 
    
  
    
    
    
        
        
     NHỮNG VẦN THƠ KỶ NIỆM
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
               CÓ BAO GIỜ NHÀM CHÁN 
  
 Hỏi anh nghen có bao giờ nhàm chán ? 
 Câu chuyện buồn ảm đạm của riêng em 
 Kể anh nghe giọt mềm dâng lảng đảng 
 Thắm xuống từng con chữ nặng trong em 
  
 Những niềm riêng tâm sự kềm trăn trở 
 Ngôn ngữ buồn lăn vỡ những giọt châu 
 Thắm từng câu nghe đau lòng xót dạ 
 Lời não nùng nghẹn thắt cả tâm sâu 
  
 Chuyện của em mỗi ngày khâu kết nhặt 
 Nó thật dài và vất vã buông câu 
 Mỗi lần viết là lần đau se thắt 
 Không dễ dàng thả bắt để dỡ dang 
  
 Em hỏi anh có bao giờ nhàm chán ? 
 Câu chuyện buồn lẫn quẫn ở thơ em 
 Nói thật lòng cho em dừng tay bút 
 Để trang thơ vơi đi chút muộn phiền 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               NGÀY YÊU 
  
 Tháng hai mười bốn ngày vui 
 Ngày tay chung lối vui buồn có nhau 
 Ngày yêu thương thắm đậm sâu 
 Sớt chia hạnh phúc gắn câu hẹn thề 
  
 Người ta chung một đường về 
 Nói cười rộn rả vai kề vai nhau 
 Đóa hồng gỡi tặng trao câu 
 Yêu thương quấn quít bền lâu không lìa 
  
 Chao ôi cảnh ấy làm bìa 
 Vẽ lên khung ảm đêm khuya riêng mình 
 Bóng đây mà chẵng thấy hình 
 Chỉ là vách trắng soi tình đơn côi 
  
 Ngày người có cặp có đôi 
 Còn mình chao đão lẻ loi xót lòng 
 Buồn ơi sao mãi đánh vòng 
 Cho cô đơn cứ bám gồng theo bên 
  
 Tháng hai mười bốn mình ênh 
 Nghe ra tê tái lênh đênh cõi hồn 
 Thôi thì cứ chúc cho tròn 
 Những ai có cặp mãi còn yêu nhau 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               VÂNG ANH 
  
 Vâng anh ...chuyện đã xa rồi 
 Vấn vương chỉ để rối bời sợi tơ 
 Thế thôi mình cứ làm ngơ 
 Dẫu quen nhưng gặp hững hờ lạ xa 
  
 Như người khách bước đi qua 
 Như chưa từng nắm tay qua một lần 
 Chưa từng biết hỏi ân cần 
 Chưa từng đánh tiếng xa gần gì nhau 
  
 Vâng anh ...buồn đến cùng sầu 
 Anh quên em nhớ đớn đau chỉ mình 
 Thì thôi có bóng không hình 
 Em ôm giữ chỉ vô tình em đau 
  
 Thôi thì cố xóa hết câu 
 Thương yêu thề hẹn ngày sau chung đường 
 Bây chừ em thấy vô thường 
 Trong em cảm nhận đoạn trường lắm anh 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               ĐÊM MƯA 
  
 Trăn trở giấc...nằm nghe mưa đổ hạt 
 Ngọn đèn đường hiu hắt bạc đêm khuya 
 Mưa ray rứt nỗi chia lìa ngột ngạt 
 Nghẹt thở tim...nhói, buốt, thắt từng cơn 
  
 Em lại nữa cuộn mình ôm đau khổ 
 Trái tương tư tưởng đã vỡ lâu rồi 
 Có đâu ngờ nó lần hồi về gõ 
 Giọt thương sầu lại tiếp đổ cùng mưa 
  
 Bao nhiêu năm vẫn còn chưa quên tận 
 Gốc vô cùng sâu thăm thẳm đấy sâu 
 Em cứ ngỡ rồi sẽ đâu vào đó 
 Thời gian là...liều thuốc bỏ nhiệm màu 
  
 Nhưng thật sự đau hoàng đau anh ạ 
 Em nhiều lần, nhiều lần lã trong mưa 
 Mỗi khi trời trở gió lùa mây qua 
 Là khi lúc đôi mắt pha lệ ứa 
  
