NHỮNG VẦN THƠ KỶ NIỆM
TÌM LẠI GIẤC MƠ
Ta về tìm lại giấc mơ
Của xưa thuở ấy còn hờ hững xa
Để ôm mộng ước diết da
Chưa là dĩ vãng chưa pha mầu buồn
Ta về nắm lấy cội nguồn
Giữ cho vững dạ đừng buông nhẹ lòng
Đừng cho gốc tách nơi trồng
Hạt tâm nằm vững bên giòng đời trôi
Ta về vứt bỏ lẻ loi
Sống trong êm ả cũng đôi như người
Mặc cho thế sự đổi dời
Mặc cho đi đến chuyện đời bân vơ
Ta về tìm lại giấc mơ
Xưa nay chung thuỷ mà ngơ không thềm
Ta về ôm lại giấc êm
Tuy đơn sơ phận mà đêm yên bình
Ta về xoá bỏ bóng hình
Của thương yêu tạo dáng tình ghép khuôn
Để khi sơ ý rơi tuông
Vỡ ra trăm mãnh nát buồng tim nhau
Ta về gôm hết con sầu
Nấu cho chín hết sắc mầu bạc đen
Đem phơi khô những muộn phiền
Đã làm thổn thức ngã nghiêng bao người
Tịnh Tâm
RỒI SẼ CŨNG QUA
Dạ vâng rồi sẽ cũng qua
Nỗi đau buồn khổ sẽ nhoà theo năm
Thời gian đếm dấu âm thầm
Vết dĩ quãng ấy hết châm vào hồn
Ngày xưa quá khứ sẽ mòn
Tương lai bước tới tròn mong vọng cầu
Nụ vui nỡ sắc tươi màu
Đón Xuân năm mới bắt đầu ...về sau
Nhận ôm hưởng lãnh tận sâu
Vùng tâm khảm nhẹ nhàng câu an bình
Xoá tan nỗi khổ cực hình
Vốn xưa nay đã vô tình ép tim
Dạ vâng rồi sẽ qua êm
Đời đâu mãi mãi giọt mềm lăn tuôn
Chuyện hôm qua như mưa nguồn
Tràn tuôn chảy xuống sạch luôn bụi trần
Cảm ơn người rất ân cần
Sẽ chia lo lắng bao lần trong thơ
Cảm ơn người đã không ngơ
Còn quan tâm đến không hờ hững xa
Em cảm nhận với diết da
Lòng vui cảm xúc ngọt hoà vào tâm
Dạ vâng tình cảm bao năm
Sẽ rồi thanh thản khô mầm hết đau
Mùa Xuân nì sẽ đượm mầu
Sắc tươi nhan sắc hoa cầu được duyên
Tịnh Tâm
CẦU MONG
Chấp tay khẩn nguyện cầu mong
Cầu cho hạnh phúc đón lòng nhân gian
Cầu cho tất cả an khang
Mọi nơi chung hưởng làn hương thái bình
Cầu cho thế giới đồng tình
Đấp xây chung một gia đình ấm êm
Cùng nhau hoà thuận anh em
Sớt chia bùi ngọt tăng thêm mặn nồng
Cầu cho môi nụ nỡ đồng
Trên từng khuôn mặt sắc hồng thắm xinh
Chào nhau đôi mắt lung linh
Ánh lên hạnh phúc tin trao cùng người
Cầu cho muôn sự đẹp tươi
Không lo âu sợ chuyện đời tan thương
Cùng chung một mái tựa nương
Giúp nhau ngày nắng đêm sương không màn
Giúp nhau vượt thoát gian nan
Bàn tay nối với vạn ngàn bàn tay
Thương yêu dấu ái lấp đầy
Quên đi cảnh khổ đoạ đày xoá tên
Tịnh Tâm
ĐẦU NĂM
Đầu năm xin chúc mọi người
Dồi dào sức khỏe nụ cười luôn tươi
Trí tâm luôn được thảnh thơi
Âu lo quẳng gánh buồn dời đi xa
Cuộc sống vơi bớt bôn ba
Làm ăn phát đạt lời là bạc trăm
Vào nhiều ra ít không thâm
No đầy không thiếu hụt lâm cảnh nghèo
Sáng, Trưa, cho đến về chiều
Quây quần hạnh phúc vạn điều thông suông
Tiếng cười lánh lót như chuông
Muộn phiền sầu não hết khuâng vào đời
Và trên khuôn mặt người người
Thấy toàn diễm phúc sáng ngời niềm vui
Khổ đau quây bước dần lui
Đắng cay chua chát ngậm ngùi biến tan
Đầu năm muôn sự an khang
Cuối năm vẫn đó giàu sang còn hoài
Tịnh Tâm
Xuân Mộng
Xuân về đánh động mối tình thơ
Ngọn gió cho mây nụ dại khờ
Cỏ duỗi chân tơ mềm đất ấm
Hoa khoe sắc thắm rực trời mơ
Mơ em dạo phố chào xuân mộng
Mộng Nguyệt thăm vườn kết sợi tơ
Khúc họa hôm nay sao vớ vẩn...
Vì thơ lại gợi bóng xa mờ?!...
T.A.
BÂNG KHUÂNG MỘT NỖI NIỀM
Em bâng khuâng một nỗi niềm
Nỗi niềm giấu kín im lìm trong tâm
Trong tâm ngày tháng âm thầm
Âm thầm chua xót thâm trầm niềm đau
Niềm đau ai thấu cho tim
Cho tim vơi thổn thức đêm cùng ngày
Cùng ngày vơi giọt lệ đầy
Lệ đầy tràn xuống hao gầy nhớ nhung
Nhớ nhung ôi nỗi khốn cùng
Khốn cùng tâm não ngập vùng tương tư
Tương tư trong cõi ảo hư
Ảo hư mà tưởng thật như đời thường
Đời thường chữ níu chữ vương
Chữ vương thương nhớ chữ vương sầu lòng
Sầu lòng ai thấu được không ?
Chỉ em mới thấu nỗi trông ngống người
Tịnh Tâm
VÂY MƯỢN
Em vây mượn trang thơ lòng trải xuống
Để chôn vùi mối tình uống sầu bi
Mong được quên nỗi trương chi dẫu muộn
Dẫu chỉ là một khoảnh khắc cho đi
Cho sợi nhớ ngắt đoạn ghi vào trí
Cho sợi buồn vơi bớt vị đắng cay
Em vây mượn dòng thơ thay lời nói
Thả cỏi lòng cho nhẹ nỗi quất quay
Nỗi xót xa từng ngày em gánh nặng
Từng ngày đau từng chặn nhịp tim rơi
Từng con chữ ấp đời em giông bão
Đến hao gầy tâm não khổ hụt hơi
Em vây mượn một chút lời mật ngọt
Một chút thôi để lột bớt cô đơn
Một chút thôi cho dỗi hờn đừng trách
Em biết mình không cách thoát xa hơn
Tịnh Tâm
Lộc Đầu Năm
Lộc đầu năm cành cây lòng bẻ xuống
Gởi trong thơ ươm tình huống sầu bi
Mong ai nhận thôi buồn chi tình muộn
Kỷ niệm còn sao rũ cánh bay đi...
Lộc đầu năm ru tình thơ an nghỉ
Cho trăm năm say mãi hương vị cay
Của yêu xưa mượn thơ thay lời nói
Thơ trằn trọc còn mong đợi hoa tay...
Lộc đầu năm may mắn lay vần nặng
Rớt vần đau cho tim lắng nhịp rơi
Mờ đôi chữ xưa dại khơi cơn bão
Gởi tâm em vần êm ả Xuân mời...
Lộc đầu năm cành thơ lời ngon ngọt
Lá đâm chồi xanh mơn mởn cành đơn
Em nhớ nhé, em Nàng Thơ xa cách
Dẫu một ngày, lộc tình nở ngàn năm...
T.A.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2022 22:15:03 bởi T.A. >
BAO GIỜ
Bên nì bên nớ xa xăm
Lối đi hai hướng mù tăm nghìn trùng
Bao giờ câu ước trùng phùng
Gặp nhau chung một lối cùng bước đi
Bao giờ thôi hết trương chi
Vướn trên khoé mắt vơi đi nỗi sầu
Bai giờ hạnh phúc bắt cầu
Cho môi mọng thắm má màu hồng xinh
Thì ta câu hứa trao tình
Trọn trăm năm tuổi vui mình có nhau
Tình yêu mãi mãi về sau
Xa xăm gần lại càu trau quấn lòng
Bên nì bên nớ hai giòng
Sông tương tư cạn hết đong muộn phiền
Mình chung chia sẽ niềm riêng
Vui triền miên đến thay phiên gọi mời
Tịnh Tâm
MƯỢN
Em hỏi mượn một nụ cười tạm bợ
Để cho vơi khổ sở ở trong em
Để cho vơi nỗi niềm đêm lắng đọng
Thường theo về đánh giấc mộng đau rêm
Em hỏi mượn buổi đêm tàn vắng lặng
Ngồi trãi hồn cay đắng chuỗi cô đơn
Từng hạt xâu dỗi hờn rơi xuống má
Thắm rát môi nghe lã cả con tim
Em hỏi mượn trang giấy mềm lồng chữ
Vẽ cây sầu cho buồn ngự vào trong
Và từng ngày em thả lòng vào đó
Nhánh theo dòng trổ nỗi khổ nhiều hơn
Tịnh Tâm
THÔI THÌ
Thôi thì duyên tận tình cùng
Thôi thì quên hết nhớ nhung bằng thừa
Thôi thì lau những giọt mưa
Cho khô ngày tháng sớm trưa hứng ròng
Thôi thì chữ nghĩa vô nồng
Chữ yêu vô phúc nên không chung đường
Thôi thì níu kéo chỉ vương
Thả buông cho dứt chữ tương tư lòng
Thôi thì sầu khổ đã gồng
Bao năm quằn quại ôm vòng khổ đau
Thôi thì trước cũng như sau
Bỏ đi chuyện cũ qua cầu cho xong
Thôi thì cay đằng vươn tròng
Thắm môi rạn nứt những dòng xót xa
Thôi thì bảo tố phong ba
Đã qua thổi sạch thế là cạn khô
Tịnh Tâm
ĐỂ QUÊN
Em lỡ để quên một chữ thương
Đậu bến tương tư vướng sầu vương
Đêm ngày mơ tưởng mang nhung nhớ
Cố vượt mà tơ đã giăng đường
Trái tim vô lối dường như quỵ
Ngã xuống nỗi đau lụy dâng tràn
Anh có nhặt được mang dùm lại
Cho nhẹ chút phần quấy tâm can
Em lỡ để quên trang mộng ước
Để chừ cay đắng rước vào tim
Nỗi đau ngày tháng rềm trong dạ
Quặn thắt hồn em cả nỗi niềm
Tịnh Tâm
VÀ RỒI
Và rồi nhớ và rồi thương
Cũng vấn vương cũng đêm trường trăn trở
Bão là quên rồi lại sợ
Nên tâm tư không hờ hững được người
Và rồi khóc tiếng than ơi
Cũng chỉ mình không lời ai thăm hỏi
Không lời chia cô đơn tội
Rất âm thầm lặn lội vượt nỗi đau
Và rồi khổ và rồi sầu
Và tâm thư cứ nát nhầu ngôn ngữ
Và nặng nhọc từng con chữ
Để xuống dòng cho tâm sự vơi đi
Và như thế lại tiếp ghi
Bao nhiêu cay đắng thành thi thả lòng
Và đôi mắt thắm lệ nồng
Từng ngày dồn lại đau chồng chất thơ
Tịnh Tâm
DẠ KHÔNG
Dạ không anh ạ chuyện qua
Thuộc về quá khứ nhưng mà chưa quên
Thương yêu còn đậm nguyên tên
Dù anh thay đổi nhưng bên nì lòng
Với em tim vẫn còn nồng
Còn vương còn vấn còn nồng chưa phai
Dạ thưa tình đã chia hai
Nhưng hồn chưa thể nguôi ngoai được tình
Dạ vâng tuy bóng với hình
Đoạn đường xa cách nghìn trùng cách xa
Nhưng tim mộng vẫn thiết tha
Dẫu rằng chuyện lắm bôn ba mù mờ
Dạ không đâu phải tình khờ
Mà vì yêu quá hoá lờ thông minh
Tại thương dù có đơn trình
Cũng vui mà ước ngày mình có đôi
Dạ không em chẵng lẽ loi
Vì thơ là bóng cùng soi đường về
Cùng chờ câu hứa lời thề
Xoá tên dĩ vãng bên lề để yêu
Tịnh Tâm
DẠ THƯA
Dạ thưa kỷ niệm em tìm
Người nơi kí ức đã dìm nhớ nhung
Người ta chừ chắc ung dung
Ở nơi nào đó tận cùng đã quên
Dạ thưa hy vọng mông mênh
Mà em vẫn đợi gọi tên vẫn hoài
Chưa bao giờ để lạc loài
Ngoài khung trí nhớ ngoài vùng con tim
Dạ thưa em vẫn từng đêm
Nghiền từng con chữ thắm mềm hàng châu
Thắm trang giấy trắng lòng đau
Thắm luồn kí ức nát nhầu hồn thơ
Dạ thưa người ấy làm ngơ
Bỏ đi chỉ để hững hờ mặc em
Dòng thơ ngày cũng như đêm
Lặng trong đơn lẻ câu êm chưa tròn
Dạ thưa dẫu biết hao mòn
Nhưng tim đã khắc thì còn mãi ghi
Người ta dẫu đến dẫu đi
Còn em, em cứ dòng thi mà chờ
Tịnh Tâm
LẠI BUỒN Anh đâu biết nỗi buồn đêm dai dẵng Nó kéo dài từng khoảnh khắc nhói đau Bao nhung nhớ từ đấy sâu thầm lặng Chừ dâng tràn mưa lênh láng chảy mau Em lại buồn lòng nát nhầu quặn thắt An ủi mình cứ mặc kệ đời trôi Không quan tâm những gọi mời réo rắt Chôn dấu lời tự cân nhắt mắt môi Nào ngờ đâu sầu dâng đôi gấp bội Buốt cả hồn tim thật tội anh ơi Em cứ tưởng mình sẽ vơi tất cả Càng cố ghìm nhớ càng phả tả tơi Anh đâu biết bao nhiêu lời thầm kín Giấu tận cùng niềm tin tưởng thương yêu Một giây thôi không nghĩ nhiều cố nhịn Là cồn cào tim não bịn rịn kêu Tịnh Tâm Chịu Buồn
Cho em mượn một vần thơ sầu đắng
Cắt đứt lòng thành vạn mảnh thật đau
Ôm thương nhớ của tình yêu thầm lặng
Dâng cho người mong một phút có nhau
Thấy em buồn làm lòng anh thêm thắt
Thổi hơi thầm cho hạt lệ mau trôi
Ươm lời nhẹ tạo thêm âm réo rắt
Cho nụ cười tươi nở trên đôi môi
Anh đâu ngờ sầu em dâng gấp bội
Nhớ người tình thật thêm tội em tôi
Xin đành chiều cho em vần thơ đó
Với lời cầu tình cũ khỏi tả tơi
Em có biết bao nỗi buồn thầm kín
Nở ra hoa với lời đối yêu kiều
Đổi một giây trong tình thơ ngọt lịm
Anh chịu buồn, cho em lại biết yêu
T.A.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: