NgƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN DUNG
Tôi – Anh …Màu gì ?
Tôi là ai và anh là ai ? Tôi màu tím ,còn anh màu đen Pha với nhau màu gì ? cuộc sống ? Độ tương phản hiện rõ mươi mười Tôi là tôi ,còn anh kệ ai ? Chẳng hòa chung ,trách tội hai màu Chẳng là gì để màu giông bão Tôi chỉ là Bụi Tím riêng tôi …
Bụi Tím. Nghe như có chút ghen hờn
Anh Thế ơi! cũng đừng buồn làm chi
Tím bầm, Tím ngắt, Tím gì
Em cứ thấy như đúng y Chân Trời....
Thơ anh hay, biết thế thôi
Nhưng buồn quá nếu gởi người dễ gây
Nên bao nhiêu chuyện rà rầy
Tơ vương lắm mối, đắng cay thêm nhiều
Em thì một thuở lỡ yêu
Nếu không cũng dám... xiêu xiêu mất rồi
Nói nghe anh Thế đừng cười
Em nha!..... LCB
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2008 22:55:10 bởi Loài Chim Biển >
Em thì một thuở lỡ yêu
Nếu không cũng dám... xiêu xiêu mất rồi
Nói nghe anh Thế đừng cười
Em nha!..... LCB Nửa câu nói, một chút cười Làm chi! chỉ để nợ người thôi em Vâng! anh sẽ nhớ lời "...Chim..." Từ nay có lẽ lặng im một mình Đa mang chi một chữ tình Khó cho người, buồn cho mình mãi thôi Nặng lòng nhau CB ơi! Đêm nay mưa gió tơi bời nơi anh Cũng là thôi cũng là đành (NB) Miền xa sông nước chòng chành thuyền đơn ĐT
Trung thu
Bầu trời mù
Trăng không thấy, khuyết tròn sao biết được
Nhưng chắc chắn không thể khuyết
Dù trăng khuất mây xa
Lạnh lùng giữa lòng ta
Bầu trời lạnh
Cô quạnh
Đời buồn hiu
ĐT
Nghe nhạc vàng lòng anh buồn rười rượi
"Có người gặp tôi, hỏi sao lâu rồi không về thăm quê miền Trung
Dù thương vẫn thương nhưng non nước chưa yên lành, quê hương còn nghiêng ngả,
biết trả lời sao..."
Người thương ơi! mong đợi, thương sầu.
Bờ biển vắng thuyền xa chưa trở lại
Anh vẫn biết ngày qua ngày mong đợi
Con đường quen, hai buổi vẫn đi về
Em lặng thầm đơn độc bước đường quê
Đêm trăn trở một mình cô lẻ
Gối chiếc chăn đơn ướt đầm giọt lệ
Hướng về nơi xa, chốn ấy có một người
Cũng đêm buồn, cũng chiếc bóng đơn côi
Đã lỡ bước đường đời làm chia cách
Đêm từng đêm gục đầu trên sách
Nhớ thương về quê cũ tắt hoàng hôn
Tháng ngày xa vò nát cả tâm hồn
Biết trả lời sao! bước giang hồ chưa mỏi
Người thương ơi! không thể nào khuây
Nhớ thương em qua từng cánh đêm chầy
Màu gương mặt chập chờn trong giấc ngủ.
Hàng cau nhỏ, con đường cũ
Cánh hoa vàng buông rũ tường vôi
Sao phải chia xa nói chẳng thành lời
Tình đẹp quá sao nửa đời xa vắng
Đêm trắng
Mộng chưa thành anh biết trả lời sao???
ĐT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2008 22:50:59 bởi Đình Thế >
Tôi – Anh …Màu gì ?
Tôi là ai và anh là ai ? Tôi màu tím ,còn anh màu đen Pha với nhau màu gì ? cuộc sống ? Độ tương phản hiện rõ mươi mười Tôi là tôi ,còn anh kệ ai ? Chẳng hòa chung ,trách tội hai màu Chẳng là gì để màu giông bão Tôi chỉ là Bụi Tím riêng tôi …
Bụi Tím. Biết trả lời sao với một người Mà tôi chưa quen biết trong đời Thôi thì đành vậy - ai thây kệ Tôi chẳng là ai - Chỉ là tôi Mà đúng quá hỡi người tên Bụi Tím Nhưng Tôi thắc mắc có một điều Bụi là bụi cây hay bụi đất Bụi cây thì có vẻ đáng yêu Hơn là bụi đất làm người khổ Ra đường phải đeo kính mãi thôi Nếu không bụi vào thì mắt đỏ Đời tôi mắt đỏ lắm lần rồi Nhưng thôi Bụi Tím là bụi tím Thắc mắc làm gì thêm khổ thân Một người chưa đến trong ý niệm Thắc mắc làm chi lắm bụi trần Chúc Bụi sẽ mãi là hạt bụi Hay bụi mãi là một cái cây Làm xanh mát cả toàn thế giới Đừng làm hạt bụi mắt đời cay ĐT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2008 22:53:59 bởi Đình Thế >
Cuộc sống quanh ta vốn muôn màu Có một số màu nhạt phai mau Không sao cuộc đời là như vậy Sớm chiều đã khác, có gì đâu Thôi trách làm chi chuyên thế nhân Sớm nắng chiều mưa biết bao lần Một áng mây bay tan mất bóng Cuộc đời ta được mấy người thân... ĐT
Anh ạ ngày mai em lấy chồng Tình mình như thếc cũng là xong Ai đem chia cắt vào nhung nhớ Cho chúng mình tan nát mộng lòng Em chỉ còn đây đêm nay thôi Ngày mai là đã cách xa rồi Chúng mình xa cách càng xa cách Khóc mấy cho vừa lệ chẳng vơi Anh xếp bút nghiêng từ dạo ấy Để đi hàn gắn vết thương đời Trong dòng ly biệt tình kia gãy Biết nói gì đây nữa anh ơi Anh ạ ngày mai em lấy chồng Được tin anh có thấy buồn không Phố biển đêm nay trời trở gió Riêng em giá buốt tựa mùa đông Bà Nguyệt xe lầm hai mối tơ Để em năm tháng khóc duyên hờ Nằm ôm gối chiếc mà nhung nhớ Em sắp lấy chồng, anh biết chưa NNTX (K.Y)
Xa nhìn như kim cương Gần chỉ là giọt sương Đọng trên cành lá nhỏ Mộng làm gì em thương Hãy để một mình anh Trôi như đám lục bình Lang thang trên sóng nước Còn một chút tươi xanh Hãy để cho tình em Theo ngày tháng êm đềm Ươm mơ màu hạnh phúc Trên nệm ấm chăn êm Đô thành luôn xa hoa Giữ đi em ngọc ngà Sống cuộc đời nhung lụa Đừng vướng bận người xa Ta đi đời cô liêu Thu về gió hắt hiu Lá vàng rơi vô định Đêm buồn hạt sương gieo Em hãy mãi là em Còn anh như cánh chim Đang bay trong gió bão Mặc đời kia nổi chìm Chỉ là ảo mộng thôi Một thoáng giấc mơ đời Len nhẹ vào giấc ngủ Tỉnh ra quá xa xôi... ĐT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2008 04:29:11 bởi Đình Thế >
Ngày xưa có một tựa đề phim như thế "NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN DUNG" Nói về người lính Cộng Hoà Sau cuộc chiến bao nhiêu người ngã gục Chàng trở về trong băng trắng toàn thân Không còn nguyên vẹn Thể xác hình hài Nghe tiếng nói biết người yêu đến Nhưng nàng không nhận ra Và không biết Ngưòi yêu mình không còn chân dung nữa... Không bình luận gì nhiều Cuộc chiến tranh đã đi qua Một thời dân ta khổ Cảm ơn Người, cảm ơn Cha Ông đã giải phóng Quê Hương Đưa giang sơn qui về một mối Từ trong bóng tối Dân ta đã hiên ngang, ngước mặt nhìn đời. *** Nhưng giờ đây sao còn có người Cố vá cho xong mảnh cờ vàng.rách nát
Để chờ mai trời lộng gió phất "hiên ngang"
Hăm he giết để người ngả gục xương thành núi.
Cho hả dạ mình rồi cất nụ cười vang.
Đau đớn! ôi đau đớn Thương những kẻ lạc loài Người Việt đi lấy tiếng Việt làm ngoại ngữ Thà rằng tôi mù chữ Còn hơn đọc những vần thơ quên cả cội nguồn Nhận Ngoại bang là Cha, là Quê hương Coi đồng bào mình là "giặc" Hăm he giết giống nòi để chất xương thành núi Hả dạ cười vang. Thương ôi mảnh rách cờ vàng Mục nát lâu rồi, có người còn tiếc nuối Một chế độ nát thối Chết rồi, mai sử sách sẽ ghi Có những kẻ ôm chân Ngoại Quốc cúi, lạy, quì... Kiếm vài Đô La tung hô vạn tuế Nhục quá, nhục giòng họ, nhục cho Quốc thể Mà tưởng mình là tráng sĩ hiên ngang Sống lưu vong xứ người Bằng những đồng tiền cứu trợ Nên bợ đỡ... Thân chùm gửi biết sao giờ Gửi vài lời thơ chẳng thành thơ Rất cảm thông với người con Việt Quay đầu là bờ, Mẹ còn tha thiết Dù lạc loài, đối với mẹ vẫn là con... '"Quê hương là chùm khế ngọt..." Dù có chua đôi chút cũng Quê hương Buông đao đi, đừng để Quê hương thêm những tủi hờn Về thôn xưa thăm đồng lúa, Ngắm nhìn cánh cò bay lả bay la Quê hương giờ đang trổi khúc hoan ca Đời đẹp như mơ. Thế Giới vẫn ngợi ca Việt Nam - thiên đường hạnh phúc. Cuôí cùng xin chúc Đừng ruồng bỏ người thương dù đã mất chân dung.... ĐT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2008 23:13:36 bởi Đình Thế >
Những ngày không gặp nhau
Thương em đời đơn độc
Những ngày không gặp nhau
Thương ta lòng muốn khóc
Người thương ơi người thương
Đêm nay em có buồn
Trong chăn đơn gối lẻ
Nhớ về anh tha hương
Sao cuộc đời chia xa
Sao cuộc đời hạnh phúc
Còn mình những ngày qua
Và bao ngày đơn độc!
Em ơi! em thương ơi
Đã quá nửa đời rồi
Tóc xanh giờ đã bạc
Mà đời bắt chia phôi
Có hẹn gì không em
Anh sẽ còn lênh đênh
Em sẽ còn chờ đợi
Nhớ em, biết đâu tìm...
ĐT
Phương trời vô định anh đi Nhớ thương năm tháng kém gì anh đâu Gửi chi nhiều những u sầu Vào thơ vò nát cả màu thời gian "...một lần lỡ bước sang ngang..." Thì thôi sông nước, đò giang...thôi rồi Nặng lòng chi nữa Người ơi! Giang sơn mưa móc, tơ trời tình duyên... K,Y
Trích đoạn: KIM YẾN
Phương trời vô định anh đi
Nhớ thương năm tháng kém gì anh đâu
Gửi chi nhiều những u sầu
Vào thơ vò nát cả màu thời gian
"...một lần lỡ bước sang ngang..."
Thì thôi sông nước, đò giang...thôi rồi
Nặng lòng chi nữa Người ơi!
Giang sơn mưa móc, tơ trời tình duyên...
K,Y
Nghe tên! một chút ưu phiền
Cho tôi cứ tưởng chút duyên thuở nào
Chào ai! K,Y; xin chào!
Đời tôi buồn như nhịp cầu chinh phu
Lênh đênh vó ngựa chiều thu
Gợi chi tôi áng mây mù xa xăm
Phương trời dĩ vãng đăm đăm
Duyên xưa đứt đoạn trăm năm mất rồi
Áo nhàu, tóc bạc, tim côi
K,Y ơi - đâu phải người ngày xưa...
ĐT
Cảm ơn K,Y người bạn mới; hân hạnh được làm quen!!!
Chiều nay gió giật, mây sầu Mưa bay, sấm chớp một màu âm u Em ơi! xa khuất mịt mù Lòng ta nặng trĩu, chiều thu sắp tàn Hình như mai đã đông sang Nên mưa gió đến ngập tràn nơi đây Thương em từng cánh đêm gầy Hững hờ tóc rối, đêm ngày chờ mong Mai này trời chuyển sang đông Lạnh ngoài trời, lạnh trong lòng... em ơi! Thương anh xứ lạ, quê người... ĐT
Đêm sinh nhật
Vầng trăng vằng vặc
Một mình với trăng
Hình như chị Hăng
Vén mây nhìn ta thương cảm
Chị Hằng ơi
Bên chị là vầng mây xám
Sắp kéo rèm che khuất chị vào đêm
Đưa chị vào nệm ấm chăn êm
Còn ta chỉ một mình đêm sinh nhật
Gẫm cuộc đời
Bao thăng trầm được, mất
Giờ đây tóc phai màu
Thời gian vun vút qua mau
Để lại bên lề
Một người đơn độc
Tự mình nâng cốc
Chúc mình sinh nhật cô đơn
Chúc mai đây trên bước đường buồn
Có thêm một người chia sẻ
.....
Ước thôi, đời cô lẻ
Biết bao giờ có được tri âm
Thì thôi! tự âm thầm
Chúc mình đêm sinh nhật...
(KN một sinh nhật buồn)
ĐT 14.10.08
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2008 00:08:03 bởi Đình Thế >
Thơ em, anh chọn góc này
Tình yêu, để nhật ký dày thêm hơn
Để lòng bớt nỗi cô đơn
Để trăng khuyết đến ngày tròn...anh mơ
Bỡi trăng khuyết quá hững hờ
Bỡi lều hoa lắm kẻ chờ.... phải không
Có gì đâu để nặng lòng
Chỉ là một chút đèo bòng riêng anh
Có gì - lời thơ mong manh
Thoáng qua, một chút dỗ dành đời nhau
Anh phương nào, em phương nào
Vầng trăng tròn, khuyết;
Người sầu muôn phương
ĐT
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: