NGƯỜI TÌNH HƯ VÔ
TÌNH NHÂN ƠI,
ĐÃ TỚI CUỐI ĐƯỜNG CÙNG
Ta thầm
ước kim đồng hồ quay ngược
Cho nụ hôn còn được kéo
dài thêm
Sân ga nhỏ,
hắt hiu,
buồn man dại
Từng chuyến tàu đang chạy tới
vô biên.
Còn trong nhau
sao đã là kỷ niệm?
Môi tìm môi lạnh ngắt lối
muôn trùng
Ta vẫn biết xoay lưng là
vĩnh biệt
Tình nhân ơi,
đã tới cuối đường cùng…
Tay ta ngắn,
vuốt chưa dài sợi tóc
Vói cả đời không giáp một
mùi hương
Em cứ khóc cho đầy thêm
quá khứ
Cho tim
vỡ tan từ những hoang đường.
Mất trong nhau
giữa vòng tay hấp hối
Hơi thở còn nồng quanh nỗi
đam mê
Tàu chở bể dâu, biết đâu
bờ bến
Đường trăm năm
có còn lối quay về??.
Hư Vô
đã đưa vào Trang Thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2010 07:02:42 bởi Nguyên Đỗ >
CÕI HOANG
Cõi em. lạ lẫm. vô bờ
Cõi ta. từ thuở tình cờ đầu thai
Chân hoang bước tới trần ai
Máu tươm giữa một hình hài chưa khô!
Cõi ta. như đã. mơ hồ
Cõi em. từ độ hư vô tượng hình
Giật mình hồn vía phiêu linh
Cơn đau đã đến thình lình, đó em!
Có buồn. khóc lóc cho quen
Đường thiên tai sao lại chen chúc vào?
Cõi nào cũng chỉ hư hao
Chơi cho lãng phí đời nhau một lần!
Có gì đâu để phân vân
Ta và em. hạt bụi trần, thế thôi
Đời sau em được làm người
Đừng quên da thịt một thời của ta…
Hư Vô
r đã đưa vào Trang Thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2010 07:04:37 bởi Nguyên Đỗ >
BÀI TUYỆT KHÚC CHO EM
Đêm chong đèn tôi viết
Bài tuyệt khúc cho em
Từ trái tim rũ nát
Giữa đôi bờ chông chênh.
Một đời tôi vẫn nhớ
Em đâu chắc dễ quên
Cuộc tao phùng định kiếp
Đẩy tôi vào vô biên.
Đêm hoang đàng phố xá
Chỗ lạ ngát hương quen
Tay trần đan tóc rối
Dài đã tới trăm năm.
Một lần em biết khóc
Cho mặn mà dung nhan
Cho buồn thêm khôn lớn
Kịp nhầu nát gối chăn.
Đêm chong đèn tôi viết
Bài tuyệt khúc cho em
Tình yêu như ngọn nến
Tan đời nhau lênh đênh…
Hư Vô
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2010 06:37:55 bởi Huvo >
ANH ĐÃ ĐỜI EM TỪ TIỀN KIẾP Anh đã đời em từ tiền kiếp Nên kiếp này vẫn nợ nần nhau Cuộc trầm luân trắng tay dài tóc Chờ em trả dứt nợ đời sau. Em bước vào lao đao nhịp guốc Vẫn chưa ra khỏi giấc chiêm bao Hãy dẫm đời nhau cho hoang phế Cho một lần em biết đớn đau. Anh đã trót hư hao, lãng phí Nửa đời sau còn được bao lâu? Đâu có tình nào không biết khóc Một cõi trần ai đã bạc đầu. Chạy tới cho vừa cơn hấp hối Đường trăm năm không kịp lối vào Trả lại em hương trầm, bóng khói Mất hết rồi. còn đã đời nhau! Hư Vô
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2010 20:49:08 bởi Huvo >
TRĂNG MẬT
Trăng chiếu vườn em màu dạ thảo Rót đêm vào tấu khúc tình nhân Cùng anh cạn chén Tương-Giang-Thủy Từ môi em mật tẩm hương trầm. Đường trần ai dài bao nhiêu ngả Em ơi, đời mấy bận tao phùng? Cúi gần anh cho trăng tan vỡ Chở đam mê về cõi vô cùng. Quấn vào nhau đêm đang bùng lửa Đắm cuồng si theo phím nguyệt cầm Đừng để mất nhau thêm lần nữa Cuộc đời đâu dễ có trăm năm! Anh rót mật vào trăng nguyên thủy Uống đêm cho ngọt giáp xuân thì Nâng chén em ngang bờ mộng mị Còn thấy hoang đường dưới đáy ly… Hư Vô
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2010 05:57:47 bởi Huvo >
DẤU SON Em về, để quên dấu son Trên môi tôi giọt máu còn đỏ au Tôi đâu đuổi kịp chuyến tàu Chở em ngang giấc chiêm bao lạ lùng. Đường trần không được đi chung Chẳng lẽ muốn được chết trùng, cũng không?! May còn dính chút phấn son Trăm năm làm của hồi môn, nhớ người. Tôi buồn cái nỗi buồn tôi Sống là đã chết thật rồi, đó em! Tan tành bóng nguyệt, hình trăng Làm sao tôi dám trách phiền người dưng. Cuộc vui mới có nửa chừng Tôi mở con mắt trừng trừng, ngó tôi… Hư Vô
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2010 19:47:40 bởi Huvo >
DƯỜNG NHƯ ĐÃ CHÔNG CHÊNH
Như có điều tuyệt vọng
Từ giọng nói của em
Bắt đầu nghe xa lạ
Ngang nhịp thở còn quen.
Lời thề nguyền vàng đá
Dường như đã chông chênh
Bao nhiêu lời em hứa
Là những điều để quên!
Đường tôi đi không đến
Đâu thể trách phiền ai
Em quay lưng bỏ cuộc
Tôi cũng đành bó tay!
Em vô tình đâu hiểu
Tôi yêu em bao nhiêu?
Nói sao cho em rỏ
Tình yêu ơi, tình yêu!!
Em vào tay người lạ
Chắc còn nhớ tôi quen
Có hóa thành tượng đá
Tôi cũng đứng chờ em…
Hư Vô
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2012 11:01:48 bởi Huvo >
VALENTINE,
MÙA VÀNG SON ĐÃ MÃN
Tình nhân ơi, mùa vàng son đã mãn
Có khóc cạn nước mắt cũng vậy thôi
Mím môi cho mặn mà thêm kỷ niệm
Cuộc tương phùng thường mang nghĩa chia phôi!
Tôi vo tròn sợi tóc em huyền tuyệt
Buộc lại trần ai mối gút thăng trầm
Lần mò mãi vuột tay vào vô tận
Níu áo em về một nhúm hư không!
Em ngã vào vòng tay người xa lạ
Hồn trơ đá tảng lạnh ngắt dung nhan
Giấu đời nhau cho tàn hơi mục rã
Trong trái tim em đã biết hoang đàng
Cám ơn valentine Người-Tình-Nhỏ
Em đi còn bỏ lại chỗ em nằm
Đêm trở mình động thức mùi hương cũ
Tôi chong đèn ngồi bẹp xuống trăm năm...
Hư Vô
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2012 02:57:14 bởi Viet duong nhan >
TÁM MƯƠI NĂM MẸ VẪN CÒN NGỒI ĐỢI Tám mươi năm mẹ vẫn còn ngồi đợi Thằng con trở lại với cội với nguồn Để thấy tóc mẹ trổ màu bông bưởi Rụng xuống thơm tho trắng cả góc vườn. Nơi núm nhau còn xôn xao mùi đất Con lớn khôn từ mật mía, hương người Đi một chuyến là biệt tăm, biệt tích Hứa lần hồi, chưa về được, mẹ ơi! Tám mươi năm mẹ còn ngồi vá áo Mắt nhạt nhòa theo mũi chỉ, đường kim Kim khâu cả đời chưa lành nỗi nhớ Thì sợi chỉ nào vá nổi trái tim!? Con vẫn biết, mẹ không phiền, không trách Ngồi khóc một mình thương nhớ thằng con Đếm từng buổi chiều bạt ngàn mây trắng Thấp thỏm ruột gan đằng đẵng mỏi mòn. Chờ thấy lại đứa con giờ bao lớn? Ôm vào lòng những ray rức khát khao Để được một lần mẹ nghe con khóc Hai mẹ con tóc bạc trắng như nhau!! Trước sau gì, con cũng về với mẹ Mảnh đất vườn cau, cội rễ ông bà Tám mươi năm mẹ chắt chiu dòng lệ Chờ con về cùng khóc xuống mộ cha… Hư Vô R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2011 04:05:07 bởi Viet duong nhan >
SINH NHẬT TÔI, MÙA THU Bài viết tặng sinh nhật tôi, mùa thu 15/05… Trong phố đông, người lạ Tôi đã thấy hình em Tóc lưng chiều gió lộng Động đậy thoáng hương quen. Tôi cắm đầu, bước vội Đuổi theo em tàn hơi Mòn chân còn chưa tới Phía sau lưng cuộc đời. Tình ơi, đừng quay lại Để em mãi là em Chiều đã cùng đã tận Dáng cũ vẫn còn nguyên. Em tựa liều-yêu-dược Cho tôi được cuồng si Đường đi đầy gai nhọn Ngang vết thương dị kỳ. Từ trái tim huyền bí Em nhốt kín hồn tôi Tận hang cùng góc tối Một cõi đau tuyệt vời. Tôi tan vào cái bóng Chiều thin thít, mịt mù Chiếc lá vàng rơi xuống Cho đầy thêm mùa thu… Hư Vô
DÁNG THƠ Đêm rung theo phím dương cầm Nghiêng câu lục bát thăng trầm đời nhau Chong đèn thức với chiêm bao Em như sương khói tan vào dáng thơ. Tóc tơ thả xuống tình cờ Thương ai nhánh chẻ đôi bờ so le? Đường thu mù mịt lá me Vàng chân tôi một vỉa hè chưa quen. Giật mình đánh rớt trái tim Tay không ôm bóng em biền biệt xa Còn nghe vướng vấp lụa là Mùa thơ đã biết kiêu sa tên người. Tôi mang cái tội tình tôi Phiêu diêu vào một cuộc chơi lạ lùng Dáng em như thể muôn trùng Thơ tôi tận khúc cùng đường, đó em … Hư Vô R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.01.2012 08:46:30 bởi Viet duong nhan >
CANH BẠC Con mắt quanh quất nụ cười
Làm sao em biết tôi vui hay buồn?
Nỗi đau đè nặng sau lưng
Để còn được thở cầm chừng, thế thôi!
Bặm môi bước tới cuộc chơi
Hoang đàng phố xá rã rời dấu chân
Chắc gì em được yên thân
Canh bạc úp mặt trái tim chưa lành!
Tựa vào đêm đã lạnh tanh
Đen hình đỏ bóng tàn canh với người
Em như thể một ván bài
Tôi chơi để biết trắng tay, cùng đường.
Môi trần, tim ngửa, hồn nghiêng
Bùa thiêng, phép lạ níu chân tôi rồi
Lá bài còn biết chung đôi
Mở ra, thảng thốt có trời, như không!! Hư Vô
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2012 11:05:28 bởi Huvo >
Trích đoạn: Huvo
CANH BẠC
Con mắt quanh quất nụ cười
Làm sao em biết tôi vui hay buồn?
Nỗi đau đè nặng sau lưng
Để còn được thở cầm chừng, thế thôi!
Bậm môi bước tới cuộc chơi
Hoang đàng phố xá rã rời dấu chân
Chắc gì em được yên thân
Canh bạc úp mặt trái tim chưa lành!
Tựa vào đêm đã lạnh tanh
Đen hình đỏ bóng tàn canh với người
Em như thể một ván bài
Tôi chơi để biết trắng tay, cùng đường.
Nguyệt trần nụ quế môi hương
Bùa thiêng, phép lạ níu chân tôi rồi
Lá bài còn biết có đôi
Mở ra, em cũng động trời, như không!!
Hư Vô
chào Huvo, nhabe hoạ nha
đuợc thua
biết em là một canh bài
trắng tay đừng có la làng à nha
cho anh biết em lì số một
liệu co giò mà chạy cho mau
nhabe
Thăm Người tình hư vô nè ....
Kỷ niệm khó lòng mà tan biến
Đây bài thơ mới, gởi về anh...
Chào BN với Người Tình Hư Vô lần thứ 10
Để:
Tại ngày xưa ta yêu răng khểnh
Nên cả đời như vẫn chong chênh...
Bởi:
Lúng liếng đồng tiền kênh răng khểnh..
Chắc lại thêm một đời nữa ta vẫn chong chênh
Thân nhớ
Hư Vô
[sm=wavey.gif][sm=hugs.gif]
Trích đoạn: Huvo
DẤU SON
Em về, để quên dấu son
Trên môi tôi giọt máu còn đỏ au
Tôi đâu đuổi kịp chuyến tàu
Chở em ngang giấc chiêm bao lạ lùng.
Đường trần không được đi chung
Chẳng lẽ muốn được chết trùng, cũng không?!
May còn dính chút phấn son
Trăm năm làm của hồi môn, nhớ người.
Tôi buồn cái nỗi buồn tôi
Sống là đã chết thật rồi, đó em!
Tan tành bóng nguyệt, hình trăng
Làm sao tôi dám trách phiền người dưng.
Cuộc vui mới có nửa chừng
Tôi mở con mắt trừng trừng, ngó tôi…
Hư Vô
Người tình hư vô 11.
(Tan tành bóng nguyệt, hình trăng)
Cuộc vui ngưng nửa chừng rồi
Vết son rồi cũng lần hồi nhạt phai
Cơn mơ chưa đủ cuộc dài,
Ta buồn cái nỗi buồn vài trăm năm,
Chờ ngày chết đặng nằm chung,
Sống đây là để tao phùng ngày sau,
Hình trăng bóng nguyệt vẹn màu
Khách kia nào chắc bạc đầu vẫn yêu.
Hiểu nhau không ít thì nhiều
Phải năm ba bữa tám chín chiều thôi sao
Mấy ngàn ngày có ít đâu
Dấu son em dấu sau câu chung tình .
Cuộc vui còn lại một mình,
Chờ áo quan đỏ đôi mình nằm chung .
Hình trăng bóng nguyệt vẹn màu
Khách kia nào chắc bạc đầu vẫn yêu.
BN
NGƯỜI TÌNH CA DAO Trăm năm tôi vẫn nặng lòng Em bỏ tôi, đi lấy chồng, thật sao? Cỏ cây còn biết thương nhau Mà em nỡ để tôi đau một mình!! Ngọng nghịu nên mới làm thinh Không nói nào phải vô tình đâu em! Trái tim nhức nhối từng đêm Là lúc em tựa vai bên lối người. Chắc gì em đã được vui Nụ hôn ngày ấy trên môi còn nồng Nước mắt rớt ướt gối chồng Đọng từ thiên cổ một dòng bơ vơ. Tôi về nhả nhạc, xe tơ Nghe trăm ngọn lá rụng bờ hư không Phế hoang bóng nguyệt lòng sông Thả em trôi nổi ngang dòng ca dao… Hư Vô
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2010 07:06:24 bởi Huvo >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: