MỘNG THẦM
Người ta xuôi ngược tìm vàng
Còn người cứ thấy tìm Nàng trong Thơ
Ðêm sầu gối chiếc mộng mơ
Giật mình tỉnh giấc sững sờ tay không
Trời gieo chi tiếng tơ đồng
Cho người cho cảnh viển vông khóc thầm
Thương người đành giấu trong tâm
Mỗi lần ghé bến thăng trầm …lệ rơi
Liễu xanh
Cảm ơn nàng nhé Liễu Xanh
Chả ai hiểu được tình anh như Nàng
Người ta mây gió thênh thang
Còn anh tám cẳng hai càng thân cua
Nặng nề bò lết phận rùa
Chẳng như thỏ vút một tua lên đồi
Viết nhăng viết cuội chỉ chơi
Xin Nàng chớ có quá lời gọi : thơ
Mạnh mồm duyên ảo bâng quơ
Về nhà hé miệng mụ vơ tát liền
Dữ hơn cô Hổ ngàn lần
Mang danh sư tử dữ dằn gớm ghê
Ngày xưa trót dại rước về
Bây giờ có bán người chê chẳng màng
Người ta vợ đảm chồng sang
Còn đây phải chịu kinh hoàng...trời ơi
Nếu như nàng có thương tôi
Xin Nàng che chở.............