Bản hợp đồng
-Tuỳ Phong-
Lâm đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi. Qua làn khói thuốc mỏng mảnh, anh liếc nhìn vẻ mặt thờ ơ của Thành, trong đầu anh là hàng chục con tính, hàng chục phép so sánh, hàng chục những phân tích để đưa ra một quyết định quan trọng chỉ trong tích tắc.
- Năm phần trăm, ok?
Thành lắc đầu, nhếch mép cười, phải chú ý lắm mới có thể nhận ra cái chuyển động ấy trên khuôn mặt của gã.
- Như thế không xứng đáng với những gì tôi đem lại cho ông, ông Lâm ạ- Thành nói.
- Vậy ông thử nói xem bao nhiêu mới xứng đáng?
- Mười phần trăm.
- Mười phần trăm, ông không đùa đấy chứ?
Thành mỉm cười:
- Ông Lâm ạ, tôi rất quí ông. Tôi đã gặp nhiều người nhưng chưa có ai khiến tôi thấy quí như ông. Bình thường với người khác tôi vẫn lấy mười phần trăm nhưng với ông tôi sẽ chỉ lấy tám phần trăm thôi, coi như để anh em ta còn hợp tác lâu dài với nhau. Ông biết đấy, có phải một mình tôi nuốt hết đâu, còn phải biếu các sếp trên nữa. Nếu bản hợp đồng này mà thành công thì ông quá lợi rồi, tám phần trăm chứ mười phần trăm cũng đâu ăn nhằm gì.
Lâm lại rít thêm một hơi thuốc nữa.
- Ok, tôi đồng ý. Tám phần trăm.
Lâm trở về văn phòng, ngồi gác hai chân lên bàn, ôm đầu suy tư. “Thằng chó này ăn tham như lợn”, anh chửi thầm Thành, gã trưởng phòng vật tư của một tổng công ty lớn mà mình vừa gặp. Dù sao, điều quan trọng là anh sẽ giành được hợp đồng cung ứng thiết bị văn phòng cho cái tổng công ty ấy. Đó là hợp đồng lớn nhất từ trước đến nay của công ty anh, không chỉ cung ứng cho tổng công ty mà còn cho cả gần chục công ty con của nó. Nếu giành được bản hợp đồng này, không những lợi nhuận của công ty anh sẽ tăng vọt mà đẳng cấp của công ty anh cũng sẽ khác, mọi việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, từ việc vay vốn ngân hàng đến đàm phán các hợp đồng trong tương lai, anh sẽ không còn phải chạy đôn chạy đáo lo toan mọi việc như bây giờ, sẽ có thể cho những nhân viên của mình một điều kiện làm việc tốt hơn mà họ xứng đáng được hưởng. Trong buổi đầu lập nghiệp, họ đã sát cánh cùng anh, chia sẻ với anh nỗi vất vả, hi sinh những cơ hội làm việc tốt hơn ở các công ty khác, thậm chí những lúc túng quẫn họ đã tình nguyện làm việc không nhận lương, tất cả vì họ một lòng tin tưởng vào anh. Người giám đốc ấy mới hai mươi chín tuổi, một con người đầy hoài bão, khát khao và năng lực, khuôn mặt anh toát lên nét tự tin, sự từng trải và vẻ quyến rũ của tham vọng. Người nào chỉ cần gặp anh một lần đã có thể nhận ra Lâm sẽ tiến lên những bậc thang cao nhất của thành đạt và sẽ tiến tới đó rất sớm. Lâm bất chợt nhận ra một điều gì đó. Đó là sự xuất hiện của lọ hoa trên bàn làm việc của anh, ngắm những bông hoa anh thấy thoải mái biết bao. Những bông hoa lúc nào cũng đẹp và đơn giản, không như con người đầy phức tạp. Bàn làm việc của anh thật ngăn nắp, anh nhớ lúc chiều nó còn bừa bộn, giấy tờ vứt lung tung. Anh biết ai là người làm việc này, chắc chắn đó là Mai, cô nhân viên mà anh quí mến nhất. Mai hai mươi lăm, một cô gái đẹp dịu dàng như tên của mình. Đằng sau cặp kính cận, đôi mắt cô chứa những gì bình yên nhất, trong sáng nhất của cuộc đời. Giọng nói của cô như mùi hương của một đóa hoa mai, nhẹ nhàng và rất đỗi thanh tao. Anh vừa nghĩ đến cô thì thấy cô mở cửa bước vào văn phòng, tay cầm theo túi đồ.
- Ơ, giờ này sao em còn ở đây?
- Em đi ngang qua, thấy đèn văn phòng sáng nên đoán là anh. Anh ăn gì chưa?
Lâm lắc đầu.
- Em biết ngay mà. Thế nên mới mua KFC về đây cho anh. Thực ra fast food cũng không tốt lắm nhưng tại quanh đây chẳng còn gì khác, anh ăn tạm nhé.
- Ồ, quá tốt rồi, cám ơn em.
Lâm cầm miếng gà rán chén ngon lành, từ sáng đến giờ anh chưa có gì bỏ bụng mà chỉ toàn cà phê. Mai ngó cái gạt tàn của anh đầy thuốc lá liền nhăn mặt:
- Cứ hút thuốc nhiều thế này hại lắm anh ạ.
- Biết sao được, công việc căng thẳng quá.
- Anh nên chú ý giữ gìn sức khỏe, trông anh dạo này gầy đi nhiều quá.
Sự quan tâm của Mai khiến Lâm cảm động.
- Mai à, em tốt với anh quá.
Mai mỉm cười:
- Em không tốt như anh nghĩ đâu. Em chỉ sợ giám đốc mà bệnh thì không ai trả lương cho em thôi.
Lâm cười phá lên:
- Hóa ra em là một người nham hiểm mà trước giờ anh không biết đấy. Chết thật!
- Ô la la, thế là em lộ mất rồi.
- À Mai này, anh vừa kiếm được một hợp đồng lớn- Lâm nói- chúng ta sắp giàu to rồi.
- Vậy à! Tuyệt quá!
- Để ăn mừng anh sẽ khao em nhé.
Mai sung sướng:
- Anh nói rồi đấy nhé! Không được nuốt lời đâu.
Vậy là Lâm và Mai tới một quán sang trọng ở trên tầng thượng, nhìn ra hồ Tây và gió rất mát.
- Hình như đây là lần đầu tiên anh với em ngồi uống nước với nhau đấy nhỉ?- Lâm hỏi.
- Vâng, anh toàn bận tiếp các sếp lớn làm gì có thời gian đi với nhân viên quèn như em- Mai trêu Lâm.
- Chà chà, em nói đểu anh đấy à. Không sợ sếp sa thải à?
- Không sợ. Đầy chỗ đang cần người như em.
- Kinh! Kiêu chưa kìa.
Mai mỉm cười. Một cơn gió thổi mái tóc cô bay bay. Mai lấy tay nhẹ vuốt mái tóc mềm. Hình ảnh ấy bỗng làm trái tim anh loạn nhịp. Anh thấy Mai đẹp quá. Bao lâu nay công việc cứ cuốn Lâm đi khiến anh chẳng thể để ý đến những chuyện khác. Bỗng dưng trong lòng anh nảy nở những cảm giác thật mới lạ. Trong đầu anh hiện ra những lời nói thật đặc biệt, thật lãng mạn, anh chuẩn bị nói ra những lời ấy. Nhưng khi tiếng nói yêu thương vẫn còn chưa ra khỏi miệng thì chiếc điện thoại của anh reo lên. Anh nghe máy, đến khi xong, định nói với Mai thì những lời lúc nãy tự dưng biến đâu mất…
Ngày hôm sau, khi vừa thông báo tin mừng cho các nhân viên của mình, Lâm nhận được cú điện thoại của Thành:
- Ông Lâm à, hỏng rồi!
Lâm hoang mang:
- Hỏng là hỏng thế nào? Hôm qua ông nói chắc ăn rồi cơ mà.
- Khổ quá, tôi cũng đâu ngờ. Nhà nước chỉ thị cắt giảm những khoản chi tiêu không cần thiết, ông Tổng của tôi nhất quyết cho khoản này vào danh sách cắt giảm.
- Thế là thế nào? Tám phần trăm rồi cơ mà.
- Tôi chịu, tám phần trăm chứ tám mươi phần trăm tôi cũng không lo được vụ này đâu. Ông thông cảm nhé. À nhưng mà ông Tổng của tôi mời anh tối nay sáu giờ tới nhà hàng Long Đình dùng bữa với vợ chồng ông ấy, đi với vợ hoặc bạn gái anh nhé.
Tình thế bỗng trở nên tồi tệ đối với Lâm. Mất hợp đồng này thì chẳng biết bao giờ công ty anh mới kiếm được cơ hội đổi đời, anh lại vừa báo tin vui cho các nhân viên của mình, anh không thể khiến họ thất vọng được. Dù chỉ còn một tia hi vọng anh cũng không thể từ bỏ bản hợp đồng ấy. Tối nay anh sẽ đi gặp lão Tổng kia và thuyết phục lão đổi ý. Đó là nhiệm vụ anh không được thất bại. Anh rủ Mai cùng đi. Mai đồng ý. Họ tới nhà hàng Long Đình, một nhà hàng sang trọng bậc nhất Hà Thành. Họ hỏi thì được dẫn đến bàn của ông Tổng giám đốc Trương.
- Dạ xin hỏi ông có phải ông Tổng giám đốc Trương không ạ?
- Phải, còn anh là anh Lâm?
- Vâng.
Ông Trương bèn bắt tay Lâm. Ông Trương đã ngót nghét sáu mươi, bụng to đến mức làm chiếc thắt lưng lúc nào cũng chỉ muốn phựt ra một phát, khuôn mặt ông nhìn trông hiền lành, ngờ nghệch nhưng kì thực là để che giấu một bộ óc cực kì sắc sảo. Ông đi với một cô vợ trẻ hơn mình gần ba chục tuổi mà nếu không được giới thiệu trước Lâm sẽ nhầm tưởng đó là con gái ông.
- Chà chà anh còn trẻ vậy mà đã làm giám đốc. Rất giỏi! rất giỏi! Xin hỏi vợ anh tên gì?
Lâm ngay lập tức đính chính:
- À không, thưa ông, cô Mai đây không phải vợ tôi mà là nhân viên trong công ty tôi, đồng thời cũng là một người bạn thân thiết với tôi.
- À vậy thì tôi phải cạn một li để tạ lỗi với cô Mai rồi.
Vợ của ông Trương nói:
- Thực ra lúc đầu tôi cũng nhầm vì trông hai anh chị rất đẹp đôi.
Mai đỏ mặt. Cô cạn li rượu với ông Trương, lòng thấy rất vui vì câu nói ấy. Họ nói chuyện vui vẻ, Lâm thường là người dẫn dắt câu chuyện, còn ông Trương thỉnh thoảng chêm vào. Sau một hồi lan man, Lâm quyết định lái câu chuyện về bản hợp đồng. Từ nãy giờ anh vẫn sốt ruột muốn nói ngay nhưng cứ phải cầm lòng đợi khi nào ông Trương trông hoàn toàn thư giãn. Mãi rồi anh cũng tìm được cơ hội để nói:
- Anh Thành nói với tôi ông là người rất quyết đoán và bản lĩnh. Hẳn anh ấy cũng đã nhắc với ông về bản hợp đồng cung ứng thiết bị văn phòng. Tôi nghĩ một người sáng suốt như ông chắc chắn sẽ để cho nhân viên của mình được sử dụng những trang thiết bị tốt nhất mà chúng tôi sẵn lòng cung cấp.
Ông Trương mỉm cười:
- Tôi rất tiếc anh Lâm ạ. Anh biết đấy, thời buổi kinh tế đang khó khăn, lạm phát ầm ầm, trên Bộ người ta gửi công văn xuống giao chỉ tiêu cắt giảm các khoản chi tiêu cho chúng tôi. Tôi rất mến anh nhưng quả thực là việc này tôi không giúp anh được, người ta cứ tưởng tôi muốn gì cũng làm được mà đâu biết tôi cũng có cái khó của mình, tôi đâu có được như giám đốc công ty tư nhân các anh.
- Tôi sẽ đền đáp xứng đáng cho công sức của ông bỏ ra mà- Lâm nói.
Ông Trương vẫn giữ điệu cười nửa miệng:
- Ồ không, không. Tôi hiểu ý anh nhưng chuyện này không như thế.
Bữa ăn không đem lại bản hợp đồng cho Lâm. Anh thất vọng tràn trề. Mai an ủi anh:
- Anh đừng buồn. Rồi anh sẽ lại kiếm được một bản hợp đồng khác thôi mà.
- Ừ, phải. Nhất định thế- anh mỉm cười với cô.
Hai người dạo bước trên con đường vắng, lòng nặng bao nỗi niềm.
- Từ trước đến giờ, trong đầu anh chỉ có công việc. Anh hoàn toàn không quan tâm đến những người thân, bạn bè của mình. Lâu lắm rồi anh chưa tới thăm ba mẹ, bạn bè cũng chẳng có mà chỉ toàn những người bạn trong công việc. Thực ra anh đánh mất nhiều thứ như thế có đáng không nhỉ? Có phải anh quá ích kỉ không?
- Không, em nghĩ anh rất tuyệt. Tất cả mọi người trong công ty đều tin tưởng và sẵn sàng đi theo anh bởi anh luôn quan tâm tới họ, luôn coi trọng họ và vì anh rất giỏi, rất bản lĩnh, dù gặp bao nhiêu khó khăn anh cũng không hề nản chí mà luôn tìm cách vượt qua. Thực sự em rất ngưỡng mộ anh. Em nghĩ anh chỉ cần dành thêm một chút thời gian cho cuộc sống riêng của mình thôi.
Lâm cảm động trước những lời nói của Mai. Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của Mai và thổ lộ lòng mình:
- Em là người con gái tuyệt vời nhất trên đời mà anh từng gặp.
Mai cúi đầu nhìn xuống đất, hạnh phúc không nói thành lời. Lâm choàng tay ôm lấy Mai, rất lâu, rất lâu…
Chiều hôm sau, khi Lâm định thông báo cho các nhân viên của mình về vụ bể hợp đồng thì anh nhận được một cú điện thoại:
- Alô, tôi Lâm đây. Ai đấy?
- Tôi là Trương đây, người đi ăn với anh tối qua ấy.
- A a vâng ông Trương. Tôi có thể giúp gì ông?
- À tôi đang xem lại bản hợp đồng của anh. Nhân tiện tôi muốn nhờ anh chuyển lời mời ăn tối tới cô Mai.
- …
Cuộc điện thoại của ông Trương khiến Lâm trầm ngâm suy tư một lúc lâu. Thấy Lâm như vậy, Mai bèn hỏi:
- Anh làm sao thế?
- Ông Trương vừa gọi.
- Ông ta nói sao?
- Ông ấy muốn mời em đi ăn tối.
Mai nhìn vào mắt Lâm. Trong đôi mắt ấy, cô nhìn thấy sự day dứt, một cuộc đấu tranh đang diễn ra vô cùng khốc liệt.
- Ông ấy còn bảo đang xem lại bản hợp đồng- Lâm nói với giọng cay đắng.
- Được rồi, em sẽ tới.
- Nếu em bận thì anh sẽ báo lại với ông ấy…
- Không sao, em rảnh mà- Mai cười tươi với Lâm.
Ngày hôm ấy là ngày dài nhất trong đời Lâm. Cứ chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ. Anh đốt sạch cả một bao thuốc. Đến đêm, anh bồn chồn không ngủ được, anh nhấc máy gọi cho Mai nhưng không liên lạc được vì cô tắt máy. Hôm sau, cả công ty xôn xao vì không thấy Mai đi làm, đó là một sự kiện lớn vì Mai chưa một ngày nghỉ làm từ khi vào công ty đến nay. Chiều hôm đó, Lâm nhận được điện thoại của Thành:
- Chúc mừng ông, bản hợp đồng của ông đã được phê duyệt.
Lâm không thấy vui, không một chút nào trong khi mới ngày hôm qua thôi anh còn sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được bản hợp đồng. Cả ngày anh cứ như người mất hồn, suy nghĩ vẩn vơ. Rồi anh nhận được tin nhắn của Mai. Anh vội vã rời khỏi văn phòng. Khi gặp Mai, anh nhận được một nụ cười thật tươi. Anh vội ôm chầm lấy cô, ôm rất chặt, như sợ cô vùng chạy mất. Anh nhìn vào mắt cô, Mai vẫn cố cười nhưng nước mắt chợt tuôn ra. Cô gục đầu nức nở khóc trong lòng anh. Đôi mắt Lâm đỏ hoe, bàn tay anh bóp chặt run run, răng anh nghiến lại, anh nói trong nghẹn ngào:
- Anh là một thằng khốn nạn.
Hết