát tan
Thoáng buồn bao lấy dỡ dang ủ lòng
Thương yêu ơi hỡi còn nồng?
Hay giờ đã nhạt mất giòng chứa chan
Tịnh Tâm
BẤT CHỢT (2)
Bất chợt gió lùa mây che nửa....
Ánh trăng tàn ẩn giữa trời xanh
Những tia tinh tú long lanh
Mờ dần sau cánh cữa mành màn đêm
Bất chợt mắt giọt lem bờ cạn
Châu sa tràn về rạn dòng khô
Thắm vào đau rát từng ô
Vết trầy chạm buốt trái mơ thăng trầm
Bất chợt rối hàng trăm sợi chỉ
Tay liền tay không nghĩ tháo ra
Nhưng không một sợi luồng qua
Nó càng trói chặt vào da thịt đời
Bất chợt nghẹn nụ cười lại méo
Cố mím môi cho khéo trước người
Sau lưng ôm mặt tơi bời
Rụa ràn lệ chảy góc trời im thinh
Bất chợt nghe tim mình tự gọi
Thức dậy mau đừng đợi muộn màng
Tự nhiên lòng cảm bàng hoàng
Lắc đầu lặng lẽ nghe than phận mình
Tịnh Tâm
TRĂNG BUỒN
Và đêm nay trăng buồn như lặng lẽ
Đứng núp mình sau góc bể chân mây
Gió đuổi xua quằn nhành cây nghiêng rẽ
Tung bụi đời hoa cỏ vẽ bay bay
Bên song cữa vết thương trầy ẩn hiện
Tên anh về trong từng tiếng tim kêu
Anh hỡi anh con đường yêu câu chuyện
Thật não nề rơi rụng chuyển đìu hiu
Trăng chênh chếch khuyết vành khều lưỡi móc
Bất cần đời dù lăn lóc mãnh đôi
Nơi cô tịch bóng đen đời hạ vốc
Riêng mình em ngồi ôm khóc nhớ thôi
Chạm tiếng thở giọt lệ trôi thắm má
Trăng buồn rơi xô ngã bóng héo gầy
Ôi thao thức với đêm đầy lạnh giá
Hàng mưa đời lại tầm tả cuồng vây
Tịnh Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2008 23:53:17 bởi CÔ ĐƠN >
LÂU RỒI
Vắng vẻ lời ru buồn không ngủ
Màng sương kéo mắt héo rủ bờ môi
Làm sao còn đượm màu xanh cũ
Lâu rồi rêu bám mộng rủ phai phôi
Hoang phế vườn hồng hương rã rợi
Cằn cỏi đợi chờ hồn gởi tìm ai
Kết thương gọi nhớ vào hoa lá
Theo tiếng đong đưa bóng ngã dài
Và như thế, từng ngày tha thiết
Em cứ chờ những mẫu chuyện yêu đương
Anh đem tưới mát mầm xanh biếc
Cho nhụy trổ chồi em viết luyến thương
Lâu rồi anh không thường ru ngủ
Giấc chập chờn trăn trở phủ tiếng mưa
Và tim chợt héo gầy nỗi nhớ
Riêng góc trời nghe lá rụng song thưa
Tịnh Tâm
BÊN BỜ TÌNH NHAU
Bên anh thương nhớ lênh đênh
Bên em thương nhớ láng lênh cõi bờ
Tình yêu muôn dặm mịt mờ
Phương nì phương ấy vẫn chờ đợi nhau
Tình em thăm thăm đấy sâu
Ngàn đời mãi mãi chung câu yêu hoài
Tóc mây sợi ngắn sợi dài
Sợi thương em gởi quấn xoay người tình
Anh ơi ! cả bóng lẫn hình
Theo vào mộng mị cho mình giấc mơ
Êm đềm ta họa vần thơ
Em luôn nắm giữ bên bờ tình nhau
Tịnh Tâm
BẤT CHỢT (3)
Bất chợt tiếng yêu thương về nữa
Ngôn ngữ lòng mướt tựa màu xanh
Như hoa lá nở trên cành
Rung theo nhịp điệu vang thanh ngọt ngào
Bất chợt bóng xôn xao mờ khuất
Cõi sương mờ thao thức hong khô
Nghẹn ngào vọng tiếng hư vô
Hồn tan lạc giữa chơ vơ kiếp người
Bất chợt gió đong đưa sợi chỉ
Em dang tay nắm lấy gở ra
Sợi luồng sợi lắm thiết tha
Buột tim vào trái mơ xa trói đời
Bất chợt hé nụ cười khúc khích
Đóa hoa môi nở rộ trước người
Rực lên một đóa hồng tươi
Mà sao nghiêng ngã cõi trời riêng em
Bất chợt thấy tim mình vang dội
Chữ nhớ thương theo đuổi mơ màng
Phải không tiếng gọi nồng nàn
Của anh xa lắm về ngang gọi tình
Bất chợt anh bóng hình ghé đến
Bên thềm yêu câu luyến thân quen
Em ngồi thầm ước mơ duyên
Từng trang thơ ký viết nguyên tên chàng
Tịnh Tâm
THÁNG NĂM
Chừ là Xuân của tháng năm
Mà sao gió lạnh se thâm da người
Tái tê buồn xám màu trời
Vây quanh là những sương đời lăn lăn
Gió về thổi cả cội căn
Nghe rung từng đợt sông ngăn đôi bờ
Chiều buông theo giấc hững hờ
Thời gian cứ mặc kim giờ loanh quoanh
Tháng năm rồi đó màu xanh
Mượt mà lên sắc lá cành khoe duyên
Cỏ hoa đượm vẽ chao nghiêng
Nắng ơi về nhé hông miền ước mơ
Những tia ánh sáng long tơ
Sưởi lên mãnh đất đang chờ hơ tan
Qua mùa giá lạnh miên man
Hơi đông còn động về ngang mấy lần
Ừ Xuân đứng ngõ bần thần
Vướn vào trận bão còn chần chừ đi
Nên Xuân đượm chút sầu bi
Khoảng trong trời ấm lầm lì lạnh xuyên
Tịnh Tâm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2008 23:42:27 bởi CÔ ĐƠN >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: