Lệ Chi Hận sử
THU VÀNG GIỮA LỐI EM QUA
Chiều xuống phố lang thang dạo bước
Ngang hồ thu mặt nước lững lờ
Cúc vàng rực nở bao giờ
Khoe màu sắc thắm nắng tơ mượt mà
Ô kìa kìa ! Kiêu sa cánh bướm
Chờn vờn bay như ướm mật hoa
Nắng cao gió thổi la đà
Thu còn e ấp chưa già bóng mây
Lối em qua thấp đầy nắng nhạt
Gió ru cây lá hát tình ca
Người ơi tận chốn phương xa
Chút tình còn nhớ ngày qua ... hãy về !
Về đây nhé ! Trăng thề vẫn đẹp
Đã bao ngày khép nép cung hằng
Từ thu đi , mấy mùa trăng
Ân tình lưu luyến đong bằng lá rơi
Nhặt chiếc lá vừa rơi trên lá
Gởi hồn thơ vào cả mùa thu
" Ngũ Hành Sơn nhớ Tây Du " ( * )
Vạn Hồ xứ tuyết sương mù nhớ ... ai ?
( * ) " Nhớ " - Châu Kỳ
Hàn Ngọc Tuyết Băng
08 31 /2 k13 LÁ VÀNG THEO LỐI EM ĐI Theo ngõ vắng thênh thang rảo bước Đường bên hồ sóng nước lững lờ Quanh co từ sớm đến giờ Ngắm xem cảnh thắm cung tơ mượt mà Trong nắng sớm, vờn qua cánh bướm Bay lả lơi thắm đượm hương hoa Giữa thu ngàn lá la đà Múa may thấp thoáng xua già gió mây Đường thanh vắng xuôi đầy nắng nhạt Gió ru cành chim hát hòa ca Anh đi từ cõi trời xa Vì chưng thương nhớ nên qua lại về Ôi xóm cũ Sơn khê vẫn đẹp Khuất tà dương đón tiếp chị Hằng Anh về theo với vầng trăng Ân tình sâu đậm đong bằng sương rơi Đàn réo rắc đầy vơi theo lá Gởi hồn vào tơi tả mùa thu Như mình vào chuyện Tây Du Ngũ Hành Sơn đón sương mù chờ ai Nguyễn Gia Linh
Tị Hiềm Luật lão Khổng Cứ đeo vào cổ
Nên con người Làm khó nử nhi
Nếu mà chồng lỡ chết đi
Tam tùng người bảo cùng quy theo chồng Cho trọn tiếng đồng sàng đồng tịch
Giữ tiết trinh trái nghịch tuần hoàn
Chết đi gội rửa xác thân
Còn chi hạnh phúc ái ân nữa kìa Chữ gia phong nặng nề đầu óc
Câu luân thường cho được vinh danh
Nên người bắt vợ cam đành
Trọn đời thủ tiết tròn tình nghĩa xưa Lắm góa phụ tuổi vừa đôi tám
Nhiều hồng nhan Lòng lấm bụi trần
Công dung chóng chỏi xác thân
Ngàn đau vạn khổ gian truân vị lời Nhưng thế sự ai đời thấu hiểu
Thấy bước thêm chế giễu lăng loàn
Khi no ai biết thiếu ăn
Khi người đầy đủ gối chăn chiếu mền Khi ấm thân chớ quên kẻ lạnh
Lúc dư thừa kè cạnh làm chi
Nếu như chồng lỡ mất đi
Cái đau mới thấy mỗi khi vắng chồng Đời đa đoan má hồng phận bạc
Sách vẫn ghi trơ xác con tằm
Hởi ơi hai tiếng sai lầm
Ngàn năm bia miệng để làm khổ nhau .
Ngô Quang Võ Jan 17/02 7:41 am Ngán cho miệng thế (Họa bài Tị Hiềm của anh Ngô Quang Võ) Đạo Khổng Mạnh nương theo từ cổ Đạo con người xử khó nữ nhi Ngày nay mỗi bước đường đi Cứ nhìn sau trước ai quy với chồng ? Nếu được tiếng cùng đồng với tịch Nam nữ đồng, chẳng nghịch hoàn luân Một đời cho vẹn tấm thân Biết bao người đã ái ân riêng kìa Chữ lễ nghĩa vẹn bề tim óc Câu vợ chồng mái tóc còn xanh Sống cùng chung sức vương danh Thủy chung trọn kiếp, vẹn tình nghia xưa Một người mất dù vừa đôi tám Thì người kia, cõi tạm phong trần Buồn thương than khóc cho thân Khổ đau xót dạ gian truân trách đời Đã chuyển thế mọi người đã hiểu Không còn ai biếm giễu lăng loàn Một mai thiếu mặc thiếu ăn Nguyện cầu cho đủ chiếu chăn mùng mền Mình no ấm đừng quên kẻ lạnh Sống dư thừa cầu cạnh nữa chi Nếu như tan giữa đường đi Nỗi đau sẽ thấy những khi thiếu chồng Tục ngữ có má hồng phận bạc Nợ đường tơ treo xác thân tầm Đời nay đừng có sai lầm Ngán cho miệng thế chỉ làm khổ nhau Tặng anh Ngô Quang Võ, người bạn tôi đã mến mộ trên Diễn Đàn Đất Việt ngày xưa. Khi nhớ dến hai câu: Phán cho con (?) Nguyễn Thị Đào Nước trong leo lẻo cắm sào đợi ai? Bà Huyện Thanh Quan Nguyễn Gia Linh
Mùa thu bão lụt Trời thu lạnh mưa rơi tầm tả Giọt thấm buồn chiếc lá bay ngang Cành cây trụi lũi chiều hoang Đường về hiu quạnh tràn lan đất trời Cây thiếu lá không nơi chốn đậu Nhạc không lời ghi dấu được không ? Làm sao gởi trọn cõi lòng Cho người thức tỉnh trong vòng đắm say? Chim có cánh ướt bay sao nổi! Đường một chiều tách lối được đâu! Người đi mang khối u sầu Làm sao tránh khỏi bể dâu tang điền Đêm thánh điện u phiền vứt bỏ Đạo làm người chữ khó có thừa Tôi về theo lũ lụt mưa Cố đem sức sống cho vừa ý nhau Tâm kính đạo hồn giàu ý thiện Thanh thản lòng tránh chuyện ganh đua Non sông đất nước được mùa Người dân áo ấm, hơn thua được gì? Nguyễn Gia Linh 24-11-2009
Tình quê Cảnh chiều tà nơi này đẹp lắm. Áng mây chiều đỏ thắm trời xa. Một vùng non nước bao la... Bỗng nghe quạnh quẽ nhớ nhà miên man. Nơi đất khách ngỡ ngàng xa lạ. Bao thu rồi lòng dạ chẵng nguôi. Ra đi biền biền phương trời. Chừng quay nhìn lại xa rời tuổi xanh. Sao thương quá mái tranh quê cũ Rặng tre làng bóng rủ đường xưa. Em còn trong gió trong mưa. Sớm chiều hai buổi ai đưa đón về...? Hoàng hôn tím lê thê nỗi nhớ. Không gian như òa vỡ cung đàn. Ra đi một chiếc thuyền nan. Gửi lòng ở lại ngập tràn tình quê Tina Nhớ quê nhà (Họa bài Tình quê của Tina) Ngắm dáng trời phương này lạ lắm Áng mây hồng tím thẳm chiều xa Nước non trùng điệp bao la Càng thêm nhớ cảnh quê nhà chứa chan Nghe thấm thía non ngàn bến lạ Qua bao mùa tất dạ chưa nguôi Những ngày góc biển chân trời Tấm thân lữ thứ rã rời tuổi xanh Rồi nhớ lại nhà tranh lối cũ Quen thuộc nhiều cùng lủ bạn xưa Nhớ em đi học chiều mưa Anh chờ anh đợi để dưa em về Giờ xa thẳm trăng thề gợi nhớ Nỗi xót xa khúc vỡ lòng tan Như người trên chiếc thuyền nan Ra đi để lại muôn vàn tình quê Nguyễn Gia Linh 27-11-2009
CHỮ NHỚ ĐẬM ĐÀ Em chữ nhớ vẫn vương tình đậm Dù mưa sa lấm tấm giọt đau Tình thương cuả thuở ban đầu Vẫn luôn in đậm khắc sâu trong lòng Dù xuân thắm hay đông lạnh lẽo Thì lòng em muôn nẽo không phai Gió mưa dù héo hình hài Hồn em vẫn thế mãi mãi không nhòa Thu thương nhớ lá hoa man mác Huế ngày nao mộc mạc còn mang Phượng xưa còn thắm thành Hoàng Thì em vần mãi còn mang đậm đà Em biết anh thiết tha còn giữ Nên trong lòng lưu trữ tình thương Cho em má thắm thêm hường Đường xa Xứ Huế chữ thương đậm tình .. Lida CHỮ THƯƠNG MẶN MÀ (Họa bài CHỮ NHỚ ĐẬM ĐÀ của Lida) Tình muôn thuở vấn vương nồng đậm Có thể nào để lấm buồn đau ? Phút giây cảm mến lúc đầu Còn đeo đuổi mãi càng sâu tấc lòng Năm tháng mỏng thu đông lạnh lẽo Có bao giờ nhạt nhẽo tàn phai Dù đi mòn những dấu hài Tình ta vẫn chẳng để ray rứt nhòa Sông Hương đó cỏ hoa thơm ngát Huế mộng mơ ngào ngạt vương mang Ngày xưa điện ngọc cung vàng Ngày nay dân giã chẳng màng thiết tha Chắc em biết tình ta mãi giữ Trong buồng tim tích trữ lời thương Cho hoa thắm nụ môi hường Đường đi không lạc vấn vương bao tình Nguyễn Gia Linh
Rèn đạo Thầy Tâm ý nguyện đóa hồng rải khắp Các hàn sinh vun đắp trang nhà Giữ tròn đạo nghĩa thanh gia Đường tu chứng giám Tam Tòa ghi công Quỳnh hoa rượu thơm nồng hàn sĩ Dõi gương mầu tâm trí khang lành Cõi đời ý nghĩ trong xanh Nẻo tu dày dạn gương lành nêu cao Trong cõi thế biết bao điều khổ Ánh đạo vàng phổ độ chúng sanh Tròn tâm vẹn chữ thái bình Nước non yên ổn, đậm tình thương nhau Theo số kiếp xem màu trần thế Trong dân gian dâu bể ngụp chìm Giữ lòng tìm hiểu căn nguyên Hiểu bao nghiệp chướng, trinh nguyên sáng ngời Dù lắm sự ngàn đời thiên biến Biết giữ mình bia chuyện thế gian Trang nghiêm trong ánh đạo tràng Rèn lòng gắng trí rỡ ràng tâm linh Trong kiếp sống nhơn sanh thống khổ Thầy Mẹ Tiên cứu độ trăm điều Tránh cho ước vọng đìu hiu Nhờ ơn Thầy Mẹ dắt dìu khỏi đau Nên bền chí rèn trau đổi kiếp Kẻo khó mà theo kịp chuyến đò Từ ngày theo đạo Khổng Nho Làm thân cô gái chèo đò qua sông Giữ cho đèn sáng trong lòng Nhẹ hồn thanh thản non Bồng xa khơi Nguyễn Gia Linh 04-12-2009
TÂM BỒ TÁT Trong hang động ẩn tàng đá quý Xét cho cùng khả uý bên trong Đạo đời rất rộng vô song Chan trong cõi hạnh, hòa trong tâm người Muốn hạnh ngộ môi cười hành thiện Tạm từ bi phát nguyện nhân sinh Tấm lòng giữ vững niềm tin Đi qua bến giác hành trình thảnh thơi Nương dấu đạo muôn người theo tới Con đường tu đưa lối huyền minh Hòa mình vào chốn nhân sinh Thấy trong nẻo đạo thoát tình trầm luân Chữ hiếu cả tận tường giáo huấn Giữ trong lòng bền vững Bích Chi Thông cảm hết nghĩa chữ chi Nghe trong An Định, hiên nghi rỡ ràng Người nhân thế còn chang mê loạn Khó thấy người cùng bạn chung bàn Tin rằng trong chốn nhân gian Đường tu mở rộng, hộ đàn xác thân Nguyễn Gia Linh
Chiếc lá mùa thu Đêm tăm tối mưa rơi tầm tả Lệ ngắn dài lả chả đầy vơi Buồn thương cho một kiếp người Lợi danh phù phiếm đổi dời thế thôi Có nghĩ lá buồn rơi dưới đất Thương phận mình còn chất tả tơi Làm sao giữ được người ơi Cho hồn thanh thản khỏi đời nặng mang Trót vương vấn lang thang chiếc lá, Nào vô tình nên lả tả bay Khó khăn chuốc chén đêm nay Thì thôi cố giữ những ngày có nhau Rồi chiếc lá đổi màu bay mất Có ai buồn hỏi đất trời ơi ? Biết bao tâm sự rã rời Tự mình rèn luyện đổi dời biển dâu Làm sao tránh cảnh mưa ngâu… ! Nguyễn Gia Linh Bordeaux, 08-12-2009
NỖI THA HƯƠNG (Họa bài NIỀM LY HƯƠNG của Nhím) Chiều đông lạnh xác xơ cành lá Thiếu chổ nương bóng ngả trới xa Hoàng hôn chiếc én la đà Lửng lơ về chốn quê nhà cuốn trôi Càng trắc trở đơn côi thuở ấy Chuyện lợi danh thiêu chảy lòng tin Riêng tôi, trong buổi đăng trình Vẫn còn giữ lại bóng hình nước ta Quyết vẹn giữ thiết tha trước mắt Chuyện lợi danh xám mặt vàng da Từ trong đồng ruộng tre già Vẳng nghe tiếng hát câu ca nghẹn lòng Bổng sống lại non sông một dãy Lời cha già phải trái đều ghi Vẹn lòng giữ chặt chữ chi Không mong thay đổi được gì trong ta Nguyễn Gia Linh 22-12-2009
Sum hợp cuối năm Mùa đông lạnh, vẫn thường nín lặng Cố nghe lòng gởi gấm trăng sao Tình thương xây đắp muôn màu Phủ tràn nhân nghĩa, nhiệm mầu thiết tha Vầng trăng khuya xóa nhòa nét lạnh Đượm sắc vàng tỏa ánh lung linh Ngày xưa giữa chốn hiên đình Đôi hồn khắng khít trung trinh nhịp đờn Sum hợp nhé ! dỗi hờn chi thế Tạo niềm vui như thể buồng tim Đang xây giấc mộng êm đềm Lan theo chiều gió hương mềm ước mơ Anh vừa gởi vần thơ vạn thuở Ru vào hồn nhịp thở đường tim Bên nhau giấc ngủ im lìm Đi vào mộng thắm kiếm tìm ý mơ Khó tìm lại bóng mờ dĩ vãng Cố nhìn theo ngày tháng dần trôi Tình mình vẫn đẹp người ơi Hương xưa ngào ngạt đón mời tâm tư Nguyễn Gia Linh 29-12-2009
Nhìn ánh trăng buồn Gió đông lạnh cành cây xơ xác Lòng trĩu buồn tản mác đâu đây Nhìn vào khoảng vắng trời mây Ngẩn ngơ cánh nhạn lạc bầy kêu sương Trong đêm vắng tìm đường ẩn nấp Đã hết ngày tấp nập sum vầy Giờ đây như bóng ngàn cây Khẳng khiu trỉu nặng tuyết đầy trước sân Đời như chiếc thuyền nan sóng dậy Mãi nổi trôi đưa đẩy bồng bềnh Không là chiếc lá buồn tênh Tả tơi rơi rụng nổi lền trong sân Cứ mỗi dạo thấy vầng trăng tỏ Lòng ngậm ngùi chưa rõ trước sau Nhớ ngày đứng giữa ngàn sao Cùng vui ngắm ánh nhiệm mầư đêm thâu Nguyễn Gia Linh
QUANG TRUNG DIỄN CA của Lương Nhân 1. Cũng nhờ đất Tây Sơn linh địa Sản sinh ra NGUYỄN HUỆ anh hùng Tài cao chí lớn vẫy vùng Trời Nam biển Bắc ngàn trùng xông pha Trải trăm trận vào ra khói lửa Diệt bạo tàn trị sửa hôn quân Sá gì kình dữ ngao hung Gươm thiêng sẵn chém, tên thần sẵn buông Gương anh dũng giải đường chinh chiến Gót kiêu hùng chỉ tiến không lui Đánh cho giặc Bắc tơi bời Trời Nam Xiêm tặc tả tơi Rạch Gầm (*) Gia tiên ở Trung phần yên phận Thuộc Đàng Ngoài sống tận Nghệ An Đưa vào lập ấp khai hoang Bốn đời gầy dựng gia trang phú cường (*) Nguyễn Huệ đánh tan Xiêm tặc ở Rạch Gầm năm 1784 Lương Nhân QUANG TRUNG DIỄN CA Thơ họa của Nguyễn Gia Linh 1. Đất Qui Nhơn một thời linh địa Sản sinh người trí tuệ oai hùng Quang Trung muôn thuở vẫy vùng Diệt Nam dẹp Bắc muôn trùng sáng soi Thuở chinh chiến giữa trời khói lửa Chống tham tàn nguyền rủa bạo quân Sá gì những bọn tàn hung Hùm thiêng sẵn vuốt, tên hùng vẫn vương Hồn oanh liệt theo đường chinh chiến Ý kiêu hùng thẳng tiến nào lui Dẹp tan giặc Bắc tưởng trời Đuổi đi Xiêm tặc rã rời xứ Nam Tổ tiên khởi giữa phần trung phận Giống Rồng tiên ở tận Nghệ An Đi vào khai triển đất hoang Lập nên linh địa đài trang phú cường Nguyễn Gia Linh
QUANG TRUNG DIỄN CA của Lương Nhân 2. Ba trai lớn tinh anh tuấn tú Riêng người em trí lự phi thường Cùng theo cửa Khổng sân trình Nếp nhà gia giáo, thuận tình đệ huynh Nguyễn Nhạc lớn, trưởng thành, làm việc Từng nổi danh Biện Nhạc tài ba Thứ hai Nguyễn Lữ thua xa Đến như Nguyễn Huệ thứ ba khác đời (*) Giỏi võ nghệ bạt thời xuất chúng Trí mưu cao đầy túi kinh luân Đàng trong đang buổi nhiễu nhương Dân tình đói khổ, chính trường thối tha Một Quốc phó bạo tàn gian ác Nắm quyền hành thế át Nguyễn triều Phúc Loan danh tiếng trong ngoài Mặc tình chem. giết, tác oai tác quyền Nơi dinh thự chứa đầy gấm vóc Chốn kho tang đầy ấp bạc vàng Dung túng mại bản chủ điền Bóc lột dân chúng triền miên đói nghèo Nền hành chánh trăm phần thối nát Chỉ còn là mưa tước bán quan Kho tàng rổng tuếch tan hoang Quan chức bổng lộc thay vào tiền lương. Bọn quý tộc mải đường bất chánh Sống đua đòi phè phỡn ăn chơi Căm thù oán hận ngút trời Chàm, Kinh, Dân tộc nơi nơi một lòng (*) Theo Lương Nhân ba anh em Nhạc, Lữ, Huệ nhưng sách thì Nhạc, Huệ Lữ Lương Nhân QUANG TRUNG DIỄN CA Thơ họa Nguyễn Gia Linh 2. Ba trai trẻ hùng anh tuấn tú Nhạc, hai em Huệ, Lữ phi thường (*) Cùng theo lễ giáo học đường Anh em hòa thuận, chung trường đệ huynh Nhạc trai trưởng, học hành, trí lược Sớm nổi danh oanh liệt tài ba Thứ ba em Lữ kém xa Nhưng em Nguyễn Huệ tài ba khác đời Tài văn võ xuôi thời bạt chúng Trí mưu thần nắm vững kinh luân Đàng trong lửa loạn tham quân Đàng ngoài tàn bạo thêm phần thối tha Làm Quốc Phó siêu tra hiểm ác Chỉ lộng quyền phó thác Nguyễn triều Phúc Loan nhiễu loạn trong ngoài Giết người cướp của ra oai lộng quyền Nơi dinh thự bạc tiền gấm vóc Cửa nhà riêng đầy nhóc bạc vàng Đúng là quyền quí cao sang Nhưng dân sống khổ lầm than đói nghèo Ngành hành chánh chạy theo thối nát Chỉ mua quyền bán tước tham quan Của chung rổng tuếch xài hoang Sống trên bổng lộc, cao sang khó lường Nhóm quý tộc theo đường bất chánh Cố đậy che mắt thánh tai trời Dân quê oán hận suốt đời Hợp Kinh, thiểu số khắp nơi đồng lòng (*) Ba anh em Nhạc, Huệ và Lữ theo thứ tự Nguyễn Gia Linh
QUANG TRUNG DIỄN CA của Lương Nhân 3. Theo Nhạc- Huệ Tây Sơn khởi xướng Nhấc chén thề nổ súng mở đường Khắp nơi lửa cháy song cuồn Kéo cờ đỏ chói, tuyên ngôn vững vàng Diệt Quốc Phó bạo tàn thối nát Diệt Mọt dân, diệt hết tham quan Lấy kho thóc lúa nuôi dân Lấy hết của cải chia phân kẻ nghèo Nghĩa quân được người theo rầm rập Đi tới đâu biển động sóng gầm Phá tan mọi phía ác ôn Rừng sâu rung động, núi cao kinh hoàng Nghĩa quân tiến, Phúc Loan lo chạy Thế chẻ tre, anh kiệt xông pha Nơi nơi sấm động bão lan Đánh đâu thắng đó, lung lay Nguyễn triều Tướng Nguyễn Nhạc gan liều tự nguyện Nhốt tù xa giả bị quan quân Nộp lên chủ tỉnh Qui Nhơn Đang đêm phá củi, nội công khéo bày… Lương Nhân QUANG TRUNG DIỄN CA Thơ họa Nguyễn Gia Linh 3. Nghe tiếng gọi Tây Sơn khởi xướng Cùng toàn dân cởi tượng mở đường Trống kèn nổi dậy cờ tuôn Toàn dân nhất trí, Tuyên ngôn rõ ràng Lấy danh nghĩa đập tan thối nát Mưu nhân sinh quyết đáp lòng dân Giúp cho những kẻ túng bần Bạc tiền nhóm ác, đem phân kẻ nghèo Cờ nhân nghĩa kéo theo rầm rập Chí quật cường sóng dập bão gầm Những đòn chí tử dáo đâm Núi cao rung động, thác đầm hoảng kinh Quân ta tiến, quan binh tháo chạy Thế muôn người tựa dãi Trường Sơn Sóng gầm bão loạn mưa tuôn Toàn quân thắng trận gảy luôn Nguyễn triều Đúng là tướng gan liều tự nguyện Nguyễn Nhạc dành đột chiếm Qui Nhơn Tự mình vào nhốt chuồng con Rồi đem lên tỉnh, chữ son khéo bày… Nguyễn Gia Linh
Hoa Đàm (Họa bài Tự than của Đặng Xuân Linh) Mùa đông nắng trải cành khô Sao em lại giận hồn thơ của mình Dù đời như giấc phù sinh Với nhau tình vẫn vẹn tình thắm duy *** Nhìn ảnh Phật thầm ghi tâm chí Giữa dòng đời thấy chỉ tìm khơi Hoa Đàm hồn mãi chưa vơi Xem hình ảnh nhẹ của người giỏi giang Trong quá khứ theo màn sinh tử Cố vẹn lòng bền giữ ý cùng Nghĩa tình xét sử phân trung Mặc cho thế sự lạnh lùng chớ e Nhìn cánh bướm cánh khoe chi bấy Hoa tình yêu hồn thấy đảo chao Có đâu xem chuyện khơi mào Đánh ngời son sắt lồng cao khói mờ! Nhúm ngọn lửa hồng mơ đêm tối Hồn tịnh yên xua đuổi buồn tan Cùng nhau chia xẻ thênh thang Để tai nghe rộn ầm vang giọng cười Già theo tuổi xuôi trời xoay trở Chẳng đợi mong cái thuở ngây thơ Sớm hôm dậy sớm trà trưa Thuyền nan vượt sóng vẫn chờ đợi nhau Trên đương thế xét màu mây án Đỏ vàng xanh theo mạn cầu vòng Mùa đông xếp cánh vào lòng Chờ mùa xuân ấm, chiều hong cánh vàng Nguyễn Gia Linh 14-01-2010
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: