Lệ Chi Hận sử
Thấy gần tưởng xa Người đã giữ trong đầu lối sống Cứ tưởng rằng thơ mộng hồn nhiên Khoan thai như giấc cô tiên Nào đâu có nghĩ lụy phiền không xa Trong lối sống ta bà phiền lụy Có nghĩ đâu chung thủy một lòng Để rồi ngày tưởng đêm trông Ốm o thân xác lòng vòng tương tư Những tưởng sống văn từ thơ phú Cũng chỉ là lam lủ đói nghèo Có gì lôi cuốn người theo Họa chăng một nhóm tẻo teo trong đời Theo cõi ảo chơi vơi bến đổ Có bao người rực rỡ thăng hoa Rồi đây bóng xế chiều tà Tủi mình phận mỏng ngày xa lạnh buồn Biết bao kẻ thèm thuồng trọn đạo Có bao người đền báo mẹ cha Sợ khi trọn kiếp chẳng hòa Làm sao vẹn giữ chung nhà ấm êm Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, 23-03-2009
Hương tình Anh vẫn nhớ lệ nhòa năm tháng Khi chúng mình lẵng lặng rời xa Tưởng rằng đất dậy phong ba Để cho lòng mãi đậm đà chờ mong Anh luôn hẹn với lòng giữ lấy Chưa bao giờ đưa đẩy rời xa Ngày nào tình vẫn thiết tha Thì anh mãi nghĩ mặn mà thủy chung Em… Anh đốt nến sưởi phòng quạnh vắng Không để cho lệ đắng trào dâng Chuyện tình nhiều lúc bâng khuâng Nhưng anh nguyện giữ lấy phần hòa tan Khi em để mấy hàng lệ đổ Đừng nghĩ rằng tình đó ta đây Cái điều tha thiết đắm say Là men giữ chặt tháng ngày chờ mong Nguyễn Gia Linh
Vần thơ cuối cùng Em đã gởi vần thơ lần cuối Có bao giờ tiếc nuối em ơi ? Chắc gì em đã cạn lời Đã quên đi cả một thời yêu nhau? Vần thơ cuối đã trao đã trả Để hai người tan rã nợ duyên Đi qua giấc mộng ảo huyền Làm sao giữ được lời nguyền với nhau ? Em cứ đếm những câu trao gởi Sẽ thấy lòng vời vợi đớn đau Đường xưa bắt mấy nhịp cầu Mà nay đổ vỡ để sầu chia xa Giờ đã hết thiết tha mộng tưởng Nghe tâm hồn vất vưởng chơi vơi Vấn vương theo chuyện đổi dời Dấu yêu trang trải một thời mộng mơ Chỉ còn lại bài thơ đậm dấu Cho tâm hồn nung nấu ruột gan Nhìn trăng thêm nỗi bẽ bàng Thấy mây tưởng gió hai hàng lệ rơi Thơ càng viết càng khơi nỗi nhớ Gợi lại lòng một thuở thương yêu Biết bao nắng sớm mưa chiều Giờ quen xóm vắng cô liêu một mình Bài thơ cuối tiễn tình ly biệt Gởi trả nhau tha thiết ngày xưa Xót xa biết nói sao vừa Niềm riêng giữ nỗi đong đưa trong hồn Càng nhớ lại hoàng hôn năm đó Càng nghe lòng nức nở đớn đau Thương cho mấy lúc nghẹn ngào Để rồi nghe nỗi xuyến xao vào hồn Nguyễn Gia Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2009 04:08:50 bởi Viet duong nhan >
Đi về xóm cũ Đời vạn nẻo muôn đường dong ruổi Ngậm ngùi chi nhớ buổi sơ giao Cái đêm mưa gió năm nào Đã ghi vào khúc vẹn trao ân tình Sớm biết trước phù sinh cõi tạm Hẹn với lòng chẳng hám lợi danh Quán khuya gặp bạn bên mành Luyến lưu tâm sự sao đành bỏ đi Những húa hẹn còn ghi trong trí Dẫu mỏi mòn đâu chỉ một đêm Những lời thủ thỉ êm đềm Trà thơm rượu đắng gây mềm nhớ thương Rồi mãi miết trên đường gió bụi Chợt nghe lòng nhớ buổi chia tay Thương ai chắc đã thở dài Giận mình mãi để u hoài sớm trưa !! Nghe gió lạnh giao mùa thương cảm Giọt sương khuya ướt đẫm vai gầy Tình người vẫn mãi còn đây Không làm sao để lệ đầy giữa đêm Dù chân mỏi vẫn tìm chốn cũ Để gặp người quán chủ năm xưa Trà thơm điệp khúc đong đưa Cùng nhau đi giữa gió mưa chập chùng Nguyễn Gia Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2009 04:11:26 bởi Viet duong nhan >
Tránh xa danh lợi Anh vẫn nhớ qua nhiều cuộc sống Với những ngày thơ mộng hồn nhiên Tưởng rằng đời mãi thần tiên Ngờ đâu gió quyện mây phiền không xa Thế mới biết ta bà hệ luỵ Làm sao tin có thủy có chung Nhiều khi rối rấm mông lung Đêm đêm cô quạnh lạnh lùng tương tư Đừng mơ tưởng ngôn từ văn vẻ Chỉ nghe lòng thoáng nhẹ hương mơ Có gì lôi cuốn vần thơ Phải chăng đạo nghĩa vẫn chờ đợi ta ! Thầy đã dạy đường xa muôn lối Chớ để cho danh lợi vây quanh Trong ta nguồn đạo sẵn dành Mặc bao cám dỗ đua tranh nực cười! Phải biết sống cùng người trọn đạo Với gia đình đền báo mẹ cha Luôn luôn giữ mực trung hòa Hiếu ân trung nghĩa một nhà ấm êm Nguyễn Gia Linh Bordeaux, 21-04-2009
Chào chú Gia Linh. Minh Xuân thấy thơ song thất lục bát rất hay mà ít người làm thơ này quá, nên vào đây viết bài thơ tả cảnh, gọi là để làm quen với chú. Vào hạ Nghe tiếng ve đầu nhà đã vọng
Nắng hồng lên, sương đọng cành đào
Mùa hè chợt đến lúc nào
Lá dương bên suối thả vào mộng mơ. Hỏi xuân đã qua giờ đâu nhỉ?
Ánh mai vàng đã để cho ai?
Xanh non lá chuối vươn dài
Đỏ mầu dâm bụt cho hoài nhớ mong. Em gái nhỏ vui trong nắng hạ
Mái tóc thề như lạ như quen
Hạ về, em lại lớn thêm
Sắc hồng thiếu nữ thắm trên má đào. Hoa lan nở như chào trước ngõ
Gió đưa mùi hương bưởi chiều hôm
Nhớ ai mà dạ bồn chồn
Xuân qua, hạ đến thả hồn với cây.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2009 22:22:47 bởi Minh Xuân >
Vào hạ
Nghe tiếng ve đầu nhà đã vọng
Nắng hồng lên, sương đọng cành đào
Mùa hè chợt đến lúc nào
Lá dương bên suối thả vào mộng mơ.
Hỏi xuân đã qua giờ đâu nhỉ?
Ánh mai vàng đã để cho ai?
Xanh non lá chuối vươn dài
Đỏ mầu dâm bụt cho hoài nhớ mong.
Em gái nhỏ vui trong nắng hạ
Mái tóc thề như lạ như quen
Hạ về, em lại lớn thêm
Sắc hồng thiếu nữ thắm trên má đào.
Hoa lan nở như chào trước ngõ
Gió đưa mùi hương bưởi chiều hôm
Nhớ ai lòng dạ bồn chồn
Xuân qua, hạ đến thả hồn với cây.
Cám ơn Minh Xuân đã viếng trang Thơ Mấy Dòng Song Thất còn để lại bài thơ rất hay, đầy tình cảm.
Xin phép Minh Xuân, Gia Linh sẽ hoạ để làm quen.
Thân kính
Nguyễn Gia Linh
Chờ vào hạ Đang ngóng đợi tin đầy triễn vọng Như gió xuân lay động cành đào Hương xưa thoảng nhẹ phương nào Sao nghe ấm lại trôi vào trong mơ Trong mộng tưởng Xuân giờ thơ nhỉ ? Có người nghe tích lũy cho ai Đường xưa theo bước dặm dài Lá xanh hoa đỏ thêm hoài nhớ mong Tôi những tưởng về trong nắng hạ Sao người xưa thấy lạ không quen Phải chăng thời thế qua thêm Nên nhìn ánh mắt nghe êm má đào Hoa phượng đỏ đón chào trước ngõ Mùi hương đưa theo gió chiều hôm Trong tim dạ luống bồn chồn Tìm trong hoang vắng gởi hồn vào mây. Nguyễn Gia Linh
Chú Gia Linh, Minh Xuân xin góp thêm một bài. Ngẫm thời gian Mới khi nào tuổi còn non dại
Dấn bước đời đâu ngại phong ba
Đường dài ngày tháng xông pha
Nghĩ mong được lúc sẽ là thành danh. Mới khi nào tình xanh chưa trải
Lời yêu thương để mãi trong lòng
Để chờ, để đợi, để mong
Thư ai ai giữ những dòng ngẩn ngơ. Mới khi nào ngang đò chẳng vượt
Bóng dừa soi xanh mướt bên sông
Bầu trời mặt đất mênh mông
Lập là cánh én ngó trông phương nào? Tới bây giờ đã bao xuân đến
Ngoảnh mặt nhìn bờ bến cuộc đời
Con đường danh lợi xa vời
Mồ hôi, nước mắt từng rơi đã nhiều. Tới bây giờ cô liêu quạnh quẽ
Đâu bạn tình thời trẻ ái ân?
Dòng thơ chữ trải xa gần
Ghi lòng lòng viết những vần buốt đau. Tới bây giờ trời Âu đất Á
Bước mỏi mòn nay đã về đâu?
Bóng dương che khuất mái đầu
Ngước nhìn những tưởng dáng cau quê nhà. Thời gian trôi trôi qua chẳng lại
Nước sông chảy chảy mãi không ngừng
Gió đưa ngan ngát hương rừng
Tấm lòng man mác nỗi buồn mênh mang.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2009 12:58:20 bởi Minh Xuân >
Cám on Minh Xuân đã viếng thăm Mấy Dòng Song Thất còn để lại bài thơ rất hay, Gia Linh hứa sẽ hoạ lại.
Chúc Minh Xuân mạnh khoẻ và hăng say sáng tác.
Nguyễn Gia Linh
Xuân xây nỗi nhớ Xuân vừa trải nắng vàng óng ả Nơi quê người lạnh giá chiều đông Ở đây có đám hoa hồng Có lò sưởi ấm tơ lòng nhẹ lâng Nơi viễn xứ nghe dâng niềm nhớ Đã bao ngày đây đó chung đôi Sao nay chia cách phương trời Có nghe thấm lại những lời lãng quên Tuyết trắng xóa ghi tên đậm nét Đủ cho lòng gởi hết niềm mơ Nói sao cho hết bây giờ Cái thời khắc khoải biết chờ đợi nhau Chiều trên bến biết bao phiền não Một nỗi buồn điên đảo vào tim Cuộc đời sao giống cánh chim Ngày đêm cứ mãi đi tìm cố nhân Ai đã biết qua lần thương nhớ Sẽ đau buồn cách trở đường xa Sầu đông giọt lệ chan hòa Bên thềm lẻ bóng dương tà quạnh hiu Ai đơn lẻ đường chiều mới hiểu Biết u hoài khi thiếu bóng nhau Giọt sầu sao cứ dâng trào Mới nghe thổn thức nghẹn ngào con tim Trăng vừa ló bên hiên liễu rủ Như thập thò ấp ủ điều chi Đã qua cái tuổi xuân thì Nhớ nhung giờ chẳng còn gì đợi mong Nguyễn Gia Linh
Xoa từng vết thương Nhớ lại tuổi thơ ngây non dại Nào biết gì há ngại phong ba Đường đời gió sớm sương pha Bao nhiêu cản trở đâu là lợi danh ? Đời mới chớm mộng xanh vừa trải Tiếng thương yêu còn mãi trong lòng Để rồi sớm đợi chiều mong Đêm đêm nhớ lại đôi dòng ngẩn ngơ Tình vừa nở chuyến đò chưa vượt Tiếng ngọt ngào lả lướt dòng sông Nước cuồn cuộn chảy mênh mông Tai nghe thỏ thẻ, mắt trông nơi nào ? Lòng càng nghĩ biết bao trìu mến Mấy lời thương chọn bến cho đời Ngờ đây bóng ngã xa vời Chỉ nghe mắt lệ tuôn rơi sớm chiều Rồi tới lúc buồn hiu quạnh quẻ Bạn tình đâu, hồn trẻ nghĩa ân ? Khúc xưa còn khải xa gần Mà nay còn giữ mấy vần xót đau Lòng vẫn biết trời Âu biển Á Thương chuyện mình đã ngã về đâu Thời gian giờ bạc mái đầu Chưa quên hình ảnh bóng cau quê nhà Xót chuyện cũ ngày qua trở lại Nước dòng sông còn chảy không ngừng Ngàn mây nắng sớm mưa rừng Đổ về đất mẹ xoa từng vết thương Nguyễn Gia Linh
VƯỢT QUA KHỔ ẢI (Họa bài LỆ NHÒA NĂM THÁNG của Lida)
Quên đi nhé tình nồng năm tháng Chưa bao giờ gởi dáng đau thương Đời em đâu nhạt môi hường Mấy vần thơ cảm vấn vuơng tơ sầu Em lầm tưởng bể dâu còn đắm Em vẫn là trái cấm ươm mơ Nên anh mãi đợi với chờ Làm sao có thể hững hờ ước mong Đừng nghĩ tới đêm đông thấm mệt Gió lạnh lùng đã biết ra đi Giữ cho anh chút tình si Để mình khỏi nhận những gì chát chua Tình không bán chẳng mua em hỡi Cứ giận hờn rồi gởi làm chi Biết rằng anh vẫn giữ ghì Vì anh đã hiểu vành mi vương mầu Anh không gởi buồn đau theo gió Anh chưa bôi chưa xóa vành môi Tình theo sóng cảm tuyệt vời Chúng mình đã thoát khỏi đời đắng cay Nguyễn Gia Linh
Nỗi buồn ray rứt (Hoạ bài Thương một mùa trăng của Đặng Xuân Linh) Ngày trở về bay qua vĩ tuyến Nghe ngẩn ngơ lưu luyến thật nhiều Một trời thơ mộng mến yêu Biết bao hình ảnh những chiều náu nương Đời muôn ngả trăm thương ngàn nhớ Phượng vỹ xưa vừa nở trong tim Như hoa dạ lý bên thềm Bao mùi kỷ niệm theo tìm mộng xưa Mùa trăng ấy còn chưa hả dạ Ba mươi ngày tưởng thỏa vừa qua Làm sao lòng chẳng xót xa Buồn thương ở lại, lệ nhòa bước đi Thời gian mãi không vì bóng ngã Lòng hỏi lòng sao quá vấn vương Ai nghe mệt mỏi trăm đường Riêng tôi ray rứt theo phương lạnh lùng Nguyễn Gia Linh
Rèn tâm thanh tịnh Họa bài Đàn cơ Thầy
Cứ mỗi độ Thầy khuyên ổn định Lời dạy còn chấn chỉnh thơ đời Rèn lòng cố gắng thảnh thơi Bỏ qua, lắng đọng bao lời mỉa mai Con chỉ nghĩ miệt mài công đức Thầy dạy sao tỉnh thức tạo thành Nguyện lòng tránh chuyện quẩn quanh Lắng nghe đạo pháp sửa mình chỉnh hơn Nơi trần thế lời son Thầy dặn Con đường ngay bước thẳng theo đây Có duyên cùng với đạo Thầy Chân trời góc biển muôn ngày thành tâm Con đã quyết lâm râm đỉnh lễ Bỏ ghét hờn khó dễ trần ai Thành tâm cố gắng dồi mài Ươm lòng rộng lượng mong Thầy giúp con Chuyện dâu bể lòng son phó mặc Lời dạy khuyên càng nhắc càng hay Sống qua ba sáu ngàn ngày Nhiệm mầu ánh sáng nhớm hoài trong tâm Tìm ánh sáng nguyện tầm lý đạo Cơ duyên nầy gở tháo lụy phiền Chỉ mong dõi bước thần tiên Trọn đời tập luyện ngoan hiền như xưa Như cây cỏ nhờ mưa xanh tốt Nắng hạn hoài ủ dột nguồn cơn Tỉnh tâm lòng giữ lấy hồn Chưa tìm lẽ đạo có còn được chăng ? Đã biết được nguồn căn của đạo Thầy khuyên con cố tạo giúp đời Năm dài tháng rộng ngược xuôi Rèn lòng gìn giữ những lời thanh cao Con vẫn nguyện rèn trau đức hạnh Nghĩ quê mình thêm chạnh lòng dân Đắng cay vẫn giữ tinh thần Làm người quý đạo vẹn phân với đời kính họa
Nguyễn Gia Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: