Lặng Lẽ Nơi Này, Vi ngồi nghe Phôi Pha, tưởng rằng mình thật buồn mà hóa ra là không phải thế... Chỉ hơi trống trải một chút, hơi chênh vênh một chút. Một chút thôi, rồi lại bình thường... Đôi lúc lặng lẽ nơi này một chút, rồi chợt nhớ ra "
nắng đã lên rồi"
Vẫn có những cơn mưa bất chợt giữa những ngày Hạ Trắng. Vẫn có một nơi nào đó có thể được gọi Một Cõi Đi về. Đâu đó vẫn là những niềm vui ta chọn cho một ngày không nắng gắt. Đâu đó cánh vạc bay về giữa trời chiều... Cơn mưa nào gọi kí ức nơi Phố cổ, cơn mưa nào làm hoen ướt mi mắt em tôi. Cơn mưa nào từ trăm năm trước bàn chân đã bước qua. Cơn mưa nào chiều nay em tôi ngồi ngóng đợi... Lá vẫn cứ xanh trên những đường phố nhỏ. Bốn mùa vẫn vậy, thay lá thay hoa.... Mưa vẫn vậy, Ru em, Ru Ta, Ru Tình, Ru Mãi... Ngàn Năm...
Sóng Về Đâu? Về đâu hỡi sóng. Về đâu hỡi Tuổi Đá Buồn. Về đâu hỡi em, về đâu hỡi Gió... Lời nào vang vọng như Lời Thiên Thu. Sóng cứ trôi đi, cứ cuốn đi, những con sóng bạc đầu. Sao đường xa quá? Trăm dặm hay Vạn dặm? "
Ta tìm em nơi đâu?"