 Hạt ngoài trời hạt trong thừa nhau hiểu 
 Nối tiếp hàng chảy xuống trỉu nặng tim 
 Hình ảnh xưa lại hiện kềm gánh chịu 
 Nỗi thăng trầm tình cảm níu trong em 
  
 Có một dạo tưởng êm đềm về ngự 
 Sóng đau thương hình như phẵng lặng im 
 Và nụ cười hồn nhiên thêm nở rộ 
 Bất giác buồn về phá vỡ bình yên 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               CÂU CHUYỆN NGÀY HÔM QUA 
  
 Kể anh nghe câu chuyện ngày hôm qua 
 Tưởng là mơ không ngờ là sự thật 
 Bỗng tình cờ mà vất vã xót xa 
 Tội nghiệp ghê trái tim òa vỡ ngất 
  
 Chuyện tình buồn ngỡ quên mất từ lâu 
 Nào ngờ đâu vẫn còn câu thương nhớ 
 Xiết trong tim chưa đỗ vỡ lần nào 
 Hai hàng lệ cùng chào nhau tuôn xuống 
  
 Mãnh giấy lòng từng cuốn lại cất đi 
 Cố bỏ quên trong kí ức xa mờ 
 Cố hững hờ làm lơ như không nhớ 
 Để cội buồn bứng gốc nhổ sầu bi 
  
 Ai nào ngờ tình khắc ghi giấu kỹ 
 Cho tình cờ bất chợt ý tìm nhau 
 Câu hạnh ngộ mà nỗi sầu bi lụy 
 Thắt từng cơn đau gấp mấy trăm lần 
  
 Kể anh nghe cho vơi cạn nỗi lòng 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               SƯƠNG  
   
  Ngoài trời sương phũ mịt mù  
  Nhìn ra song cữa âm u cảnh buồn  
  Lá vàng đã úa rơi buông  
  Xác phơi trên mãnh khuôn tàn trọi trơ  
   
  Hai hàng lệ chợt ngẫn ngơ  
  Thi nhau chảy xuống bơ vơ nỗi niềm  
  Chao ôi buồn tự về tìm  
  Nghẹn câu nhung nhớ nhói tim đợi chờ  
   
  Ngày hôm qua đi hững hờ  
  Để hôm ni lại tạo bờ mắt cay  
  Vì sao hỏng hiểu cơn say  
  Cứ hoài mê luỵ quắt quay trong lòng  
   
  Bảo quên mà dạ gọi không  
  Nên thương mãi đọng thắm lồng vào sâu  
  Tình ơi sao thể buông câu  
  Cho vơi nhẹ bớt đớn đau ngấm hồn  
   
  Tịnh Tâm
  Sương  
   
  Thơ ôn lại mối tình mù  
  Tương tư vành úa màu u ám buồn  
  Nguời đi cho tình nhẹ buông  
  Theo sương tan mộng điên cuồng tình thơ  
   
  Hai thuyền lạc bến ngu ngơ  
  Sương mù đọng giọt thẫn thờ đôi tim  
  Thơ nay sao mãi lặng im  
  Tan theo sương nhớ đau tim mong chờ  
   
  Hôm nay sương bay lững lờ  
  Nhớ về giọt lệ bên bờ mi cay  
  Tương tư còn mãi mê say  
  Vần yêu thấm lệ nhẹ lay thơ lòng  
   
  Sương ôm khoảng cách trống không  
  Trải dài nỗi nhớ cho nồng hoa cau  
  Bài thơ nay nuốt nhịp đau  
  Một ngày tình vội, sương màu đơn côi...  
   
  T.A.
    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2022 23:03:22 bởi T.A. >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               SƯƠNG ĐÊM 
  
 Đâu có phải tại em buồn mà khóc 
 Chắc tại sương đêm lăn lóc bám mi 
 Tại cái buổi hẹn hò kỳ hôm trước 
 Anh vô tình hay cố ý bước quên đi 
  
 Để em đợi từng giờ thi nhau trong tim đập 
 Bỡi cái hững hờ anh lấp xuống một niềm đau 
 Giận anh ghê mà sao lòng không chấp 
 Cứ nghĩ rắng anh gấp chuyện ...chẵng gì đâu 
  
 Rồi như thế mỗi ngày sầu về ấp 
 Giọt sương đêm về nhập hội cùng mưa 
 Thi nhau đổ biết vô thừa thiệt tội 
 Mà không thể ngừng khi gọi mình thua 
  
 Vâng em biết mình đã thua rồi tình cảm 
 Mấy lần qua cái ảm đạm còn vây 
 Người đến như cơn say chợt tỉnh 
 Người đi em nghĩ định mệnh an bài 
  
 Thế thì thôi làm gì đây cho dứt 
 Cứ mặc kệ mưa nguồn hết rấm rứt thì ngưng 
 Cố xoá không được cố dừng không xong 
 Em đành để mặc cho giòng sông chảy 
  
 Vâng thì thôi đừng đụng đạy trái tim 
 Cho giản dị một niềm riêng không bến 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               ĐÊM TỈNH LẶNG 
  
 Chiều hôm ni trên phố về chợt nhớ 
 Câu chuyện buồn thuở ấy mỡ giòng châu 
 Hổng hiểu sao hạt từng hạt nối nhau 
 Theo giòng nghĩ của sầu rồi tuôn chảy 
  
 Nỗi thâm trầm bao ngày tháng vòng xoay 
 Nhớ rồi quên rồi cứ thế đọa đầy 
 Cho tâm khảm quất quay theo tiếng nấc 
 Lúc thổn thức lúc lịm đi vì ngất 
  
 Em trầm mình theo tim vất vã rên 
 Đêm tĩnh lặng với cái tên thầm gọi 
 Chẵng vang âm mà dội đến nhân đôi 
 Và tiếng thở đơn côi nghe mà tội 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               NỖI BUỒN 
  
 Không biết vì sao một nỗi buồn vô cớ 
 Xâm chiếm tâm hồn nghẹn vỡ giọt châu 
 Từ khi nào tình dìu dắt đến nhau 
 Rồi nhung nhớ rồi buồn đau khắc khoải 
  
 Rồi đợi chờ và mệt mõi ngống trông hoài 
 Từng giây phút đi qua lạc loài trong trí óc 
 Cứ thẩn thờ ra vào trong mệt nhọc 
 Những ngôn từ trằn trọc giận hờn câu 
  
 Chẵng muốn viết mà tay cứ đào sâu 
 Chữ thả dòng mà hồn đâu nào biết 
 Hai bàn tay cứ miệt mài ráo riết 
 Như muốn nói giùm tha thiết của con tim 
  
 Không hiểu vì sao một nỗi niềm xâm chiếm 
 Câu trả lời vẫn im lặng chưa yên 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               BẤT CHỢT 
  
 Bất chợt nhớ đến lạ thường 
 Chao ôi nỗi nhớ lệ vương mắt sầu 
 Chao ôi kỹ niệm ban đầu 
 Quay về xoáy quấn vào sâu tâm hồn 
  
 Bất chợt đến khiến lòng nôn 
 Cứ mơ rồi tưởng dồn mình vào đau 
 Đêm trăn trở ngày giống nhau 
 Ra vào trông ngống tìm câu quên mình 
  
 Bất chợt ngôn ngữ vô tình 
 Vẽ tô nhan sắc bóng hình đậm thêm 
 Để cho lệ nhỏ lắm lem 
 Thắm trang mộng ước buồn tem cõi lòng 
  
 Bất chợt thương đến vây vòng 
 Bỏ đi không nỡ đành gồng xót xa 
 Và rồi ướp giọt châu sa 
 Chấp tay cầu nguyện cho ta về gần 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               MUỘN MÀNG 
  
 Tay gỏ chữ hồn đi rong nơi khác 
 Chữ thả dòng lệ lát đát lăn lăn 
 Hình như yêu đã về ngự ...phải chăng ? 
 Ôi chao khổ cho tình trăn trở dạ 
  
 Biết muộn màng nhưng lại khó dứt ra 
 Biết là đau ..xót xa từng mạch thở 
 Chữ nghĩa vô tình làm cho tim nặng nợ 
 Hai chữ yêu thương đỗ vỡ cả hồn mơ 
  
 Quay ra bước vào thẩn thờ chờ đợi 
 Ngày sầu chầm chậm đi qua mệt mỏi 
 Đêm canh thao thức tiếng gọi lòng đau 
 Rối rấm tâm can nghe nhức nhói bào 
  
 Từ yêu ai gợi để trào giòng lệ 
 Từ khổ ai gieo em phải tái tê 
 Câu nói đơn sơ mà mê rồi dệt 
 Bây chừ thắt kết một vết thương sâu 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               THẦM MONG 
  
 Bao ước muốn thầm mong câu chia cách 
 Đừng đến quanh mình làm mạch vỡ con tim 
 Rất hy vọng những dấu ái êm đềm 
 Cầu hạnh phúc tăng thêm màu sắc thánh 
  
 Cho cuộc đời thêm rực rỡ long lanh 
 Cho môi thắm ướp mộng vành tươi tắng 
 Không rũ màu buồn rạn nứt nghênh ngang 
 Không cay đắng về lếnh lang khoé mắt 
  
 Không u hoài vây bủa đau nghẹn thắt 
 Em thầm mong những vất vã ngày xưa 
 Chỉ còn là hình bóng phũ lưa thưa 
 Niềm tin mới trong lòng thừa hoan hỷ 
  
 Bao ước muốn em cầu mong tâm ý 
 Chắc không là ỷ mỵ của yêu thương 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               CHAO ÔI 
  
 Chao ôi cay đắng ùa về 
 Người ta hạnh phúc não nề mình mang 
 Tình xưa đã bước sang trang 
 Mà sao đau vẫn cưu mang tim mình 
  
 Chao ôi hai chữ vô tình 
 Cứ như là bóng với hình xát nhau 
 Hình đi trước bóng theo sau 
 Vào ra quanh quẫn nỗi sầu dính theo 
  
 Chao ôi cái nỗi quạnh hiu 
 Bao giờ xua hết đừng neo vào lòng 
 Bao giờ lệ hết buông giòng 
 Cho hoa nớ nụ thắm nồng mắt môi 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               TÌM CHỐN AN LÀNH 
  
 Biết rồi lời ấy chỉ là 
 Cho suông câu nói cho qua cuộc tình 
 Đâu nào tha thiết cùng mình 
 Mà mong với tưởng bóng hình có chung 
  
 Biết rồi hai chữ lạnh lùng 
 Dường như chưa chịu xa vùng tâm tư 
 Mạng lòng cái cõi ảo hư 
 Dìm ngôn ngữ trói đau nhừ ruột gan 
  
 Biết rồi cay đắng dâng ngang 
 Hai giòng nước mắt tràn tuôn nghẹn ngào 
 Để cho giấc mộng lao đao 
 Ôm tương tư khóc xót trào hồn cô 
  
 Biết rồi hạnh phúc hư vô 
 Mà sao tim cứ điểm tô sắc hồng 
 Vẽ lên dấu ái ngọt nồng 
 Để khi mơ thức gánh gồng xót xa 
  
 Biết rồi cũng tại thiết tha 
 Ra đi thì nhớ phôi pha chẵng đành 
 Cố tim một chốn an lành 
 Xoá tan dấu vết đang hoành hành tim 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               CHIÊM BAO 
  
 Trong giấc ngũ em chiêm bao mơ thấy 
 Cảnh thiên đàng bên trời ấy yên vui 
 Không dấu vết không bùi ngùi than thở 
 Chỉ có nụ cười rạng rỡ trên môi 
  
 Tiếng hỏi chào chao ôi là thân thiết 
 Dẫu lạ quen vẫn da diết gọi nhau 
 Câu hỏi xa gần mà đậm sâu hết biết 
 Thân mật trao nhau từng chi tiết sẽ chia 
  
 Không ganh ghét không chia lòng xa cách 
 Không tỵ hiềm chẵng trách móc lánh xa 
 Em ao ước chút đậm đà nơi ấy 
 Hiển hiện đời thường cho tình dậy thương yêu 
  
 Em thức giấc nghe tiu đìu trong dạ 
 Khoảnh khắc nghe buồn pha lẫn với luyến lưu 
  
 Tịnh Tâm
 
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  3 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: