Lệ Chi Hận sử
QUANG TRUNG DIỄN CA của Lương Nhân 16. Nào ai biết mình vàng nhuốm bệnh Nào ai hay Long thể không an Hỡi ơi Một giải giang san Một cây trụ lớn, một hòn núi cao Tiếc vận nước anh hào vắn số Cột chống trời sớm đổ nhà siêu Ba mươi chin tuổi chưa nhiều Non sông nỡ bỏ,quân thiều nỡ quên HẬN ..Dân nước ngập tràn thương tiếc Đấng anh hung xuất kiệt biển Đông Bao năm khăn khắn bên lòng Quyết đưa đất nước mở mang hơn người Tạo nên trang sử tuyệt vời Chí cao chưa thỏa, nửa đời sớm băng Ví Người chẳng sớm lìa trần Non sông ta khác trăm phần ngày nay Nhớ ơn công đức cao dày Muôn năm thương tiếc, Một Người tài anh Lương Gia Viễn Phương Các (France) Xuân Giátp Tuất (1994) Lương Nhân QUANG TRUNG DIỄN CA Thơ họa Nguyễn Gia Linh 16. Nếu ai biết thân vàng trở bệnh Sớm lắng lo huyết lệnh chưa an Than ơi trong cõi trời Nam Một trang kiện tướng đáng làm núi cao Nay thương nhớ anh hào mệnh số Rồi tiếc cho nhà đổ cột siêu Một đời trang trải đã nhiều Ba mươi chin tuổi sớm chiều lìa trang Hận non nước! Ngập tràn luyến tiếc Trang anh tài tiết liệt trời Đông Bao năm vương vấn trong lòng Quyết đưa đất nước khỏi vòng trầm luân Oai hùng lắm mùa Xuân Kỷ Dậu Mộng chưa tròn để dấu trời Đông Ngày nay còn giữ trong lòng Tối mòn mỏi đợi, ngày trông mong chờ Đúng là kẻ anh thơ tuyệt thế Phải đủ tài tái thế an bang Giử sao đất nước vững vàng Giúp dân đúng chữ hiên ngang với đời Nguyễn Gia Linh Bordeaux, 03-03-2010
VIỆT NAM BIẾN CỐ DIỄN CA (1945–1995) của Lương Nhân 1a. Quân Phiệt Nhật séo dày đất nước Cùng thực dân đàn áp đân ta « Thằng lùn » miệng lưỡi ba hoa Đưa thuyết Đông Á ta là anh em Trong lòng chúng chỉ thèm quyền lợi Óc thực dân gấp bội Tây phương Sau khi đảo chánh bốn lăm Tháng ba ngày chín tỏ tường hiểm thâm Chúng lập lại chính quyền như cũ Chỉ khác là ông chủ Thằng Lùn Dữ dằn, độc ác, vô lương Chúng đày dân chúng trên đường nguy nan Bao cánh đồng xưa nay trồng lúa Dọc sông Hồng chúng bắt trồng gai Cây gai nào phải thức ăn Chúng dùng đan lưới chiến trường ngụy trang Lại còn nạn mua tràn gạo lúa Phải cần bao tiếp tế hậu cần Xâm lăng bao nước trong vùng Reo rắc tang tóc, hận gần oán xa Lương Nhân VIỆT NAM BIẾN CỐ DIỄN CA (1945–1995) Thơ họa Nguyễn Gia Linh 1a. Phía Đông Á Nhật dày séo nước Giống như xưa Trung Quốc đày ta Cũng cùng một loại ba hoa Cho mình Đông Á, tưởng là anh em Trong tất cả ý thèm quyền lợi Óc ngoại xâm thập bội Tây phương Đến khi đảo chánh ngoài đường Bốn lăm ngày chín tỏ tường hiểm thâm “Thằng Lùn” đến Bốn lăm như cữ Khác nhau chăng Ông Chủ một phương Cũng toàn một loại vô lương Chỉ đưa dân chúng đến đường nguy tai Miền Đông Á xưa nay ruộng lúa Cửu Long giang chính vựa nương khoai Ngày nay Nhật bắt trồng gai Cho quân đan lưới đặng gày nguỵ trang Lại cho đốt thành than gạo lúa Dùng hỏa xa đẩy lửa qua rừng Xứ Tàu, Miến Điện khắp vùng Rắc gieo tang tóc muôn trùng hận xa Nguyễn Gia Linh
Vần thơ ngày cũ Anh vẫn nhớ bức thư tình cuối Vẫn giữ lòng tiếc nuối chưa vơi Làm sao cạn tỏ đôi lời Khi thương yêu dẫu rã rời không xa Anh vẫn giữ thiết tha nỗi nhớ Khi chúng mình hết nợ còn duyên Dù cho thần thoại ảo huyền Chỉ mong còn lại chữ nguyền cho nhau Đường dông ruỗi tình sâu đem gởi Khiến cho lòng mời gợi xót đau Dòng sông đã lỡ nhịp cầu Chúng mình chia nỗi khổ sầu làm hai Giờ chấm dứt đêm dài ảo mộng Hết nợ tình gió lộng ngàn khơi Sương khuya rơi rụng bồi hồi Vần thơ giờ cũng nghẹn lời thề xưa Nguyễn Gia Linh 08-03-2010
VIỆT NAM BIẾN CỐ DIỄN CA (1945–1995) của Lương Nhân 1b. Bao nhiêu tỉnh dân ta xơ xác Lúa gạo không, tan tác kiếm ăn Những là rau cỏ lá cây Bao ngày đói khổ, xương người bìết đi Cũng là chết năm thì bảy lối Chết đói là thảm khốc vô cùng Hai triệu người chết đau thương Tội quân phiệt Nhật, pháp trường Ram Be Chúng với loại Hít Le một loại Một đồng minh tàn hại luơng dân Ruộng gai với thứ lò ga Bên kia tám lạng, bên nầy nửa cân Gươm xâm lược bao năm nhúng máu Gót bạo tàn để dấu ngàn đời Làm sao quên hận tày trời Làm sao quên lũ mặt người dạ lang Lương Nhân VIỆT NAM BIẾN CỐ DIỄN CA (1945–1995) Thơ họa Nguyễn Gia Linh 1b. Càng đói khổ, tỏ ra xơ xác Càng giựt dành, đổ nát tìm xoay Chỉ toàn rau cỏ, lá cây Tấm thân yếu đuối, xương gầy biết đi Xót thân phận, chết thì nhiều lối Ruộng lúa đầy, tức tối lầm than Hơn hai triệu chết dần dần Càng phê phán Nhật, muôn lần khó che Chúng cùng với Hít Le một loại Cùng đồng minh tàn hại người dân Ruộng gai lò mới tối tân Bên kia tám lạng, nửa cân bên nầy Thói xâm lược, phủ đầy máu mủ Gương bạo tàn, cùng lũ chúa vơi Chuyên môn hút màu ngập trời Cũng toàn một lũ, mặt người sói lang Nguyễn Gia Linh
Đàn Cơ 1 1a. Xin Hoàng Phụ Từ ân đại xá Cầu Tam Tòa chiếu tả ân phê Quần Tiên Đại hội qui về Rưới hồng quang điển tư bề chúng sanh. Đông cầu thỉnh ân lành Thượng đức Tây Phương truyền lãnh vực Di Đà Hồng quang chiếu diệu gần xa Độ bao nhơn loại gọi là thi ân. Nam cầu thỉnh Hồng Quân lão tổ Bắc Già lam cứu độ quần sanh Thanh Long trảm thủ không ngừng Thần Oai Viễn trấn 9 từng Linh Tiêu Triệu Tam Thanh cho nhiều cam lộ Đức Nam Hải cứu khổ nhơn loài Diêu Cung Vô Cực nào sai Lê Sơn Thánh Mẫu an bày trần la. Thơ họa Nguyễn Gia Linh 1a. Đấng Từ Phụ thi ân đại xá Cửa Tam tòa rộng tỏa ngày phê Nhớ ngày đại hội quay về Vui mừng đón đợi trọn bề vãn sanh Cùng nguyện thỉnh Cha lành rải đức Chốn huyền vi đến vực Di Đà Điển hồng rọi chiếu gần xa Độ người trần thế, nhớ là báo ân Sớm cầu nguyện Hồng Quân lão tở Nơi vòm cao trải độ bao từng Tình thương rải khắp không ngừng Đạo Trời vời vợi chín từng Linh Tiêu Đức Nam Hải gởi nhiều cam lộ Tòa Tam Thanh độ khổ nhơn loài Diêu Trì lượng thứ không sai Lê Sơn Thánh Mẫu tỏ bày bao la Nguyễn Gia Linh
Đàn Cơ 1 1b. Chiếu nguyệt rạng Tam Tòa thọ ký Huynh thỉnh cầu Đại hỉ từ chương Hồng quang rưới điển thường thường Cứu bao kẻ tục tình thương ái lòng. Nên kỳ chót Nho Tông Chuyển Thế Để các em phổ tế cứu dân Mượn lằn Thiên điển ân cần Chiếu quang minh khiết cõi trần chở che. Đâu có phải thuyền bè cấu kết Mượn chơn như lòng kết điển quang Giúp người trên cõi trần hoàn Ô hô! nhơn loại nát tan thân nầy. Thơ họa Nguyễn Gia Linh 1b. Vầng trăng sáng chan hòa tâm ý Thỉnh đạo vàng cung hỉ thọ chương Xét soi thiện cảm đời thường Giữ sao thắm đượm tình thương trong lòng Theo đoạn cuối Khổng tông chuyển thế Dùng đạo mầu cứu tế lo dân Noi làn thiên điển chuyên cần Quang minh chánh trực muôn lần chở che Không phải lúc kết bè trên hết Vì hư không dạ kết điển quang Thương con trong chốn trần hoàn Vì tình nhân loại nát tan tim nầy Nguyễn Gia Linh
Đàn Cơ 1 1c. Ngặt trần thế còn tham chưa dứt Thiểu ( ít) có người chứa đức dẫy tràn Đa mưu túc trí trần gian Để dành tâm ác Ngọc Hoàng quở cho. Ham chi đời vàng kho còn bỏ Trách đời nguy chẳng có tu hành Thiểu vì chẳng muốn lợi danh Nặng tình Tiên Phật cất dành đường tu. Nên hôm nay Trường Nhu tái thiết Cậy các em những việc phải làm Nhớ Huynh nhớ bạn tròn kham Nhớ câu ái chúng phải làm cho xong Thơ họa Nguyễn Gia Linh 1c. Nơi cõi thế lòng tham chẳng dứt Có bao người tích đức ngập tràn? Gieo hoài những chuyện ác gian Rồi đây sẽ bị Thiên hoàng trách cho Nếu nghĩ kỷ của kho vẫn bỏ Theo vận suy còn tỏ tu hành Sá gì những chuyện lợi danh Xuôi lời Tiên Phật nguyện dành đường tu Nếu không nhớ Trường Nhu cần thiết Khuyên mọi người trăm việc chuyên làm Giữ cho lòng dạ tròn kham Tình thương xây đắp muôn vàn cho xong Nguyễn Gia Linh
Đàn cơ ngày 11 tháng 2 Ất Mão (23-03-1975) 2a. Lý vô vi đường đi đã sẵn Đạo nghìn năm phẳng lặng như tờ Tâm lành chẳng vướng mây mờ Bình minh sẽ rạng bên bờ giác thanh Đạo tâm lành để dành kẻ sĩ Tâm vị tha khỏi bị vướng sầu Ngộ lành tâm đắc lý mầu Giác thanh chữ Huệ bên cầu non Tiên. Đạo cổi sạch ưu phiền cổi sạch Tâm thanh thanh tâm bạch là tâm Tâm thanh chẳng vướng bụi trần Chẳng còn nặng trĩu chẳng phần ưu tư. Nguồn Đạo cả bao thu để sẵn Chờ tâm lành trao lãnh hồng ân Tâm lành ngộ đắc cơ Thần Là tâm sáng tỏ rạng phần hồn siêu Thơ họa Nguyễn Gia Linh 2a. Đường lối đạo người đi dành sẵn Với tâm lành sóng lặng như tờ Lo chi một áng bụi mờ Nắng lên tỏ rạng đôi bờ giác thanh Bờ bến giác theo dành nho sĩ Tánh vị tha khó bị vương sầu Đường đi tâm hướng điển mầu Nhìn theo đuốc Huệ qua cầu núi tiên Đạo vẹn giữ muộn phiền rửa sạch Tâm yên lành trắng bạch nguồn ân Thị phi trong cõi hồng trần Không còn vướng bận, riêng phần vô tư Lý Đạo dẫn ngàn thu chỉ sẵn Người trọn lành được tặng hồng ân Tâm cơ đãi ngộ thánh thần Luyện tâm chánh trực muôn phần sớm siêu Nguyễn Gia Linh
Đàn cơ ngày 11 tháng 2 Ất Mão (23-03-1975) 2b. Đạo muôn lối còn nhiều đường lối Nhưng chung qui một mối mà về Đạo là cổi sạch đừng mê Lòng từ thanh thản trời quê đợi chờ. Đời đã khổ đời mơ lắm khổ Lòng người đời biết chỗ nào cân Bao nhiêu vật chất cõi trần Cứ vương vương mãi trong lòng thế gian Rồi u-tối tâm càng u-tối Mãi say mê quên lối đường về Khi xưa tâm cũng rạng bề Nhưng vì quá nhiễm nặng nề trần la Nào vật chất cuồng ba cõi thế Nào lợi danh cái bể cuốn chơn Đỉnh chung chôn lấp mảnh hồn Để rồi chìm mãi đâu tròn Chơn Tiên. Thơ họa Nguyễn Gia Linh 2b. Tâm tu tỉnh có nhiều ngõ lối Cố làm sao chung mối quay về Không vì quyền lợi u mê Rèn lòng trong sáng hương quê sẵn chờ Không sợ khổ dù đời có khổ Chí con người nhiều chổ sao cân Có bao nhiêu bụi phong trần Nhưng tâm cứ tịnh theo dần thời gian Tâm trong sáng xóa ngàn u tối Lòng chính nhân vạn lối mơ về Ngày xưa tâm vẫn rạng bề Không vì danh lợi quên nề trần la Đường đã định phong ba trần thế Không thể lay dâu bể đầu chơn Ngọn nguồn theo dõi tâm hồn Giữ sao cho được vuông tròn Ý tiên Nguyễn Gia Linh
Đổi một tình thương Xưa Vương Tường thuộc thời đời Tấn Tủi phận mình vương vấn buồn thương Mẹ sau cay đắng khôn lường Gièm pha thêu dệt gió sương lắm lời Lòng cha ngờ, thương lơi hơn thuở Dạ con rằng không hở trước sau Dì mong bữa cá canh rau Trời băng giá lạnh biết đâu mà tìm ! Tấm lòng hiếu thảo nhìn mơ ước… Thân dầm rét, … cá vượt lên khơi Ngờ đâu chiếc ván vỡ đôi Hai con ngư béo lòng trời ân ban Bữa cơm ngon thương thân con trẻ Kính thuận hòa hóa bể thành cồn Mẹ đây ghét cảm đã sờn Tình thương một mực lòng son mẫu từ Đặng Xuân Linh Đổi một tình thương (Thơ họa NGL) (Trong thập nhị tứ hiếu của Lý Văn Phức) Vương Tường gái, dưới thời nhà Tấn Tủi huyên đường sớm lẩn người thương Đắng cay kế mẫu chẳng lường Dệt thêu gièm siễm,khói sương lắm lời Cha còn ngỡ thương vơi từ thuở Dạ Vương Tường chẳng hở trước sau Lòng dì mong bữa canh rau Trời đông lạnh giá, làm sao mà tìm? Lòng hiếu thảo thỏa niềm mơ ước Giữa băng hàn…cá vượt lên khơi Không ngờ nhận được một đôi Đem về nấu nướng ân trời thưởng ban Cơm hiếu thảo dành thân con trẻ Tấm lòng thành xiết kể nguồn cơn Mẹ giờ ghét hận không còn Yêu thương một mực, nét son mẫu từ Nguyễn Gia Linh
Đàn cơ ngày 11 tháng 2 Ất Mão (23-03-1975) 2c. Vậy chữ tâm là niềm tu đó Người tu hành phải rõ cái Tâm Miễn sao Tâm sáng trong lành Là mình sẽ đắc-ngộ-thành thế gian. Chớ chẳng phải lên đàng non học Leo trên non tầm ngọc tầm Thầy Chẳng tròn định huệ trần đây Chẳng mong hái quả chứa đầy nơi tâm. Còn ở thế tâm thành tươi đẹp Biết lo tròn lối hẹp đường thanh Thương người chung gánh mộng lành Lo tròn sứ mạng để dành bước tu. Công quả đó đường tu xử thế Sẽ chép ghi sẽ để muôn đời Bao nhiêu sử sách ghi đời Thánh nhân để lại những lời Vị Tha. Thơ họa Nguyễn Gia Linh 2c. Tâm có tịnh vương niềm tu đó Chốn huyền vi thấy rõ tươi thanh Những điều trong sáng nguyên lành Giúp mình giác ngộ trọn thành trần gian Muốn chăm chỉ luyện đàn cơ học Không trèo non kiếm ngọc tìm Thầy Khi nào đỉnh huệ tròn đây Muôn điều sáng tỏ tụ đầy nơi tâm Ở trần thế noi tầm ý đẹp Biết cạn suy nẻo hẹp lời thanh Giúp dân đau khổ trọn lành Gắng lo học đạo sẵn dành bước tu Công quả đạt thiên thu vẫn thế Ghi vào trang dành để muôn đời Những trang sách quý tuyệt vời Của người Hiền Thánh toàn lời Vị Tha Nguyễn Gia Linh
Đàn cơ ngày 11 tháng 2 Ất Mão (23-03-1975) 2d. Mang xác tạm trần la giả tạm Ngộ thân phàm giam hãm cuộc trần Nghiệm suy gột rửa ân cần Cái tâm tươi sáng là phần tinh anh. Quả công đó lo tròn thế sự Chư hiền đây bao chữ gắng tròn Đừng vì cuộc thế thon von Tâm lành chẳng trọn hồn còn chẳng cao. Công quả đẹp còn bao công đẹp Quả công đây cao hẹp tự mình Hồn mình nếu đặng xinh xinh Là tâm sáng đẹp vươn mình lên cao. Còn tâm mãi mắc vào u tối Sẽ buồn rầu biết lối nào ra Tâm tư sẽ nặng chìm sa Khổ sầu vương vấn vào ra não nùng Thơ họa Nguyễn Gia Linh 2d. Cái thân xác ta bà giả tạm Đến thế gian chìm hảm phong trần Nghĩ suy trắc nghiệm chuyên cần Tâm hồn trong sáng, rõ phần tinh anh Cố gắng mãi luyện thành hữu sự Cùng chư huynh lắm chữ vuông tròn Há gì cuộc sống héo hon Tâm lành vẫn giữ, hồn còn vọng cao Ý chánh sự có bao quả đẹp Lời thiện ngôn lớn hẹp do mình Tâm rèn trí luyện tròn xinh Là theo năm tháng vói mình lên cao Giữ tâm chẳng vướng vào tăm tối Sẽ thấy đời vui với lối ra Không màng cá lặn chim sa Có tâm trong sáng vượt qua não nùng Nguyễn Gia Linh
Đàn cơ ngày 11 tháng 2 Ất Mão (23-03-1975) 2e. Là cái tâm chẳng cùng tươi đẹp Ở thế gian quả đẹp tự mình Tự mình bào chuốt cho xinh Tự mình xây đắp công trình mình thôi. Chớ chẳng phải về ngôi Cha để Quả vàng kia đừng trễ tâm lành Nên cần cần nhứt tâm thanh Là đường Bí Pháp để thành Đạo châu. Chư đệ thấy cõi sầu trần thế Tại vì đâu dâu bể thế nầy Phải chăng tâm nọ chứa đầy? Lòng còn nặng trĩu vương đầy lợi danh. Mà phải khổ tan tành đời khổ Cũng tại tâm cái khổ đo lường Ngày nay mối đạo khoa trường Nhắc chung kẻ sĩ tình thương gom về. Đàn cơ ngày 11 tháng 2 Ất Mão (23-03-1975) Thơ họa Nguyễn Gia Linh 2.e. Khi tâm dạ không còn xinh đẹp Là trong lòng ngõ hẹp do mình Khi nào tâm được tròn xinh Cố công xây đắp cho mình được thôi Đừng đợi lúc có ngôi Cha để Gieo quả vàng khi thể tâm lành Một đời hiến trọn tam thanh Con đường Đạo luyện thành toàn chân Con vẫn thấy nỗi sầu trần thế Luôn ngập tràn dâu bể nơi nầy Khi tâm còn mãi chứa đầy Hay lòng nặng trĩu vướng đầy lợi danh Đời còn vướng chung quanh đói khổ Cố trì tâm chịu khó đo lường Giữ tròn mối đạo luân thường Khắc chung nho sĩ tình thương theo về Nguyễn Gia Linh
GIỌT ĐẮNG RIÊNG MANG (2) Vẫn biết thế nhưng làm sao được Nỗi buồn đau theo bước không lơi Tâm tư luôn cứ rã rời Giọt cay giọt đắng một đời không buông Cám ơn anh chữ thương gìn giữ Dù trong lòng lưu trữ bao nhiêu Hồn em vẫn cứ tiêu điều Trăm thương ngàn nhớ chắt chiu mõi mòn Sầu năm tháng héo hon trong dạ Tình thâm sâu anh há chẳng phai Thôn Đông vẫn nhớ thôn Đoài Vẫn mong có được ngày mai tương phùng Nhưng đã lỡ hiếu trung đành phải Phụ tình chung bỏ ngải ra đi Lệ sầu tuôn tím bờ mi Đắng cay riêng chịu nói chi u sầu Thương yêu mãi tình sâu cũng cạn Trời lắm khi nắng hạn cũng mưa Vấn vương lắm cũng bằng thừa Thì thôi xem cứ như chưa hẹn hò Lida TÌNH CHUNG VẸN GIỮ (Họa bài Giọt đắng riêng mang (2) của Lida) Nếu đã biết, cố làm cho được Khó khăn nào chuyển bước đường lơi Tâm tư dù có rã rời Những điều cay đắng, thói đời khó buông Nếu em thấy tình thương vẹn giữ Giữa tim lòng dự trữ bấy nhiêu Có nghe gió thổi trăm chiều Biết thương biết nhớ, tránh điều héo hon Nếu em thấy véo von trong dạ Khúc tình ca nào há nhạt phai Lòng anh đã khắc sâu hoài Chỉ mong thấy lại cái ngày hạnh chung Nếu trót lỡ hiếu trung đụng phải Cố gắng lên đừng hãi sợ gì Chuyên tâm bày giải khúc ni Những điều ngang trái, nói chi thảm sầu Tình trải rộng không sâu chẳng cạn Chuyện đất trời hết hạn lại mưa Tình chung chắc chẳng dư thừa Không lo những chuyện có, chưa hẹn hò ! Nguyễn Gia Linh
Đàn cơ ngày 11 tháng 2 Ất Mão (23-03-1975) 2f. Đừng sứt mẻ bên lề nhân thế Người như người ta để tình thương Để cho tươi sáng mọi đường Thuốc mầu huyền diệu là phương sửa đời. Bao cái khổ tự đời gây khổ Hay tại Trời dành chỗ cho người? Trời đâu chẳng muốn tốt tươi Nhưng vì cuộc thế lòng người rẽ chia. Nên còn mãi đầm đìa giọt lụy Cuộc đau thương cũng chỉ tại lòng Hôm nay lý Đạo ngộ thông Thì lòng vơi nhẹ mây hồng chờ kia. Bao thu rồi lối về Cha nhắc Nhưng trần ai chẳng bắc nhịp cầu Lòng còn vương vấn cung sầu Nên còn, còn mãi nhịp cầu chẳng xong. Thơ họa Nguyễn Gia Linh 2f. Giữ trong sáng theo lề cõi thế Suốt cuộc đời dành để tình thương Cho hoa tươi thắm con đường Là điều mầu nhiệm ngàn phương soi đời Bao cảnh trái do đời tạo khổ Không tại Trời chỉ chổ cho người Trời dành những chuyện thắm tươi Cho tâm đạo hạnh, cho người sớt chia Nếu có mãi đầm đìa hệ lụy Xót đau hoài đều chỉ do lòng Khi nào Đạo lý hanh thông Trong tim gió thoảng mây hồng nhẹ lê Mấy thu trước đường về Cha nhắc Chốn dương gian chung bắt nhịp cầu Nếu đem danh lợi thấm sâu Thì còn chuốt mãi thảm sầu khó xong Nguyễn Gia Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: