Tri giao
Vô tình lạc bước hư vô
Cho ta tìm lại xô bồ bóng nhau
Nghiêng thơ mình ngã bút chào
Bóng ta ngã xuống dậu rào đời ta.
ANH ĐÃ LÀM HƯ MẤT ĐỜI EM
Giọt đá vàng chảy ngang hạnh phúc
Để em được biết khóc lần đầu
Giọt oan khiên chảy vào vô tận
Cho em còn khóc nửa đời sau…
Dẫu đớn đau hay niềm hạnh phúc
Nước mắt mỗi lúc cũng mặn thêm
Bởi chính anh đã làm em khóc
Anh đã làm hư mất đời em.
Đừng trách anh phụ tình, dối trá
Đuờng xa vốn đã quá chông chênh
Anh mất dấu chân trần hóa đá
Hiểu không em, hiểu thấu không em?
Vẫn biết cả đời em cần kiệm
Chắt chiu từng giọt lệ cho nhau
Để được khóc một lần cạn kiệt
Nước mắt nào mà không đớn đau!
Chảy xuống đời em dòng thánh khiết
Hạt ngọc ngà đã trắng tay không
Sớm muộn gì rồi em cũng biết
Anh đã làm hoang phế đời em…
Hư Vô __________________
MỘT PHÚT YÊU MẤT MỘT ĐỜI QUÊN BỎ
Cả ngày thức muộn đợi trông nhau
Đổ xuống hư vô giọt lệ nào
Cần kiệm cho nhau tìm nghĩa sống
Thì nghĩa lý gì, một chút đau.
Không còn nguyên sơ màu thánh khiết
Bởi mùa nguyệt bạch đã thay màu
Tóc phủ ngang lưng trời cách biệt
Khối u cấp tính ở trong nhau.
Tách nhau ra khỏi ngày hạnh phúc
Mình tự dày vò trong nỗi đau
Cưộc sống là vội vàng cấp bức
Sự thật được vùi chôn rất sâu.
Anh lấy của em một trái tim
Hoang phế linh hồn sau thực nghiệm
Nỗi nhớ như di căn truyền nhiễm
Chết thôi chứ biết trị làm sao?
httn