Cha! và nỗi đau vô hạn!
Cha! và nỗi đau vô hạn!
Ngày cha xa! anh em con còn nhỏ Không ở nhà để đưa tiễn cha đi Vì còn dại nên chẳng biết đến chia ly Để đến giờ chúng con vô cùng ân hận. Vì cuộc sống!vì miếng cơm manh áo Cha ra đi mong tỉm cuộc sống tốt đẹp hơn Chẳng ngại gì nỗi vất vả lẫn cô đơn Vì chúng con! cha hi sinh tất cả. Chúng con biết rằng bên trời tây xa lạ Cha kiếm tiền vất vả lắm cha ơi Tuy thư cha không than lấy một lời Nhưng chúng con biết rằng cha rất nhọc. Cha biết không? những ngày đầu cha xa đêm nào mẹ cũng khóc Rồi khấn mong những điều tốt đẹp đến với cha Lá thư đầu tiên cha viết gửi về nhà Là cả một trời mong mà mẹ con con chờ đợi Cha đã đến nơi an toàn! bao nỗi lo dần vợi Lúc ấy chỉ còn nỗi nhớ cha thôi. Cha kể rất nhiều về miền đất khách xa xôi Nơi mùa đông có tuyết rơi trắng xóa Nơi giá lạnh làm cho nước đông thành đá Mặc nhiều quần áo rồi vẫn thấy lạnh buốt da. Nhưng mùa hè đến bát ngát bao la Cây xanh rợp trời cỏ hoa thơm ngát Không khí trong lành nắng trời dịu mát Và mùa thu trải thảm lá vàng... Chúng con đọc thư cha với bao nỗi ngỡ ngàng Bao thích thú về những điều mới lạ. Thời gian trôi! cha xa nhà đã ba mùa cây thay lá Và ba năm chúng con khôn lớn hơn Còn mẹ thì tóc đã bạc thêm Vì phải lo cho chúng con từng bữa ăn giấc ngủ. Cha bảo chúng con rằng! ngày cả nhà ta đoàn tụ Sẽ là một ngày không xa! vì hợp đồng lao động của cha xắp hết. Rồi một ngày người đưa thư mang đến Một lá thư như mọi lá thư... Nhưng người gửi lại là người khác Là một người đang cùng cha công tác Một người bạn của cha! Vừa thấy dòng chữ đầu! lá thư trong tay mẹ rơi ra Mẹ ngã quỵ trước chúng con ngơ ngác Rồi run rẩy ôm chúng con! mẹ khóc Chúng con đã mất cha! Lá thư cuối cùng được gửi về từ nơi xa Báo tin cha qua đời trong một tai nạn Nỗi đau đớn tưởng chừng như vô hạn Quật ngã mẹ con con! Thế là từ đây chúng con mãi chẳng còn Được nhìn thấy cha! nghe cha bảo ban che chở Cha mãi ra đi! để lại quê nhà những người thương nhớ Một mình cha lạnh lẽo nơi xa! Mấy năm trời xa cách chúng con khao khát gặp lại cha Cái ngày ấy xắp đến cha lại bỏ chúng con xa mãi mãi Nỗi đau nào hơn khi xác thân cha phải nằm lại Không được đưa về an táng tại quê nhà! Và chúng con không được thắp lên mộ cha Những nén nhang và những dòng nước mắt Và không được tự tay bốc từng nắm đất Đắp lên mộ cha! Cũng chỉ vì hai nơi cách quá xa Mà chúng con không thể nào đến được. Thì cha nhé! cha an tâm yên nghỉ Linh hồn cha siêu thoát về trời Chúng con hứa sẽ sống tốt ở đời Làm đúng theo những điều cha dạy bảo Chúng con vững tin vì có cha luôn theo sát Giúp đỡ chúng con trong những lúc khó khăn Cha là nguồn động viên nâng chúng con đi trên những nhọc nhằn Không vấp ngã! không bị dòng đời cám dỗ Cha linh thiêng nghe những lời chúng con thổ lộ Thì xin cha! an tâm yên nghỉ giấc ngàn thu! a.phủ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2008 21:13:24 bởi aphu >
Đọc bài viết "Cha! và nỗi đau vô hạn" của a phủ, Huy Tuấn tiếp nhận được một cảm xúc về 1 nỗi đau vô hạn khi mất đi người thân yêu nhất của mình. Bài viết rất có nội tâm và giàu cảm xúc, nội dung và tâm rất thực. Xin được chia sẽ nỗi đau cùng A Phủ
Phương xa đó Cha ơi!...cách biệt
Biết làm sao khi số phận an bài.
Đừng buồn nữa! Ôm hoài kỷ niệm
Để cho Cha! Thánh địa buồn đau!
Trần Phong-Nguyệt! (Huy Tuấn Design)
Email: huytuandesign@gmail.com
Chúc A phủ luôn vui vẽ, yêu đời và bình tâm nhé.
Hãy sáng tác nhiều hơn nữa , nhớ là bằng cảm xúc thật như thế này nhé.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.03.2008 13:27:18 bởi huytuandesign >
cảm ơn huy tuấn đã ghé thăm và chia xẻ nỗi buồn cùng mình. Mẹ của con!
Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi qua
Mới ngày đó đã mấy năm trời xa cách
Một mình con nơi miền đất khách
Khi đêm về! con lại nhớ! mẹ ơi!
Và đêm nào con cũng ngóng lên trời
Sao lấp lánh như mắt mẹ nhìn con trìu mến
Và đêm nay! con lại ngồi con đếm
Những ngôi sao...ánh mắt...mẹ của con!
Con biết mẹ mong con đến mỏi mòn
Và mẹ muốn con trở về bên mẹ
Lá thư nào cũng dặn dò cặn kẽ
Cố giữ mình đừng vấp ngã, nghe con!
Tuy giờ đây con đã lớn khôn
Đủ hiểu biết những chuyện đời hay dở
Nhưng mẹ vẫn bảo rằng con còn nhỏ
Sống xa nhà nên mẹ chẳng an tâm.
Mẹ nhớ thương con! mẹ lại khóc thầm
Nước mắt mẹ ướt tràn thư mẹ viết
Mỗi lần nhận thư là mỗi lần con biết
Mẹ mong con...trông đợi từng ngày.
Cuộc đời mẹ chịu bao nỗi đắng cay
Cha mất sớm khi chúng con còn nhỏ
Một mình mẹ vượt qua bao gian khó
Nuôi chúng con khôn lớn trưởng thành.
Bước đường mẹ đi! sóng gió tròng trành
Đường phẳng lặng nhường chúng con tiến bước
Mồ hôi mẹ rải lót đường phía trước
Chúng con đi trong tình mẹ bao la.
Chúng con thêm lớn khôn! mẹ lại thêm già
Tóc đã bạc đôi bàn tay chai sạn
Chúng con bước vào đời trong tình thương của mẹ
Còn mẹ nhìn cuộc đời trong đôi mắt của chúng con.
Từ ngày con xa! cũng đã mấy năm tròn
Ngần ấy năm con hiểu thêm được nhiều điều mẹ ạ
Chẳng ở đâu bằng quê hương mình cả
Có những người thân! có mẹ của con!
a.phủ
Gọi cha Bao năm con học đánh vần Vẫn không nói được một lần "cha ơi" Cha đi con mới biết cười Chưa im tiếng súng mẹ ngồi khóc cha Con là đứa trẻ lên ba Mẹ ơi ai mắng ai la mẹ rồi Hằn sâu kí ức lệ rơi Bình minh hoảng hốt "đâu rồi mẹ ơi" Vô tình cô bác buông lời Xe hoa hỏi cưới mẹ thời sang ngang Mơ đêm con trẻ giật choàng Thất thanh mất mẹ ai mang đi rồi Bao năm nước mắt vẫn rơi Mỗi khi nhớ kỷ niệm thời ấu thơ Chỉ là đơn giản giấc mơ Được gọi một tiếng thành lời "Bố ơi" Nỗi đau của một đứa trẻ mất cha mình cũng đã thấu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: