Công lý đổ máu
anh_hung_cai_the 26.03.2008 14:07:05 (permalink)
Vắng mặt đã lâu để chuẩn bị cho thi chuyển cấp.Nay em xin đăng một tác phẩm khác của em

Công lý đổ máu

*Phần lớn tên các địa điểm trong truyện là hư cấu

1.

"Người ta thường thấy hắn giết người mà chẳng làm gì được,chỉ biết mặc cho nạn nhân kêu gào vì bị acid làm mục nát thân thể,toàn thân của nạn nhân như bốc cháy.Dẫu có gọi cảnh sát cũng vô ích,đã là những người ở thị trấn KinKillerVill thì đó là một việc bình thường và ở đây,hoàn toàn không có dấu cảnh sát,thám tử,luật sư hay nhân viên FBI".

Lúc thì nó(cái thị trấn kinh dị đó) ở một hoang mạc hẻo lánh.Có lúc đi vào những thành phố lớn như New York,Vegas,Washington hay Dalas.Cái thị trấn đó giống như di động và bọn người đó có thể giết chóc khắp mọi nơi.Thế rồi,một số người đã đặt câu hỏi:Ai là người xây dựng thị trấn Kin(viết tắt của KinKillerVill)?Vì sao ở thị trấn không có ai ngoài những tên khát máu?Và điều gì có thể khiến cái thị trấn đó có thể di chuyển âm thầm đến mức không còn một dấu vết?

Giết người cướp của.Đó là mục đích duy nhất mà cảnh sát có thể nghĩ ra vì sao chúng lại điên cuồng như thế.Hoặc giả là một đám bệnh nhân tâm thần trốn viện.Chỉ có thế.

Mà đặc biệt ở chỗ,nạn nhân là những nhân viên phục vụ trong ngành luật pháp.Cũng chẳng giàu có gì.Một số trong đó là luật sư hay công tố viên.Tất cả đều bị giết một cách dã man.

Dã man ở chỗ,người ta chỉ đoán được mà không dám khẳng định nạn nhân là ai vì bị tạt acid khắp người.Toàn bộ thân thể nạn nhân như rã ra mà chẳng có thứ nào cứu nổi.

Chắc chẳng ai tin một người bị giết rồi treo lên tấm panô quảng cáo ngay giữa đường phố đông đúc;một cái xác bốc cháy trên xa lộ xe chạy ào ào;khu rừng treo những cái đầu bị cắt;những cái quan tài và nấm mộ bị đào lên một cách thô bạo;hay như những thứ đại loại như thế mà cảnh sát cũng đành bó tay chịu thua.

Và đã có rất nhiều người bị như thế....

8 giờ 21 phút sáng.25/6/2006

Người ta bu quanh hiện trường có một cái xác bị bọc trong một cái bao lớn và dùng đinh đóng để cố định cái xác không bị cục cựa.Cái xác ấy được tìm thấy rạng sáng nay nhờ một người dọn vệ sinh.Lúc ấy vào khoảng 6 giờ sáng mà theo khám nghiệm thì cái xác đã bị thối rữa cách đây hơn mấy ngày rồi.Cảnh sát làm việc với cái xác đến hơn 2 tiếng cùng một lực lượng FBI hùng hậu.

Cánh nhà báo cũng không ngoại lệ.Tuy nhiên,họ chỉ có thể đứng ngoài hàng rào nhìn vào.

"Cho chúng tôi vào!"-Gã phóng viên đầu hói.Chủ bút chuyên mục viết về tội phạm của Daily News hét toáng lên như thế.

Có một chiếc Merc chạy thẳng vào trong hiện trường.Đổ xịch trước vạch phấn ngăn chưa tới hai mét.Một người mập mạp,vận đồ vét hiệu Kingston,tay đeo ba nhẫn vàng nạm ngọc.Nước da của người này tựa như người Da đỏ và người ta đón tiếp ông béo này một cách long trọng.

Giám đốc sở cảnh sát New Jersey-Finn Dawner.Và đây không phải là lần đầu tiên ông ta rời cái ghế ở tòa trụ sở hai mươi hai tầng mà đến đây.Mà chính xác,đây là lần thứ năm.

-Có rắc rối lớn ở đây sao?-Ông ta cố gắng níu kéo suy nghĩ không phải là một vụ LSMbA (Linking Savage Murders by Acid) mà là một vụ án bình thường....

-Thưa ngài.Quả là vậy.Nạn nhân tan xác trong cái bọc đựng rác và chắc ngài cũng không muốn nhìn đâu.Nó quá kinh tởm và hôi thối.

-Vậy các anh biết là do ai gây nên?

-Chắc là những tên điên cuồng.Căm thù luật pháp của chúng ta.

Và mặt ông giám đốc tái xanh lại.Điều ông lo lắng lại là sự thật.Không tin nổi.Chúng quá coi thường chúng ta đến mức cứ cách một hai tuần lễ là có án mạng.Và hồ sơ pháp y chưa bao giờ nhiều đến thế.Lực lượng cảnh sát cũng chưa từng phải thay nhau trực 24/24 như lúc này,cũng như lệnh giới nghiêm:"Mọi công dân phải ở trong nhà từ 6 giờ chiều đến 6 giờ sáng hôm sau theo lịch 4 ngày trong tuần để tránh nguy cơ những tên giết người đang điên cuồng quấy phá trật tự xã hội.Những ai đi làm sẽ mang theo một bộ phận phát tín hiệu để khi gặp những tên có hành động khả nghi và báo ngay cho nhân viên cảnh sát...."


-Ai trong cái bọc ấy thế?-Finn nhíu mày.

-Thẩm phán Schemedy.Ông ta mới xuất hiện trên đài truyền hình tối hôm kia.

Và cánh nhà báo vẫn ngoan cố vượt qua hàng rào có cảnh sát.

-Đừng chụp nữa!-Thanh tra trưởng Whister hét lên-Các người chỉ tổ làm mất trật tự nơi này thôi.Tránh khỏi chỗ này để chúng tôi làm việc.

-Các ông dám không cho chúng tôi chụp.Chúng tôi sẽ viết một bài về cảnh sát các ông.Bao nhiêu mạng người đã được phát hiện mà vẫn chưa tìm ra hung thủ.Cảnh sát?Xem các ông sẽ nói thế nào trước công dân thành phố đây......

Whister hừ một tiếng bực dọc.Cái xác thứ mười hai là quá đủ với ông,điều ấy là một sự thật tồi tệ.Tồi tệ đến mức ông không còn nghĩ mình có đủ tư cách để đứng trong cương vị này.


----------

Chỉ vài giờ sau khi trở về từ hiện trường vụ án.Ông giám đốc đã cảm thấy phát bệnh:cái mùi gớm ghiếc khiến ông không thể ăn trưa nổi.Những tên phóng viên xuyên tạc ông đủ thứ.Và,một thứ mà ông lo không kém đó chính là ngài Thống đốc bang New Jersey.Cái ghế Giám đốc sở cảnh sát của Finn cũng sẽ đi trong nay mai.Chắc chắn là vậy.

Không riêng ông.Sự nghiệp học hành của đứa con lớn ở Pricenton chắc cũng sẽ thành dĩ vãng cùng bao nhiêu bận tâm nữa:Căn nhà ở ngoại ô Texas,một nông trại lớn ở Holdville,.....

12 giờ đêm.

Khác với ngày thường,giờ này,ông ta vẫn chưa ngủ.
Bốn bức tường của căn phòng.Ba mặt làm bằng kiếng trong suốt có thể nhìn ra Công viên Sand Tear Park thơ mộng,còn những rặng dừa trồng xung quanh nhà ông nữa.Ánh lên mờ nhạt dưới ánh trăng.Tất cả quá tuyệt vời.

REENG!REEENG!REEEEEENG!

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa đêm tối yên tĩnh.

"Ai lại gọi vào giờ này!"-Finn đâm lưỡng lự trước khi nhấc lấy cái phôn thật nhanh

"Alô!"

Bên kia đầu dây vang lên tiếng chửi bới:

-Finn này.Anh đó.Anh đã gây nên chuyện lớn rồi!

Finn nhận ra tiếng của ngài Thống đốc trẻ hơn ông ba tuổi-Josh Muddle.

-Tôi không hiểu ngài đang nói gì.

Bên kia lại oang oang vào cái điện thoại:

-Đừng giả vờ nữa.Những tên giết người hàng loạt.Anh biết rồi đấy.Tôi không hiểu anh tiếp nhận nó thế nào chứ riêng tôi thì ngày nào cũng thấp thỏm lo sợ.Không riêng cái mạng này mà còn có gia đình tôi nữa,còn một tương lai tốt đẹp dành cho tôi.Tôi đã đưa anh lên làm Giám đốc sở cảnh sát và sắp tới là bầu cử Thống đốc Bang.Tôi không muốn bị thất bại chỉ vì anh.Không thôi thì tôi sẽ sắp xếp một người thế anh nay mai,nếu anh thấy công việc này là quá sức.

Finn mếu xệch khuôn mặt."Gã mà ở đây thì mình sẽ cho gã một đấm!Thề có Chúa!Ta không tin là gã có thể đuổi ta được."

Chưa kịp lên tiếng trả lời thì bên kia đã cúp cái phôn cái cụp.

 
2.

Nhân chứng cuối cùng
Chúng ta sẽ nói tiếp về Finn Dawner,người sắp bị giáng chức làm một viên cảnh sát bình thường theo như lời Thống đốc Josh.

Một buổi sáng chủ nhật đầy nắng.Khung cảnh ở thành phố New Jersey đã không còn nhộn nhịp như bao ngày trước: người ta đi lại có vẻ dè chừng mọi thứ,nhìn trước,nhìn sau,lại đi rất vội vàng.Thay vào đó là số đông cảnh sát được điều đến để đảm bảo không có án mạng xảy ra.

Đã 7 giờ rưỡi sáng,Finn dặn tài xế đưa ông đến LaApartment-nơi nghỉ dưỡng của những công nhân viên chức ngành luật.Cùng đi với ông có thêm một thư ký người da đen.

Lúc đến nơi thì trời đã chuyển nhiều mây và sắp có một trận mưa lớn.

-Tôi cần gặp Harris Foreman,tôi là bạn ông ta.

-Phòng số 204 thưa ngài.Lên ba tầng lầu và rẽ trái hai căn phòng

Hỏi xong,Finn cùng thư ký của mình đi băng qua một cái hồ lớn có hàng rào trồng hoa xung quanh.LaApartment thật là một nơi nghỉ dưỡng lí tưởng nhất mà Finn từng biết đến:không khí trong lành;phòng ốc tiện nghi;phục vụ chu đáo và nhất là nằm đối diện với hướng mặt trời mọc,phía sau dãy nhà là hướng mà người ta có thể ngắm hoàng hôn.

Finn gõ cửa phòng,một lát sau có người ra mở cửa.Người này gần như không còn tóc,chỉ lơ phơ vài nhúm bạc phía sau gáy;một gương mặt tiều tuỵ,dáng người khum khum như bị gù lưng.Không ai khác,chính là thẩm phán Harris nổi tiếng một thời.Gần như đã một thời gian không tiếp xúc với mọi người,Harris đã quên mất ông bạn cũ học dưới ông hai lớp lúc ở trường Luật.

-Anh là....là....?-Giọng ông thẩm phán run run

-Không nhớ sao anh bạn già?Là Finn đây mà;Finn Dawner đó,anh nhớ không?-Finn cười hà hà.

Harris đâm lưỡng lự.Nghĩ hồi lâu,ông hỏi một câu:

-Nếu là Finn thì nói xem:Người ra đi ở vùng biển Đại Tây Dương hồi năm 1984 là ai?Trên chiếc Hàng không mẩu hạm AS-78.Bằng không thì xin mời anh rời khỏi đây.

Gương mặt của Finn lộ rõ nét buồn sầu.Dù đã biết câu trả lời nhưng thật khó nói.Phải đến gần 4 phút sau,Finn nói nhỏ:

-Là cha của anh.Rene Dassion.Một vị anh hùng.

Harris vui mừng:

-Đúng rồi.Đúng rồi.Chỉ có người bạn thân nhất của Harris này mới biết chuyện đó.Thật không ngờ anh lại đến thăm tôi.

Rồi hai người ôm lấy nhau trong sự sung sướng tột cùng.

Finn đỡ lấy người bạn của mình và để Harris nằm xuống giường,còn ông ngồi một bên.Ông hỏi:

-Gần đây anh lo lắng chuyện gì sao?Cũng may là tôi còn nhớ sự việc mà anh hỏi.Chứ không anh lại coi tôi là kẻ giả mạo.

Cũng giọng ngập ngừng như lúc này,nhưng không còn chút ngờ vực.Harris thở dài:

-Tôi lại bị ám ảnh bởi vụ án cuối cùng cách đây 10 năm.Tôi từng bị chúng dọa sẽ vượt ngục để trả thù tôi.Mà gần đây thì anh thấy đó,những vụ LSMbA-chúng thật đáng sợ.Có lúc tôi nghĩ những tên "Sói Ngầm" đang dần tái sinh và khi đó tôi lại nằm ác mộng thấy chúng.

Finn cũng đăm chiêu theo.Trong đầu ông hiện lên một câu hỏi lớn:Thật ra bọn giết người dã man đó có phải là những tên sát nhân từng gây chấn động cả nước Mỹ hay không.Điều này cũng giống như chúng đang "khủng bố" chứ không còn đơn thuần là "trả thù" cá nhân nữa.Nghĩ đến mà rùng mình."Mình không tin là còn tên nào sống sót trong vụ Sói Ngầm Nước Mỹ.Tất cả được đưa vào phòng hơi ngạt hết 15 tên.Dẫu có còn một tên thứ 16 thì cũng không gây nên chuyện lớn như thế được."-Finn nghĩ như thế,song vẫn chưa chắn chắn về suy đoán của mình.Ông quay sang người bạn của mình:

-Này Harris.Tôi sắp bị chuyển công tác vì vụ này rồi.Chính gã Josh đã chửi vào điện thoại như thể tôi là trợ lí hay nhân viên của hắn vậy.Mà nếu gã không nói thế thì với tư cách là một cảnh sát,tôi không thể cho bọn khát máu giết người bừa bãi thế được.Để làm được việc này tôi cần một người dũng cảm.Đủ sức theo tôi dù gian khổ cách mấy-vì ta đang đối mặt với bọn tội phạm nguy hiểm nhất từ 10 năm trở lại đây.
 

Harris nói:

-Tôi biết một người anh cần.Cháu tôi đó,nó là một người gốc Hoa,tên là Freddie Phong thì phải.Tôi biết nó hiện đang học tại trường Đào tạo FBI ở New Mexico mặc dù nó rất ít điện thoại về nhà.Có một số chuyện hiểu lầm giữa tôi và nó nhưng dù sao tôi vẫn rất tự hào và tin tưởng nó.

Finn cười hạnh phúc:

-Được rồi,cám ơn ông bạn thật nhiều;bây giờ thì tôi phải đi rồi,chừng một tiếng nữa sẽ có người đến bảo vệ ông.Nếu có chuyện gì thì bảo họ điện cho tôi.

Nói rồi,hai người ôm nhau tạm biệt

Finn trở về Sở cảnh sát lúc chập tối.Ngoài trời mưa xối xả đến ngập hơn bánh xe;giao thông ùn tắc;cảnh sát làm việc vất vả cũng khó lòng ổn định cả một đoạn đường dài đến thế.

Finn uể oải ngồi vào bàn làm việc.Bật đèn lên,ông thấy một phong thư được dán cẩn thận và để trong một phong bì khác nữa.

Xem qua một hồi,Finn toát mồ hôi.

" Tôi đã xem xét rất nhiều và nhận thấy rằng ông nên nghỉ một thời gian và để cho Roger-chánh thanh tra tổ hình sự làm thay chức ông.Đến khi nào chính ông bắt bọn sát nhân về đây thì ông sẽ được trao trả chức vụ này;với điều kiện là tôi lại đắc cử-còn không thì mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn ông tưởng[...]Chuyện hôm nay sẽ chỉ ba người biết.Nếu tiết lộ thì tổn hại về phần ông nhiều hơn và có nguy cơ ông sẽ không được phục chức....." 

Finn ngồi bất động một hồi lâu:không ăn uống,không đi qua lại quanh căn phòng như thường ngày,không mọi thứ.Ông ta đang nhìn chằm chằm vào cái giá treo huy hiệu mà ông có được hơn 29 năm trong nghề.Ông thấy tuyệt vọng,và những lúc như thế ông lại nhớ về những thời vàng son trong cuộc đời.Nhớ lại mà buồn.Mình muốn chết đi thôi.......

TÍT!TÍT!TÍT!

Một bản fax đầy đủ về kết quả khám nghiệm tử thi của 14 nạn nhân.Finn kéo một cái rẹt và đọc nó trong tâm trạng buồn thảm.Ông ta đưa tay vuốt mặt tự nhủ:

-Phải mạnh mẽ lên!Không được yếu đuối lúc này!Bắt được chúng thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Ông ta kinh ngạc trước cái thứ mà bản báo cáo nói đến:

-Ở mỗi xương bàn tay nạn nhân đều có khắc chữ.Chuyện này lạ thiệt.Nó giống như cách mà bọn Sói ngầm đã làm cách đây hơn 10 năm.Hồi đó chúng dùng dao rạch lên sau gáy người chết:có lúc là tên của họ,lúc thì là ngày tháng năm sinh,lúc là một dãy số seri.....Còn bây giờ là...là....

Finn càng chăm chú hơn vào kết quả của ông Thẩm phán Schemedy mới chết vừa rồi.Sự hồi hộp lên đến cực độ,tay run lên mặc dù trên tay chỉ là một tờ fax.Ông cảm thấy không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.

-Cái gì!Là Harris Foreman sao!?Thật không tin nổi.Nguy rồi,lần này là những cái tên sẽ bị giết tiếp theo!Mình điên mất....

Finn hét thầm trong bụng.

Ông vội gọi điện cho một trong mấy tên bảo vệ.

Tiếng tút tút kéo dài ở đầu dây làm ông lo lắng,hơn năm phút mà vẫn có tiếng tút;Finn biết đó chẳng phải điềm lành.Liền gọi lại cho Trung tâm an dưỡng và họ cho biết đã có một vụ nổ cách đây chừng nửa giờ đồng hồ ở dãy nhà phía Tây.Vụ nổ làm nửa số bệnh nhân bị chôn vùi trong đống gạch đổ.

Ôi.Không!Lạy Chúa!Chúng nhanh đến mức vậy sao!Nhân chứng cuối cùng đã chết,dẫu có bắt được bọn Sói ngầm "tái sinh" thì cũng chẳng đủ người đế kết tội chúng.Chúng sẽ chối phăng tất cả.Khốn nạn thật.

Mặt ông ta xám lại.Chẳng có gì mệt hơn là lúc này.Ông ta cười mếu:

-Món quà tuyệt đấy.Cảm động thiệt!


Finn điện đến chỗ của Simon-một người bạn làm trong Interpol.Vốn tính nóng nảy,ông nói ào ào vào cái phôn:

-Simon đấy phải không?Mau chở tôi đến New Mexico,việc gấp lắm rồi!

Bên kia vang lên một giọng Anh cau có:

-Ai đó hở!?Không đùa đâu.Mau nói tên,không có thời gian với ông đâu.

Finn hừ một tiếng rõ to:

-Trời.Mới gặp cách đây vài tuần mà quên giọng rồi.Là Finn đây.

Một lần nữa,anh chàng này lại cau có:

-Vậy à.Tôi bộn bề công việc nên hay quên lắm.Mà ông bạn có gì mà hối đến vậy hở?

Finn thở dài:

-Thì cái tụi mà gần đây báo đài nói suốt đó.Chúng lại giết thêm một người nữa rồi,lần này là thẩm phán Harris đó.

Simon đã thôi cái giọng bực dọc.Một tay cầm điện thoại,tay còn lại lấy cái kẹp hồ sơ có đề mấy chữ VỤ ÁN CHƯA KẾT THÚC .Lật lật xấp hồ sơ một hồi,anh trả lời:

-Thế là đúng tụi nó rồi.Mà ông cần đến New Mexico để làm chuyện gì thế?

Finn nói gọn lỏn:

-Một người cực kì quan trọng.

-Ai cơ?

-Đừng hỏi nhiều.Cậu có thể đến đây ngay bây giờ không?

-Trời cũng tối rồi.New Mexico không phải là gần đây,vả lại tôi còn đống việc cần giải quyết.Tôi sẽ đón ông ngày mai lúc 7 giờ 30.

-Ok.Cứ quyết định vậy đi.

Finn đã quyết định về nhà.Cởi chiếc áo khoác màu xám ngoài ra,cất đôi mắt kính;ngoài ra ông còn để lại trên bàn làm việc cái huy hiệu giám đốc sở cảnh sát,cả khẩu súng phòng thân nữa,ông cũng bỏ nốt vào ngăn bàn làm việc.

Ngoài trời vẫn mưa,dường như nó đang đùa giỡn với nỗi khổ kẹt đường của người dân trong thành phố.Từ sở cảnh sát đi đến ngã tư thì đã có một cái cây lớn bị sát đánh cháy,ngã xuống chắn ngang con đường.

"Ầm....Ầm....Ầm..."

Sấm chớp sáng cả bầu trời.

Ngôi nhà yêu quý hiện ra trước mặt của Finn.Ngày thường thì hơn 11h,ông ta mới về nhà,riêng hôm nay thì khác-vẫn chưa 8h.Ông trút giận vào con chó hàng xóm đang sủa ông tới tấp:"Gâu!Gâuuuuuu!Gâuu!"

-Đồ chó. Có ngậm cái mồm của mày lại không!

Đi tới phía trước bậc thềm và nhìn thấy món đồ chơi của đứa con gái nhỏ nằm trước cửa.Ông la lên:

-Mery!Bố đã dạy con chơi đâu bừa đấy đó hả?Ra mà mang nó vào đi!

Jenny lập tức can chồng:

-Ông coi đi,giận chuyện cơ quan rồi trút lên đầu con bé.Ông làm bố nó mà vậy sao.Gần đây tôi càng không hiểu ông nóng lạnh thế nào nữa;rối cả lên.

Finn nói lại bằng giọng trách móc:

-Bà chỉ biết chiều tụi nhỏ.Thôi,mệt lắm rồi;không cãi với bà nữa.Tôi vào tắm đây.

Thế là từ khi tắm xong,Finn trốn biệt trong phòng làm việc.Ông chỉ ăn qua loa bữa tối rồi trở lại phòng với giọng hậm hực

"Hôm nay về sớm,chồng mình lại không ăn tối chung.Thế là sao nhỉ?Xem tụi nhỏ lủi thủi một mình,thằng Bobbie đi học xa đã đành,không lúc nào mình thấy đủ mặt hạnh phúc như hồi đó."

Jenny buồn rầu nghĩ lại.
 
Trời đã khuya,Finn quyết định chợp mắt một bữa sau mấy ngày liền vật lộn với mớ hồ sơ.

"Sao lại thế này,không ngủ được là sao!?"

"Đồng hồ đã chỉ 12 giờ 57.Không được.Phải cố ngủ thôi...."

"Ôi không.Những hình ảnh của Harris!Mình phải đến hiện trường!"

Nghĩ là thế,song ông này vẫn cố nằm thêm một lúc như để quên đi mấy chuyện thường ngày.Bà vợ nằm kế bên biết ông chồng khó ngủ liền bật đèn lên;thấy thế Finn nhăn nhó:

-Bà làm gì vậy.Không muốn tôi ngủ hay sao ~

Jenny phàn nàn lại:

-Thế ông nghĩ ông lăn qua lăn lại như thế thì tôi có ngủ được không?

Finn không trả lời.Ông đã đủ mệt rồi,không còn sức để tranh luận những chuyện cỏn con thế này.Ông ta ngồi dậy,lấy điếu thuốc và hút một hơi.

Jenny ngồi lại gần chồng,bà hỏi nhỏ:

-Ở cơ quan đã xảy ra chuyện gì phải không.Chưa bao giờ tôi lại thấy ông như thế này.

Finn hỏi vặn:

-Là thế nào?Vẫn bình thường mà?

Jenny cười:

-Ông đừng tưởng tôi không biết gì.Chắc Thống đốc Josh lại làm khó dễ ông phải không?

Finn méo xệch khuôn mặt. Ông càu nhàu:

-Bà thôi nhiều chuyện đi,mấy chuyện trong Sở thì tôi tự giải quyết được rồi.Bà đi ngủ đi.

-Tùy ông thôi.Nhưng đừng có thức khuya quá,hại đến sức khoẻ.

-Tôi biết rồi mà.

Một lát sau,bà thấy ông chồng bỏ ra ngoài;lại còn mang theo súng nữa

Thực ra,ông đi vào phòng hai đứa con nhỏ.Thật hiếm khi như thế.Ông ngồi cạnh giường và thủ thỉ vào tai chúng Mery và Jack không biết bố đến ngồi cạnh,hai mắt chúng nhắm nghiền;từng nhịp thở đều đặn,gió từ cửa sổ ru chúng ngủ yên.

-Bố xin lỗi các con-Finn khẽ nói.

-Chưa bao giờ bố thực sự ở bên các con;chăm sóc;dạy dỗ;mọi thứ,bố vẫn chưa thể làm bằng cả trái tim của mình.Nhưng rồi,bố cũng có nổi khố tâm riêng.

Khẽ vuốt mái tóc của Mery,ông kéo chăn lên đắp cho hai đứa nhỏ

-Đã dấn thân vào ngành cảnh sát,bố không thể chỉ vì bản thân của mình.Đã có bao nhiều người bị giết;bao nhiêu cảnh gia đình tan thương,....Bố tự hỏi đã làm được gì trong suốt 29 năm qua.Bố không thể làm gì hơn.Bây giờ,bố phải đi.....tha lỗi cho bố.....

Từ phòng ngủ,Jenny nghe tiếng đóng cửa và tiếng nổ máy của chiếc Merc.

Finn phóng xe như bay,tay ghì chặc bánh lái,chân phải nhấn ga;chiếc xe xé gió lao đi giữa Đại lộ Hoàng hôn vắng vẻ.

Tuy rất quyết tâm nhưng mắt của Finn như muốn sụp xuống.

Đường phố thế này thì chỉ có những chiếc container chuyên chở đồ và thỉnh thoảng có tiếng hú hỏa của mấy tên cảnh sát đi tuần.

Đột ngột,một chiếc Jaguar màu đỏ đi ngược chiều như muốn tông vào Finn.

RẦMMMMMMM!!

Tiếng va đập thất thanh giữa đêm yên tĩnh
Gã trong xe liền chửi bới:

"Đồ mù. Muốn chết hở!"

Gã thò đầu ra và nhổ toẹt một đống vào cửa kính của chiếc Merc.

"Thế đủ chưa hả.Làm quá rồi đấy!"-Finn không thể bình tĩnh hơn.

"Lão già.Chiếc xe đẹp đấy,nhưng rất tiếc là đã tan nát phần phía trước.Hahahaaaa....."

Finn hừ một tiếng.Giá như mình có thể cho hắn một phát chí mạng-tay của ông giật giật,định lấy khẩu súng từ trong bao ra.

Chửi đã đời,Chiếc Jaguar rú ga chạy tiếp.

Để trở nên tỉnh táo hơn,Finn đập đầu mình vào phía trước bảng điều khiển của xe,cú đập làm thành một dấu bầm trên trán.

Từ đại lộ Hoàng hôn có hai ngã rẽ:một là đến Trụ sở cảnh sát chính New Jersey,hai là đến LaApartment.

Quyết định ghé ngang nơi làm việc;lấy về một số tài liệu chính,sau đó đi thăm hiện trường vụ nổ hồi chiều rồi.

Chiếc Merc dừng lại trước tín hiệu đèn đỏ.Còn nửa cây số nữa thôi,nhanh lên nào;
"Cái đèn giao thông chết tiệt."-Finn rủa thầm.

Đợi đến khi đèn xanh hiện lên thì ngay lúc đó,đồng hồ điểm hai giờ sáng.

Trời không còn mưa tuy nhiên sấm chớp thì thỉnh thoảng lại lóe lên ầm ầm..

Và......Đang khi đi gần tới tiệm thức ăn nhanh Coco Palm Tree.Có một thứ gì đó giống như động đất,thậm chí rất gần;ngay dưới gầm xe.Tiếng động như trăm ngàn con bò rừng Nam Mỹ đang chạy tới.

BÙMMMMMMMM!BÙMMMMMMMMMM!BÙMMMMM...........!

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên như chúng đang nổ bên tai của Finn.Lập tức,tay của ông không còn nắm vững vôlăng,chiếc xe chao đảo một vòng giữa xa lộ

Keeeeeeeeet!.

Mặt đường hằn một dấu rõ rệt

(còn tiếp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2008 01:39:13 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9